Người đăng: ~LuanPhan~Thiên một lần nữa lại vào SAO.
“Hừm, chắc hôm nay là lần cuối ở lại rồi, nên đi chơi mọi chút, sẵn tiện đem Yui ra ngoài luôn”
Thế là Thiên bắt đầu đi lòng vòng Aincard chơi. Thiên bắt đầu đi gặp mọi người mà mình quen: đội của Sachi, Kirito,….
Hiện giờ, Kirito vì cốt truyện đã thay đổi nên hiện đang hẹn hò với Lizbeth, và hình như còn có sillica hay chèn vô nữa…
“Kirito, anh đây phải công nhận, dù anh có thay đổi cốt truyện thì chú vẫn sát gái như thường. Thôi, giao lại Sinon bên GGO cho chú giải quyết luôn đó. Cố gắng lên!” – Thiên nghĩ trong đầu như thế, rồi cũng đi tìm Yui
Quay lại tầng 22, Thiên bắt đầu đi vào rừng. Càng đi vào, khung cảnh ngày càng u ám hơn, Thiên đi một lúc, tự ước chừng quãng đường, sau đó bắt đầu nhìn xung quanh
Tại khúc cây ngoài xa, một bóng trắng đang đi từ đầu cây này sang cây kia, nếu như ai yếu tim hay quên mất đây là game thì chắc bây giờ đã la lên hay ngất đi rồi
“Chết thật, cảnh này đáng ra phải rủ Asuna thậm chí đi theo nhìn cho vui chứ” – Thiên bỗng nhiên nhớ ra việc này, lắc đầu cười khổ
Thiên cũng chạy tới chỗ Yui đang đứng, ôm nàng vào lòng
“Yui” – Thiên gọi
“…?..” – Yui nhìn lên khuôn mặt của Thiên, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc. Làm sao Thiên lại biết tên mình là Yui ?
“….Yui… Con có cảm thấy cực khổ không? Mỗi ngày, con lúc nào cũng phải nhìn con người chìm trong nỗi lo lắng, sợ hãi, giận dữ,…Thậm chí, khi họ chìm trong tuyệt vọng, thì họ chỉ biết tìm đến cái chết để giải thoát…” – Thiên nói, nhìn Yui ánh mắt kinh ngạc, rồi gật gật đầu, mắt mở thật to, nước mắt đã ứa ra
“Những tháng ngày này thật cực khổ cho con rồi. Vậy thì, con có muốn cùng ta thoát ra khỏi thế giới này không?”
Yui gật đầu, sau đó suy nghĩ một tí, rồi lại lắc đầu
“Con đang lo những con người đang mắc kẹt ở đây sao?”
“ừm….”
“Vậy nếu như ta có thể mang mọi người rời khỏi đây thì con có muốn cùng ta ra theo không?”
Yui gật
“Ok, vậy con chờ ta một chút” – Thiên lấy ra hack tool, bật chế độ GM lên, rồi bật micro lên nói
“Mọi người xin nghe rõ, mọi người xin nghe rõ! Hiện giờ nút Log out đã có thể hoạt động trở lại, đồng thời khi chết ở trong game còn có thể tái sinh được. Mọi người xin nghe rõ….” – Thiên cứ lập lại khoảng 9 10 lần câu nói này, rồi nhìn sang thanh đăng xuất đang tăng dần. Cho đến khi chỉ còn lại 2 người còn Online
Thiên và Ayaba Akihiko.
Ayaba đang ngồi trong phòng hội trưởng của mình thì bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng Thiên nói. Cũng rất bất ngờ, vì chỉ có GM mới có thể nói chuyện toàn cầu như thế được, hắn còn ngạc nhiên hơn khi thấy lượng người chơi đang giảm xuống một cách nhanh chóng.
Sau khoảng vài phút, Thiên gửi một tin nhắn tới Ayaba
“Muốn cùng nói chuyện một chút chứ” – Đọc vài hàng tin xong, Ayaba không nói gì liền dịch chuyển đến tầng 22, nơi mà định vị được Thiên trên bản đồ.
“Xin chào, anh tới nhanh đấy” – Thiên đang ngồi trên ghế dựa ngoài vườn nói
“….” – Ayaba im lặng nhìn Thiên
“Thế nào, cảm giác sau 6 7 tháng ở trong game như thế nào. Có vui không? Hay là… có gì đó không như mong muốn… có gì đó trống rỗng…?” – Thiên từ từ hỏi
Ayaba vẫn nhìn Thiên, nhưng trong lòng cũng ngạc nhiên không kém
“Có vẻ như, khi anh còn trẻ, anh đã từng có rất nhiều mơ ước chứ. Mơ ước được tạo ra một lâu đài cho bản thân, mơ ước một thế giới mà chính anh tạo ra luật lệ cho riêng mình. Để cho mọi người trải nghiệm nó….Trải nghiệm sự đẹp đẽ mà anh đã tưởng tượng. Nhưng, mọi việc cũng không hề như suy nghĩ của anh nhỉ” – Thiên nói, rồi dừng lại một chút
Ayaba vẫn từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ lắng nghe, rồi lẳng lặng đứng đó. Xung quanh chỉ có tiếng gió thổi nhàn nhạt
“Thế giới này, đối với tôi là một trả nghiệm mới lạ, ở đây, tôi có thể gặp được bạn bè, được cùng nhau đánh quái, ăn uống, thậm chí còn tìm được người yêu của mình. Cho nên, tôi cũng không muốn anh kết thúc nó….” – Thiên nghĩ một tí rồi nói ra.
“Tôi cũng nghe nói là anh có chương trình The Seed đúng không? Tôi có một người bạn, hắn tên là Kirito, nếu như anh muốn cho thế giới này tiếp tục sống, hay kết thúc. Thì anh cứ gửi nó cho Kirito, tên đó sẽ thay anh quyết định việc này”
“….Còn anh thì sao?” – Ayaba hỏi
“À, tôi hả. Lúc đầu tôi đã nói rồi, tôi đến nơi này là để tìm sự mới lạ, đặc sắc…à, còn có tìm mỹ nữ nữa. Mà công việc của tôi ở đây đã hoàn tất, nên tôi cũng không muốn lưu lại làm gì. Chỉ là, tôi sẽ cứu đứa bé Yui này ra ngoài. Anh cũng không phiền gì chứ” – Thiên hỏi
Ayaba lắc đầu, dù sao thì hắn cũng đã không còn gì để mất, hơn nữa tên trước mặt mình đã biết nhiều như vậy, hắn dù có nghi hoặc nhưng nói ra cũng chưa chắc được trả lời
“Vậy thì thôi, tôi đi trước, anh cứ nhìn lại một chút thế giới này của anh đi. Dù anh là nguyên nhân của hơn mấy ngàn người đã hi sinh trên thế giới này, nhưng anh cũng là người đã tạo nên một cuộc sống mới cho những con người nơi đây. Dù cho họ có hận anh như thế nào, thì cũng không thể nào phủ nhận vẻ đẹp của thế giới mà anh tạo ra. Vì thế, anh nhìn lại một chút đứa con của mình vẫn tốt hơn..” – Thiên nói xong, liền quay qua kêu Yui
“Yui, chúng ta bắt đầu đi”
“Vâng, ba ba!”
“Ba ba?” – Thiên bất ngờ hỏi
“Con…gọi như vậy được không?” – Yui mắt long lanh nói
“…Ừ, con muốn gọi gì cũng được” – Thiên nghĩ tới nguyên tác một tí, lòng cũng mỉm cười
“Ba ba!!” – Yui vui mừng chay tới ôm ba mình
“Bây giờ mình bắt đầu ra tìm mụ mụ của con nha!” – Thiên cao hứng nói
“Dạ!”
Thế là Thiên bắt đầu chuyển đổi ký ức, suy nghĩ, tu duy, cảm xúc của Yui sang cơ thể cô bé ngoài đời thực
“Thế là SAO đã xong rồi…” – Thiên suy nghĩ những gì mình trải qua mấy tháng này, cảm thán nói
Vừa mới tắt SAO,Thiên liền đi qua phòng bên cạnh (trong lâu đài), tìm Yui.
Thấy Yui đang cố gắng ngồi dậy, Thiên vội chạy tới đỡ
“Yui, con không sao chứ, cứ từ từ nha, cơ thể mới còn chưa quen đâu” – Thiên ôn tồn nói
“Dạ! Con không sao đâu! Ba đừng lo!” – Yui mặt mỉm cười trả lời. Trong lòng cũng hạnh phúc không ngớt. Yui có thể cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói Thiên, sự ấm áp mà cô mong muốn kể từ khi được tạo ra tới giờ mà chưa nhận được
“Được rồi, con cứ ở trong phòng làm quen với cơ thể đi, ba đi tìm mẹ của con nha”
“Dạ!”
Thiên nói rồi, liền biến mất
Cùng lúc đó, Asuna và Sachi hai người đang nói chuyện với nhau ở bệnh viện, bỗng nghe thấy nhiều tiếng la hét khắp các phòng xung quanh. Tưởng rằng có chuyện gì, hai người chạy ra khỏi phòng. Nhưng khi nghe rõ đó là những tiếng kêu la của mừng rỡ thì hai người cũng rõ rồi.
Game tử vong SAO đã kết thúc
Lẳng lặng nghe những tiếng vui mừng, thậm chí còn có tiếng khóc, hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi lại đi vào phòng.
Nhưng vừa mới đi vào thì lại thấy hình ảnh người con trai đang đứng chờ nàng
“Thiên!” – Hai người đều nói cùng một tiếng, rồi chạy đến ôm chầm lấy Thiên
“Cảm ơn anh nhiều lắm Thiên!” – Asuna vui mừng nói, mắt có chút ướt
“Ừm Ừm!” – Sachi cũng vui không kém
“Ừ, không có gì đâu, mà còn nữa, hai em đi với anh một chút” – Thiên thấy hai người lại ôm mình, cũng đại khái đoán được chuyện gì đang xảy, rồi ôm lấy eo của hai nàng, sau đó dịch chuyển đi về nhà
Hai nàng vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy cảnh một căn phòng hoa lệ quý phái, đồng thời cũng nhìn thấy một cô bé đang chập chững đi lại, rất đáng yêu
“Ba ba” – Yui thấy ba nàng về liền chạy tới ôm
“Ừm, ba mới về nè, con nhõng nhẽo quá, ba mới đi một tí thôi mà” – Thiên mỉm cười nói
“Hì hì” – Yui chỉ cười cười, dùi mặt mình vào lòng Thiên
Trong khi hai cha con đang nói chuyện vui vẻ, thì hai cô gái bên này bị sốc nặng rồi
“Sachi….mình có nghe nhầm không…Hình như…cô bé đó gọi Thiên là…ba ba hả” – Asuna lắp bắp nói
“C…cậu không nghe nhầm đâu….” – Sachi cũng tin tưởng vào lỗ tai mình nói
“Hửm, hai người lại đây, để anh giới thiệu một chút” – Thiên quay sang gọi hai nàng
Hai nàng đầu không biết đang nghĩ gì, từ từ bước tới
“Asuna, Sachi, để anh giới thiệu, đây là Yui, con gái của anh. Yui, đây là Asuna và Sachi. Mẹ của con đó” – Thiên từ từ giới thiệu
“Hả!?” – Hai người còn đang phân vân không biết Thiên đã có con lúc nào, thì tự nhiên nghe từ 'Mẹ' hướng về phía mình thì loạn rồi
Hả, từ lúc nào mà mình đã có con rồi. Mình còn chưa vượt bức tường cuối kia mà? Chẳng lẽ là Sachi/Asuna ? – Hai nàng nghĩ trong đầu như thế, liền quay qua nhìn nhau, nhưng khi hai mắt chạm nhau trùng hợp như thế thì cả hai đều nghi hoặc hơn nữa
Chẳng lẻ không phải là Sachi/Asuna? Nhưng nếu như không phải, thì làm thế nào mà…..
Thế rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hai người….
Asuna đang từ trạng thái nghi hoặc, nghĩ đến ý nghĩ đó liền “Hắc hóa” lên
Sachi thì từ từ tái mặt đi, đồng thời ánh mắt u oán nhìn Thiên
Thiên đang chờ hai người trả lời, bỗng nhiên thấy 2 luồng oán khí và sát khí bỗng nhiên xông tới mình. Thiên đổ mồ hôi nhìn lên Asuna và Sachi, thấy hai người ánh mắt khinh bỉ, tức giận nhìn về phía mình
“….A..Asuna….Sachi….Hai em làm sao vậy…?” – Thiên cảm thấy có gì đó hiểu lầm, nếu như không giải quyết thì có thể hắn cả một cuộc đời uy danh sẽ phải bỏ mạng tại đây….
“Thiên, chắc anh sẽ không cầm thú đến mức đó đâu nhỉ?” – Asuna giọng như dao cắt nói
“Thiên….chẳng lẽ….anh...đã..làm điều đó với em…” – Sachi giọng rnu run nói
“Hả, hai người đang nói gì vậy, anh cầm thú gì? Làm với em điều gì?” – Thiên nghi hoặc hỏi
“Thiên, hồi nãy anh nói đứa trẻ này là con tụi em đúng không?” – Asuna hỏi
“Ừ? Đúng rồi, làm sao—“ Thiên chưa kịp hết câu, thì đã thấy Asuna một đấm vào mặt
Oành!! Thiên bị tập kích bất ngờ bay văng ra đến góc tường
Nhưng còn chưa hết, Asuna còn chạy nhanh tới, cho Thiên một cú móc trái, một cú thục bụng, làm hắn đau không ngớt
“Thiên! Anh là đồ vô sỉ !! Đồ biến thái !! Đồ cặn bã !! Em không ngờ, trong lúc tụi em đang bị kẹt trong SAO, anh lại ra ngoài đây, giở trò….Đồi bại với cơ thể tụi em!!! Đến mức mà chính tụi em có con mà còn không biết !! Anh xấu lắm !! Anh đi chết đi !!!!” – Asuna bùng nổ hết ra, tung hết tất cả sức mạnh của mình. Vì nàng mới được tẩy rửa, nên cơ thể sức mạnh đã tăng lên nhiều lắm, đánh quài cũng không mệt
Thiên vừa nghe Asuna nói thế, liền hiểu vì sao hai nàng lại tức giận đến như thế rồi. Thiên định ngước đầu lên giải thích, nhưng từng đợt từng đợt cứ oanh nhắm ngay Thiên mà tới. Rồi 10p….20p….50p……1 giờ sau, mới có xu hướng đình chỉ
…
Thiên bây giờ không biết là vị thần hay là cái đống bùi nhùi người ta hay chà dưới đất nữa…
Đến tận phút cuối, Thiên chỉ kịp nói lên 1 câu
“Yui….c.con giải thích giùm ba….” – Thiên vừa rút hết hơi thở cuối cùng, nói được một câu ngắn gọn, rồi ra đi…..
Thế là cuộc đời của một vị thần đã bị dập nát chỉ vì không kịp giải thích lý do….