Hội Đấu Giá. (2)


Người đăng: luce

-“Và cuối cùng thì buổi đấu giá ngày hôm nay đã đi đến phần quan trọng nhất. Có lẽ những vật sau đây không phải là thứ quý giá nhất của đấu giá hội lần này nhưng, tiểu nữ xin cam đoan, tuyệt đối là sẽ có rất nhiều người, nhất là các cánh mày râu sẽ cảm thấy hứng thú với nó!! Ắt hẳn các vị ngồi đây có lẽ đã từng nghe qua Xuân Tình Đan đỉnh đỉnh đại danh người nào ăn vào thì thấy ai ch*ch liền của Đan Sư nổi danh Tùy Tâm Tựu Viết. Nhưng hôm nay, tại sàn đấu giá của chúng tôi, tôi sẽ chứng minh cho tất cả quý quan khách có mặt tại đây thấy rằng, Xuân Tình Đan chưa chắc là loại tốt nhất. Tiểu nữ tin rằng toàn bộ đại lục chưa từng nhìn thấy những loại đan dược ngay sau đây trong hơn ba nghìn năm nay.” Ngọc Lan mỉm cười phất tay để cho một cô gái áo trắng từ phía sau bước ra, trên tay còn mang một cái khay có chứa ba cái bình được được phủ bằng vải đỏ. Sau khi đem ra thì Ngọc Lan mới từ từ lật tấm vải ra.

Vô số tiếng bàn tán vang lên, cả phòng đấu giá ngay lập tức trở nên ồn
ào...nhưng rất nhanh chóng mọi người sau một lúc tranh cãi, rất nhanh liền yên
tĩnh trở lại bởi vì bọn họ muốn mau chóng xem xem vật phẩm đó đến tột cùng là
thứ gì mà huyền bí đến như vậy.

Tấm vải lụa đỏ rớt ra, ba cái bình ngọc hiện ra, phát ra ánh sáng trong suốt
dịu nhẹ.

-“Sâu bọ, ngươi có chắc là thằng anh chết tiệt của ta sẽ mua mấy thứ này chứ? Lỡ như hắn mà không mua thì mấy món này ta mà mua về thì cùng lắm chỉ để làm cảnh thôi đấy!” Lý Quân Sinh trợn tròn hai con ngươi, nói nhỏ với Trần Nguyên.

-“Tin tưởng ta chút nào! Cứ yên tâm mà làm theo đi! Cơ mà khi nào ta ra hiệu thì dừng lại đấy, lỡ tay quá trớn thằng anh chó táp của ngươi nó buông tay không mua thì vỡ mồm đấy!” Trần Nguyên khẳng định gật gật đầu, còn làm ra thủ thế ra dấu.

-“Được! Chơi luôn!” Lý Quân Sinh gật đầu, quyết định tin tưởng Trần Nguyên.

Lúc này Vũ Ngọc Lan cũng đã bắt đầu giới thiệu sơ lược thông tin của bốn bình
đan dược.

-“Hôm nay chúng tôi có tổng cộng bốn bình đan dược, hai bình đan dược do Đan Sư Trinh Thanh của Gia Định thành điều chế, hai bình còn lại là của Đan Sư đỉnh đỉnh đại danh khắp cả đại lục ai ai cũng biết Tùy Tâm Tựu Viết, bốn bình này lần lượt là:

+ Xuân dược đan: Công hiệu cũng như tên làm cho người ăn đan này sẽ lên trong
bảy bảy bốn mươi chín ngày hạ thể cứng như chưa từng được cứng. Đây chính là
cứu tinh của các quý ông. Các vị quan khách ắt hẳn là đã hiểu được tác dụng
của nó là gì rồi chứ. Chắc chắn sau khi uống nó, các vị có thể làm cho nữ nhân
đối với các vị vừa thương vừa sợ...

+ Lục Dục Thiên Hoàn Đơn : khi ăn vào nam thì trường thương bất diệt, sừng
sững 69 ngày liên tục. Nữ thì nước chảy không ngừng như suối trong nguồn suốt
69 ngày liên tục.

Hai bình đan dược này đan phương vốn đã thất truyền từ ba nghìn năm trước, nay
đã trùng hiện nhân gian, quý hiếm..vô cùng quý hiếm. Bạn bị yếu sinh lý ư!?
Không phải lo, dùng Ngay Xuân Dược đan bạn sẽ tìm lại được hùng phong của
mình. Bạn bị lãnh cảm ư, Lục Dục Thiên Hoàn Đơn sẽ cho bạn biết cái gì gọi là
kim thương bất đảo nước tràn bờ đê, cho dù có là cao tăng hay thánh nữ khi ăn
hai loại đan dược này vào thì cũng sẽ trở thành dâm nam loạn nữ.

+ Âm dương hợp thể đan: gồm có hai viên, một viên thuộc chí dương một viên
thuộc chí âm. Dương dành cho nam và Âm dành cho nữ. Khi hai người phục dụng và
song tu với nhau sẽ nâng cao tu vi của mình lên không có tác dụng phụ. Nếu bạn
cảm thấy ch*ch vợ mình hằng ngày là một công việc nhàm chán, hoặc đã lâu tu vi
không thăng tiến, đừng lo, đã có Âm Dương Hợp Thể đan, hai người uống, cả nhà
vui. Sau khi phục dụng bạn sẽ có được những phút giây thăng hoa bên cạnh một
nửa của mình.

+ 2 viên Song Tu Thần đan phân chia làm Âm Cùng Dương.

Tác dụng : Nữ ăn âm lấy dược lực của Băng cùng âm hàn làm nước ra đều đều phụ
trợ song tu hoàn hảo 77 49 ngày ko ngừng ra nước. Nam ăn Dương lấy dược lực
của Hỏa cùng dương cương làm cho kim thương bất diệt phụ trợ song tu 7
7 49
ngày. Song tu thành công tăng lên 3 cấp bậc lớn, tỉ lệ mang thai tăng 80%, tỉ
lệ ra nữ 50% nam 30%. Cường giả khó có con ư! Không sao, dùng xong chch vợ
ngay, ch
ch một phát thần tốc chín tháng mười ngày sau có con ngay.

Giá khởi điểm là tám mươi vạn kim tệ. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn hai
mươi vạn kim tệ." Vũ Ngọc Lan cao giọng nói, sau đó liền dùng búa đập một
phát, bắt đầu lấy giấy bắt đầu công viêc ghi chép.

Lần này mọi người không có phát ra tiếng ồn ào như những món hàng lần trước
nữa, hầu như tuyệt đại đa số đám đàn có tuổi thì khuôn mặt đều ít nhiều giật
giật vài phát. Nói gì thì nói việc trên giường có thể khiến cho phụ nữ vừa
thương vừa sợ. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là ước mơ lớn nhất của tất cả
đàn ông đang có mặt tại buổi đấu giá này. Hầu hết đàn ông lúc trẻ khi mà thành
đạt thì thường quanh năm suốt tháng miệt mài xã giao cho nên lúc trung niên
vốn liếng đã hết sạch, nhiều người chưa đến chợ đã hết tiền. Lúc này đây nghe
Ngọc Lan giới thiệu như vậy, tim của đám đàn ông không khỏi đập thình thịch.
Đối với họ mà nói nếu có thể trị khỏi căn bệnh khó nói này, khôi phục cuộc
sống tình dục mà nói, có bao nhiêu tiền bọn hắn cũng dám quăng ra.

Ngọc Lan vừa dứt lời, một tiếng hô như vịt đực lập tức vang lên:

-“Bản Hoàng tử ra giá hai trăm vạn kim tệ!” Người này không ai khác chính là Lý Quân Sinh.

Chỉ một câu nói, toàn phòng đấu giá đã trực tiếp im ắng, không còn âm thanh
nào! Mấy trăm ánh mắt đều đồng loạt quay hết về phía Lý Quân Sinh, con hàng
này da mặt rất là dày cho nên hắn không biết xấu hổ là gì đâu! Lúc này đây vẻ
mặt của hắn chỉ có tràn ngập đắc ý với tự hào, hai con mắt nhìn xung quanh đảo
liên hồi.

Cái tên hoàng tử chết bầm này, ngươi đùa ư? Giàu thì kệ mịa nhà ngươi! Có cần
phô trương thế không? Giá khởi điểm chỉ có tám mươi vạn kim tệ, mới hô giá
xong ngươi đã ra giá lên tới hai trăm vạn?

Thích chơi nổi à, hay ông bà già giàu quá không biết làm gì!? Mẹ nó cho dù
ngươi có bị yếu sinh lý hay người yêu ngươi không thể lầy lội thì cũng cần
đách gì phải tăng giá cao như thế, thích đầu cơ trục lợi à!? Mẹ nó chứ cứ
tưởng từ từ tăng giá thì phỏng chừng nhiều lắm có khi chỉ khoảng tầm một trăm
năm mươi vạn kim tệ là sẽ giành được rồi, cái tên hoàng tử khốn kiếp lần đầu
tiên đã đẩy giá lên thẳng hai trăm vạn kim tệ!

Mẹ nó cái thằng nhìn tướng tá ngon thế mà lại yếu sinh lí, có khi cả con người
yêu cũng bị lãnh cảm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Tất
cả mọi người đều liếc mắt coi thường Lý Quân Sinh.

Phía dãy ghế bên kia Thái Tử Nam Việt Lý Hoàng đã giận đến méo cả mặt, khuôn
mặt đẹp trai phong nhả giật giật liên tục như bị chích điện! Mấy trăm trăm mấy
chục vạn kim tệ đối với hắn mà nói, mặc dù không phải là một con số lớn, có
thể nói là nằm trong khả năng chi trả được, nhưng thằng hoàng đệ của mình chơi
quá lầy rồi.

Theo thông lệ thì trước mỗi lần bán đấu giá những vật phẩm quan trọng hàng
tháng, cứ cách năm ngày là Đinh Tử Hoa thương hội đều sẽ đưa đến các đại gia
tộc trong Hoàng Thành danh sách những vật phẩm sẽ có trong buổi bán đấu giá,
lúc mà Lý Hoàng vừa thấy được bốn thứ này trong danh sách, lập tức liền ra
lệnh, ko tiếc hết thảy gom sạch tiền từ mọi nguồn, hắn nhất quyết phải có cho
bằng được bốn bình đan dược này trong tay, cho dù có phải trả giá cao như thế
nào.

Vốn hai bình đan dược Xuân Dược Đan và Lục Dục Thiên Hoàn đơn đối với người tu
luyện đấu khí và người có công năng sinh sản bình thường mà nói thì không có
gì gọi là quan trọng, nhưng đối với những người như Lý Hoàng và Thái Tử Phi
của hắn mà nói, thì mấy bình đan dược đó lại thật sự là liều thuốc cứu mạng
bọn họ.

Nói ra thì có hơi mất mặt, sau một lần đi xã giao cùng với đám quan lại quý
tộc, thì sáng hôm sau Lý Hoàng đã không còn có khả năng thể sử dụng đồ chơi
nối dõi của hắn nữa, còn cái cô Thái Tử Phi thì khi đi chơi đề trở về phủ, lúc
leo lên cầu thang thì vô ý té lầu sau đó cũng mất cmn hết mọi xúc cảm khi làm
chuyện ấy. Kể từ đó cuộc sống chăn gối của hai người đã trở nên vô cùng ảm
đạm. Kéo dài cho đến bây giờ đã hơn ba năm, cuối cùng ngày hôm nay Lý Hoàng
mới thấy được một tia sáng le lói nơi cuối đường hầm, vì thế hắn đã thề rằng
nhất quyết bằng mọi giá cũng phải mua cho bằng được bốn bình đan dược này.

-“Ba trăm vạn kim tệ!”

-"Ba trăm năm mươi vạn kim tệ!"

-“Bốn trăm vạn kim tệ!”

-“Lão tử ra giá năm trăm vạn kim tệ!”

Ban đầu còn có vài người còn hơi do dự, nhưng giờ phút này thì cũng đã bắt đầu
toàn lực tham gia tranh đoạt. Những quý tộc phú hào không có đủ “năng lực” thì
càng điên cuồng hơn, con mẹ nó nếu thật sự mấy bình đan dược này có thể có
hiệu quả như vậy, có thể giúp bọn hắn giải quyết được vấn đề thầm kín khiến
bọn hắn đau khổ bấy lâu, thì có tốn nhiều tiền một lần cũng có đáng gì đâu!

Phía chỗ ngồi của Thái Tử truyền ra một tiếng nghiến răng nghiến lợi:

-“Ta ra tám trăm vạn kim tệ!”

Lời của Lý Hoàng còn chưa kịp dứt, Trần Nguyên đã đứng lên gào lên:

-“Một nghìn vạn kim tệ!” Trần Nguyên gào lên một cách “nhẹ nhàng” và tràn đầy “tình cảm”. Mẹ nó, chỉ cần nói suông làm tăng giá chứ không phải tốn tiền, để cho mấy tên mà mình ghét phải xuất huyết vô bờ bến, thật là khoái cảm vờ lờ.

Lúc này Lý Hoàng đã tức đến hộc cả máu, sùi hết bọt mép, khuôn mặt từ màu xanh
lá chuối chuyển qua màu tím, sắp có xu hướng chuyển qua màu đen.. Lần này Lý
Hoàng mang đi bên người cũng chỉ có đúng một nghìn vạn lượng bên người, bây
giờ cái thằng Trần Nguyên đáng giết đó lại ra giá một nghìn vạn lượng, chuyến
này phải thâm thụt tiền thuế quốc gia một chút rồi.

-“Hai nghìn vạn kim tệ!” Tiếng của Lý Hoàng vang lên có chút run.

Trần Nguyên hùng dũng đứng lên, ưỡn ngực cong mông:

-“Hai nghìn năm trăm vạn kim tệ! Móa ngươi...ông đây cái gì thiếu duy mỗi tiền là không! Nói cho ngươi biết, lão tử dù có cháy sạch túi cũng phải làm cho ngươi hoảng sợ! Thế nảo hả? Có ngon thì nhào vô đánh lộn với ta này!”

Lý Hoàng nghe xong đành phải cắn răng, nuốt vẻ đau đớn kích động, hộc ra vài
ngụm máu, giọng nói tràn ngập căm hận:

-“Ba nghìn vạn kim tệ!”

-"Dừng lại nào!" Trần Nguyên vung tay đập vào gáy Lý Quân Sinh.

-“Dừng hả...ờ ờ...ừm...ha ha ha....quả nhiên Thái Tử ca của ta rất là giàu có, ba nghìn vạn kim tệ! Quào... đệ hôm hôm nay không mang theo đủ kim tệ. Lần này đành chấp nhận nhường lại cho huynh thôi! Ha ha ha....” Lý Quân Sinh nở một nụ cười gian, giọng nói tràn đầy đắc ý.

Sau khi phá đám xong rồi thì Trần Nguyên cùng với Lý Quân Sinh trực tiếp đứng
lên xách mông đi về, khi đi ngang qua hàng ghế của Lý Hoàng, Trần Nguyên còn
dùng truyền âm nhập mật nói vào tai hắn:

-“Thái tử à, thật ra hôm hôm nay cả ta và Lý Quân Sinh đều chỉ mang có hơn một trăm kim tệ, vừa rồi chỉ là đùa giỡn thôi!”

Lý Hoàng hai mắt mở trừng trừng mặt thì trắng bệch, tay run run. Hai tên đê
tiện Trần-Lý đi mất một lúc lâu thì mới phun ra một ngụm máu.

-“Ta phải giết chết hắn! Đáng chết…Đồ khốn nạn… Ta phải giết ngươi!” Lý Hoàng đập nát bàn thét lớn, sắc mặt tở nên u ám đến đáng sợ,, đám thủ hạ xung quanh chỉ biết nhìn nhau, cúi đầu không dám phản ứng gì, trực tiếp câm như hến mà không dám nói lời nào. Lúc này mà nói đồng nghĩa với việc chọc tức thêm, tất nhiên không phải là việc kẻ thông minh nên làm…

Một màn khôi hài cuối cùng cũng hết, rốt cục giá của bốn bình đan dược này đã
bạo tăng lên gấp trăm lần, hai tên Trần Nguyên với Lý Quân Sinh này đúng là
nguy hiểm thật, đẩy giá tăng ào ào một hồi, tăng lên cao rồi nhưng rụt tay,
nhường lại cho Lý Hoàng, đúng là mượn đao thiến người mà! Chuyến này Thái Tử
Lý Hoàng khóc không ra nước mắt rồi.

Lúc này, cô gái áo trắng của Đinh Tử Hoa thương hội đã đem bốn bình đan dược
đựng trong cái hộp gấm đen đi đến. Lý Hoàng cắn răng, lòng đau tóe máu, cố
nhịn lại để chưng ra bộ mặt tươi cười.

Sau khi ra khỏi sàn đấu giá của Đinh Tử Hoa thương hội, hai tên để cáng đã trở
lại Tràng Tiền lâu.

-“Há há..chuyến này hoàng huynh của ta tức chết mất! Há há há!!” Lý Quân sinh lắc cái đầu to cười, bộ dạng có phần bì ổi, khiến người khác chịu không nổi.

-“Hế hế hế....chúng ta quả là tuyệt đỉnh thông minh! Hế hế hế!” Trần Nguyên cũng ôm bụng cười to, nụ cười đê tiện gấp trăm lần Lý Quân Sinh. Hai gã cười lên thực là cực kỳ dâm đãng, ngầm hiểu với nhau, khiến cho cô gái bưng đồ ăn sợ tới vỡ mật, không hiểu hai tên này đang bàn tán chuyện biến thái gì.

-“Hị hị, hoàng huynh của ta cũng thật là … Đáng đời lắm… Thôi chúng ta uống rượu nào, … Ha ha… có điều ngươi lần này làm hắn xuất huyết như thế… ngươi vẫn nên cẩn thận đấy… ”Lý Quân Sinh cười khẩy, vừa nói vừa đưa ly rượu cho Trần Nguyên, sau đó hai người cạn ly một hơi uống cạn.

-“Ha ha ha…Ngươi cũng không cần phải lo lắng, ta nghĩ tên thái tử đó cũng hiểu hắn chẳng có cách nào đối phó với ta được. Hắn không dám làm bừa đâu. Tuy hắn bụng dạ hẹp hòi, bì ổi đê tiện nhưng ít ra cũng có cái đầu. Nếu lúc này hắn dám làm gì ta thì đúng là não hắn không có nếp nhăn rồi...ha ha ha....” Trần Nguyên uống hết ly rượu, giọng nói tràn đầy sảng khoái và đắc ý trả lời Lý Quân Sinh.


Trong khi các bạn chờ ra chương mới thì có thể đọc các truyện dưới đây nha:

http://truyenyy.com/uy-chan-cuong-toc/ của tác giả Đoàn Tam Thiếu.

Hoặc

http://truyenyy.com/di-gioi-lien-minh/ của Bestazir123 :D

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình!


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #53