Thái Tử.


Người đăng: luce

Trần Nguyên lấy tay quệt mồm, hai mắt nheo lại, mặc dù lời nói của tên ẻo lả
này rất nhão nhẹt, nhưng lại ẩn chứa khí thế như thể lời hắn nói không cho
phép sự từ chối.

-“Liên quan gì ta? Thiếu gia nhà ngươi là thằng nào? Ta có biết hắn sao!?” Trần Nguyên lạnh lùng, tên này chưa chưa từng gặp, cho nên nể mặt làm gì.

-“Thiếu gia nhà ta chính là đương kim Thái tử! Ngươi còn không mau đứng lên đi theo ta về gặp người!” Tên ẻo lả đó vẻ mặt đầy vẻ vênh váo, cao giọng nói với Trần Nguyên, trực tiếp không để ý sự tồn tại của Lý Quân Sinh.

Tên ẻo lả này cho rằng Trần Nguyên khi biết hắn là người cùa Thái tử thì mặt
sẽ biến sắc, rồi vội vã hối lộ và sau đó sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn. Bởi trước
đây những kẻ nghe tới danh xưng Thái tử Điện hạ dù có lợi hại ra sao cũng nhún
nhường mấy phần.

-“Phủ thái tử, tên ẻo là nhà ngươi là người của phủ thái tử ư! Ngươi có phải là cái gã ngày nào cũng chổng mông cho thái tử ấy ấy không!? Thái tử cũng thật là, nuôi một con chó không biết tốt xấu như ngươi, chậc...nói cho ngươi biết... đừng nói là một tên hầu nam như ngươi, cho dù là Thái tử có đích đến, Trần Nguyên ta chưa chắc đã nể mặt. Hắn là Thái tử chứ không phải Hoàng Đế.Đâu phải muốn là leo lên bàn thờ ta mà ngồi đây. Đừng tưởng là người kế vị thì muốn gì được nấy. Nói với hắn...coi chừng mất mũ đấy.” Trần Nguyên phá lên cười, lạnh lùng nói những lời vô cùng cay độc, không hề nể mặt vị Thái tử chưa biết mặt này.

Chuyện làm đàn ông con trai mà đi hầu nam cũng không phải hay ho gì, khiến
người khác có cảm giác buồn nôn.

Đối với việc này, tên ẻo lả này cũng một mực coi là vảy ngược của mình, mặc dù
hắn ẻo lả thật đấy, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn là một tên hầu nam lúc
nào cũng vạch mông cho người khác đẩy đưa, thế mà hôm nay Trần Nguyên lại đứng
trước mặt bao nhiêu người hận không thể dùng loa nói cho cả thành biết như
đúng rồi, lại còn nói với giọng khó nghe như thế khiến hắn không thể chịu được
nhục nhã, bất chấp hậu quả lao lên tấn công Trần Nguyên.

-“Á đù, muốn đánh nhau à!? Xem ngươi đánh ta hay ta đánh ngươi!” Trần Nguyên vốn đã xác định Lý Quân Sinh là chân mệnh thiên tử rồi thì Thái Tử Nam Việt có là ai thì cũng kệ xác hắn, vốn hôm nay tâm trạng đang có chút buồn chán, với lại Trần Nguyên cũng kinh tởm tên ẻo lả này, thấy hắn có dấu hiệu muốn lao lên thì Trần Nguyên cũng sẽ bất chấp đánh luôn một trận.

Nói gì thì nói tên ẻo lả này cũng là một Đấu Linh sáu sao, được Thái Tử trọng
dụng, cho làm thân vệ bên mình, vốn hắn biết rất rõ những người có quyền lực ở
Hoàng Thành này, ai đụng được và ai không đụng được, nhưng Trần Nguyên thì lên
quá nhanh, khiến hắn cũng chưa biết gì, hôm nay hắn chỉ làm theo lời thái tử
đến đây mời Trần Nguyên về phủ Thái Tử, nhưng có vẻ sẽ không thành rồi.

Cuộc chiến tranh giành vương vị không phải đã xảy xa mới đây, mà từ lúc Lý
Quân Sinh bước vào Nam Việt học viện rồi, mà theo Sói ca “đức độ” thì Lý Quân
Sinh chính là chân mệnh thiên tử, đế khí ngùn ngụt. Thậm chí Trần Nguyên còn
có thể thấy được tử vi đế tinh của tên này chói sáng rực rỡ trên trời đêm nhờ
thuật khai nhãn của Sói ca.

Lúc này Lý Quân Sinh hai mắt đỏ bừng mấp máy môi, cảm thấy thời gian bị luân
hãm vừa qua, cũng chỉ có Trần Nguyên ngồi đây chịu nghe mình kể khổ. Trong
lòng cảm thấy vô cùng cảm động, quay ra cửa sổ hắt xì một cái rồi mới quay vào
định nói mấy câu cảm động với Trần Nguyên.

- “Ngươi…Dám nói thế à? Ta nhất định sẽ bẩm báo với Thái tử cái tên loạn thần
tặc tử nhà ngươi.” Tên ẻo lả này mặc dù vô cùng tức giận nhưng hắn vẫn ráng
kìm nén, quăng một câu hăm dọa về phía Trần Nguyên.

-“Ồ....ha ha....ngươi về nói với Thái Tử...hắn chỉ là một tên vô dũng vô mưu...tốt nhất cút đi..không khéo thành ma không đầu thì đừng hỏi tại sao...giờ thì lăn đi cho nước nó trong..đừng cản trở bữa tiệc rượu của ta với nhị hoàng tử.” Trần Nguyên nở cười cuồng ngạo, giọng nói truyền đến tai tên ẻo lả, đây là thuật truyền âm nhập mật mà Trần Nguyên phải tốn ba nghìn điểm giao dịch để đổi từ Sói ca.

Lúc này đấu khí xanh dương ẩn chứa hàn lạnh lẽo từ trong người Trần Nguyên
bùng ra, đóng băng một vùng xung quanh, kết tụ thành hình một con Hung Lang
lớn, nhe nanh múa vuốt sống động như thật, cực kì độc ác, hung tà hiểm dị,
ngay trực tiếp con Hung Lang này lao đến hất tung tên ẻo lả này ra khỏi Tràng
Tiền lầu, hàn khí còn thâm nhập vào trong cơ thể và kinh mạch khiến hắn chịu
đau đớn cùng cực. Quan khách xung quanh thấy vậy cũng không nhiều lời, quay
mặt vô mâm của mình ăn tiếp, trong lòng không khỏi kêu khổ không thôi.

-“Giờ thì uống tiếp nào...” Trần Nguyên cầm bát rượu lên nhìn Lý Quân Sinh cười lớn.

-“Ờ…, ta rất đồng ý! Con mẹ nó ngươi thật là mạnh mẽ...” Lý Quân Sinh cũng giơ bát rượu lên thuận mồm đưa đẩy một câu khen ngợi.

Ngay lúc hai người vừa đặt bát rượu xuống.

-“Thằng nào..thằng não vừa nãy hắt xì ra ngoài cửa sổ? Mau lăn ra cho bản thiếu gia!!” Một gã thanh niên mặc áo lụa màu xanh loè loẹt, tức giận đến cực điểm vang lên khiến hơi thở có chút hổn hễn, hai tay trái ôm phải ấp hai cô gái mặt đầy son phấn.

Lúc này gã thanh niên đang vô cùng giận dữ, nguyên cái mặt vốn không mấy đẹp
của hắn dính đầy nước dãi với nước mũi, chính là tác phẩm của Lý Quân Sinh.

Thường thì hắt xì ít ra nước dãi với nước mũi lắm, nhưng tên Lý Quân Sinh này
là ngoại lệ, chân mệnh thiên tử mà, hắt xì cũng phải khác người, cơ bản mà nói
thì mấy khi hắt xì mà nước dãi nước mũi bắn hết lên người khác, mà có thì cũng
hy hữu lắm mới trúng ai đó.

Nhưng có lẽ hôm nay gã thanh niên này ăn mắm tôm quên ăn thịt chó rồi, tên này
vừa đi đôi bàn tay rảnh rỗi thám hiểm khắp nơi trên hai ngọn núi cao vời vợi
của hai cô gái, vừa xoa vừa nắn kệ cha sự đời, bản thân mình hưởng thụ cái cảm
giác sướng tê tái là được. Ừ ba tao làm lớn tao có quyền đấy, vốn hắn tính vào
Tràng Tiền lâu kêu mấy món tráng dương ăn ngập mồm xong sẽ vác thương đại
chiến mấy trăm hiệp với hai cô nàng xinh đẹp này, nhưng mà hắn vừa bước tới
thì đã đớt trọn hết bãi tác phẩm của Lý Quân Sinh, phong độ mất hết.

Khi thấy gã thanh niên cùng với bãi dãi của mình, Trần Nguyên chỉ biết trợn
mắt nghẹn họng nhìn hắn, phải mất một hồi lâu sau mới phá ra cười. Vừa ôm bụng
cười vừa giơ ngón cái với Lý Quân Sinh làm ra vẻ bái phục:

-“Đê tiện à, ta thật sự bái phục ngươi cmn luôn...ha ha...”

Lý Quân Sinh cũng trợn mắt há mồm một lúc rồi mới cười ha hả:

-“ Làm gì phải đến mức bái phục. Phải nói là số của của tên này đúng là số chó mực à...hế hế.."

Hai người đang cười cười nói nói kệ mợ sự đời khiến cho tên thanh niên kia
ngay lập tức chuyển ánh mắt sang bên này, hắn đấy hai cô gái ra, hùng hùng hổ
hổ lao tới như một vị thần, khuôn mặt nhăn nhúm vì tức giận, dùng ngón giữa
chỉ thẳng vào mặt Trần Nguyên quát lớn:

-“Con mịa ngươi thằng miệng rộng kia, không biết chữ chết viết sao à! Con ngươi nữa, thằng mặt trắng đê tiện kia, cười cái mụ nội ngươi ấy!”

Trần Nguyên cùng với Lý Quân Sinh trực tiếp câm lặng, hai tên này bốn mắt nhìn
nhau đắm đuối, nếu người khác thấy được sẽ sinh ra hiểu lầm hai tên này là...
Nói đi thì cũng phải nói lại....cả cái Hoàng Thành này có vô số công tử “có
tiếng”, nhưng không có tên nào là không biết Lý Quân Sinh, Trần Nguyên thì kệ
tía hắn, không biết cũng được, nhưng hung thần như Lý Quân Sinh mà không biết
thì chắc chắn có thể xác định chỉ là thứ vô danh chíp hôi.

Lúc này Trần Nguyên nghe tên kia chửi xong thì cười cười đứng lên. Con mẹ nhà
ngươi, ngươi chết chắc rồi. Lý Quân Sinh và Trần Nguyên thực chất vốn không
phải là một tên thiện nam tín nữ gì cho cam, mấy nay hắn lại đang bị đám quan
lại phe phái Thái Tử chèn ép làm cho buồn bực, đang rất cần một chổ để xả
giận.

Vừa nghe những lời này lập tức bão tố nổi lên, thân thể hùng dũng như con gấu
của Lý Quân SInh nhảy lên, từ chỗ ngồi lao đến chỗ gã thanh niên, nhanh chóng
nện ra một tát, tay phải của hắn giống như mới sử dụng máy bơm hơi, phình to
như một cái tay của Hắc Hùng mạnh mẽ tiếp xúc lên má trái của gã thanh niên
kia một cái rầm.

Tên thanh niên kia tuyệt đối không thể nghĩ được Lý Quân Sinh vốn ầm ầm ra
đấy, bây giờ lại còn hung hãn ra tay bất chấp đạo lý đúng sai. Trực tiếp đánh
người dã man như vậy, Lý Quân Sinh quả là thế gian hiếm thấy.

Thân thể của gã thanh niên vốn tửu sắc quá độ cho nên vô cùng yếu đuối, làm
sao chịu đòn nổi, ăn một tát như trời giáng của Lý Quân Sinh, chân tay múa
loạn lên như chó bị thiến, loạng choạng xoay hai ba vòng rồi cái mông nho nhỏ
trực tiếp nện phịch xuống sàn.

Bây giờ gã thanh niên chỉ cảm thấy trời đất đang quay cuồng, mắt hắn chỉ thấy
toàn là đom đóm đêm hè, nam tào bắc đẩu gì đó, đầu tên này hết lật lên lại
ngửa xuống, ngã sang trái rồi lại lắc sang phải, miệng sùi bọt mép, phun một
búng máu có lẫn trong đó ba bốn cái răng vàng khè như người nghiện thuốc.

Hai cô ả ỏng ẹo đi với gã thanh niên mãi một lúc sau mới sực tỉnh, ngay khi
tỉnh liền rú lên kinh hoàng, giọng hét cao vút như chó sủa ban đêm, chí ít
cũng có thể ngang ngữa còi xe cấp cứu ở thế giới trước đây của Trần Nguyên.
Trần Nguyên đạp một phát hai cô ả này lăn quách xuống cầu thang như quả bóng
cao su rồi mới quay sang Lý Quân Sinh.

-“Xử lí hắn sao đây! Hình như tên này còn có kẻ chống lưng đấy.”

-“Cái thứ ruồi nhặng mà ta không biết thì lấy quái đâu ra người bảo kê? Sống ở đời nên biết người biết ta.Chưa đủ tuổi thì đừng có mà bố láo. Cho dù tổ tông mười tám đời hắn có tới đây, lão tử cũng tát cho sấp mặt hết cả ổ.”

-“Hai tên côn đồ đang ở trên lầu... công tử cũng đang ở đó.” Dưới lầu truyền đến thanh âm hoảng loạn của hai cô gái lúc nãy. Tiếp theo đó là tiếng binh khí rút khỏi vỏ xoàn xoạt, tiếng sắt thép va chạm lần nhau. Rồi tiếng bước chân lên cầu thang vang lên. Chỉ một loáng, năm sáu tên đô con vẻ mặt nghiêm túc đã đứng trước mặt Trần Nguyên và Lý Quân Sinh, nhìn thấy gã thanh niên đang ngồi ngơ ngẩn máu me bê bết, sắc mặt mấy tên này không kìm được sự giận dữ, trực tiếp đỏ chuyển sang xanh vàng đỏ, cứ như đèn đường giao thông.

Trong đó có một người khá giống tên thanh niên, mặt tròn kèm theo râu quai nón
nhìn như thằng bệnh, hai mắt phẫn nộ đến mức muốn văng ra ngoài, vung tay lên
quát:

-“Què hết rồi à? Mau qua đó đỡ thiếu gia dậy, rồi đem hai thằng nhóc ngu ngốc này bắt lại cho lão tử!”

Bốn tên đô con liền lên tiếng tuân lệnh, từng bước từng bước như thi siêu mẫu
tiến đến, hai tay bóp bóp ra vẻ muốn động thủ.

Trần Nguyên cười lạnh, hai mắt lóe lên sát khí.

-“Sói ca, ta còn bao nhiêu điểm giao dịch?”

-“Tính hết số tài sản mà ngươi có thì vừa tròn năm mươi vạn, sao, muốn đổi cái gì à!? Cái tên hứa lèo nhà ngươi, nói về nhà sẽ trò chuyện nhiều với ta, mà chả thấy nói năng gì cả!? Giờ còn mặt dầy nhở vả ta sao!? Hứ!” Sói ca giẫn dỗi ai oán nói với Trần Nguyên

-“Ta muốn đổi một thanh trường đao tốt nhất...một thanh đao có thể sử dụng mười thành công lực của Đoạt Mệnh Đao Pháp!” Trần Nguyên nhanh chóng nói ra.

-“Năm mươi vạn!” Sói ca tức giận phun ra ba chữ.

-“Được!” Trần Nguyên gật đầu.

-“Hừ....lần này ta chịu lỗ...đây là Huyết Lôi Đao...ừm...công dụng thì từ từ ngươi sẽ hiểu!” Giọng nói của Sói ca nhỏ dần nhỏ dần, tới câu cuối thì tắt luôn rồi.

Một cây trường đao cán dài với hình dáng cổ xưa màu đỏ tươi như máu xuất hiện
trong tay Trần Nguyên, đây chính là một thanh trường đao, nhưng lại không phải
là đại đao chiến trận bình thường, thân đao tràn ngập sát khí, tổng độ dài là
gần sáu mét, chuôi đao được làm bằng thiên ngoại vẫn thạch, cầm rất chắc tay,
bên trên khắc một con Chiến Hổ đao gào thét, cầm vào trong tay sẽ cảm thấy rất
thuận tay. Trên cán đao có đính một chiếc đầu lâu nhìn rất đáng sợ, cằm mở
rộng, hai hốc mắt lõm sâu ẫn hiện ánh sáng lập lòe, quả thật rất quỷ dị.

Thân đao trong suốt dài một mét ba, sắc bén vô cùng, hàn ý dày đặc có thể rạch
trời phá đất, mở núi lật biển, quỷ thần cũng phải sợ hãi, trên thân đao điêu
khắc một con Hung Lang đang săn mồi, sống đao dày gần mười lăm cm, cứng rắn vô
cùng, cả thân đao được rèn đặc ruột, cho nên rất nặng. Trên chiến trường chắc
chắn sẽ có thể quét ngang hết thảy dễ dàng lấy mạng người khác. Thanh đao này
được rèn bởi xương của thần thú Hung Hổ cùng với Thiên Ngoại Vẫn Thạch và Hắc
Huyết Huyền Thiết, một loại kim loại hiếm đến mức gom cả Âu Long đại lục lại
cũng chỉ được sáu kg, chỉ cần có một gam của loại kim loại này thôi thì vũ khí
bình thường cũng thành thần binh chém đâu đứt đó.


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #51