Phong Thưởng.


Người đăng: luce

-“Để có thể khiến Nam Việt độc tôn...ta buộc phải biến bản thân thành quỷ dữ...”

(Trích từ Nam Việt Thập Đại Danh Tướng.)

Giang Nam Thành-Quốc Hoa đế quốc.

Ngày 17 tháng 4 năm Đại Việt thứ 30.

Thành trì này cách Chi Lăng thành chỉ có chín trăm dặm, và tòa thành trì này
nằm sát ngay biên giới của Nam Việt và Quốc Hoa. Khác với Chi Lăng thành hào
khí ngất trời, nơi này đúng là một bãi rác rưởi, vô pháp vô thiên. Tướng sĩ
suốt ngày chỉ biết tới rượu chè, gái gù và ăn chơi đổ đốn.

-“Thành chủ...trong thành có hỏa hoạn...ngọn lửa lan rộng khắp nơi trong thành rất là nhanh, cực kì kinh khủng...” Một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào, mặt mũi lấm lem, khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi cực độ.

-“Mẹ nó, đang có hứng thì đứt dây...mấy hôm nay đâu có gặp chó mực hay ăn mắm tôm gì đâu mà số khắm thế không biết!?” Thành chủ Giang Nam thành tức giận đẩy ả hầu nữ trong tay ra, sắc mặt xị xuống, giọng nói vô cùng tức giận.

-“Rít....” Ngọn lửa hừng hực chẳng mấy chốc đã liếm hết cả ¼ thành trì, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã lan đến phủ thành chủ. Trong ngọn lửa hung tàn đó hiện ra một bóng người tung nấm đấm phá tan cửa thành. Cửa thành làm bằng sắt thép trong nháy mắt đã rung lên, chỉ một quyền quyền, cánh cổng bằng sắt thép đó đã đổ xuống, đấu khí màu xanh lam đan xen băng hệ thuộc tính che phủ toàn bộ dải đất của cả cổng thành.

Kẻ bước ra từ ngọn lửa và phá nát cổng thành không ai khác chính là Trần
Nguyên.

-“Ngươi là ai mà dám tự tiện tấn công thành trì của Quốc Hoa đế quốc, mà cũng không cần phải biết nữa, vì ngươi sẽ phải chết. Người đâu, giết hắn cho ta!” Tên thành chủ đến đúng lúc Trần Nguyên vừa phá xong cổng thành, ngay lập tức hắn liền ra lệnh cho quân lính đi theo sau hắn xông lên.

-“Giết!” Tất cả đám lính đằng sau tên thành chủ này xông lên, hơn hai trăm tên lính tinh nhuệ với sát khí đằng đằng lao về phía Trần Nguyên.

-“Ừm...cũng có chút khí thế đấy!” Trần Nguyên thấy vậy chỉ nhếch mép cười.

-“Thùng...thùng...thùng...” Thành trì bị cháy gần hết, cổng thành cũng bị người ta đập phá xong rồi thì tiếng trống cảnh giới mới được đánh lên, báo động để toàn thành giới bị.

-“Xẹt....xẹt...rầm...rầm....phụt....”

Trần Nguyên đâm trường đao xuống mặt đất, tử lôi đấu khí phát ra ánh sáng rực
rỡ, đao kình mạnh mẽ, sức mạnh kinh nhân. Tử lôi đấu khí từ thân đao lan
truyền về phía đám lính đang chạy tới, một phần đấu khí khi chạm vòa cơ thể
thì giật bọn chúng phun máu tươi, một phần thì đi vào kinh mạch rồi bắt đầu nổ
tung, khiến cho máu tươi vung vãi khắp nơi, tất cả đều chết không toàn thây,
tạo thành một khung cảnh hết sức hãi hùng.

Phía trên tường thành Giang Nam thì toàn bộ lính thủ thành ở trên đó đều đã bị
giết hết, quân lính Nam Việt cũng dồn dập xông vào thành, bắt đầu hướng về tứ
phía mà triển khai tàn sát. Cổng thành trong nháy mắt đã bị chiếm đóng. Cùng
lúc này, hàng nghìn binh sĩ nghe tiếng trống cảnh giới đã hùng hục lao đến,
chiến ý hừng hực, chuẩn bị xông vào giao tranh với quân Nam Việt. Còn quân Nam
Việt thì ngay lúc này nở một nụ cười gian trá rồi trực tiếp chạy hết ra khỏi
thành.

-“Xoẹt...xoẹt...uỳnh uỳnh...”

Trần Nguyên đợi sau khi người lính Nam Việt cuối cùng rời đi rồi mới nở ra một
nụ cười khẩy, trực tiếp bật nhảy lên cao, vận đấu khí lên cùng cực rồi dụng
khí ngự đao đâm thẳng trường đao xuống dưới mặt đất. Trường đao vừa tiếp xúc
với mặt đất, sức mạnh của đao chiêu đã lan ra khắp cả một vùng, gần 1/3 mặt
đất của Giang Nam thành nứt tung ra rồi sập xuống, bức tường thành gần đó chịu
không nổi sức mạnh của đao chiêu liền vỡ tung ra rồi sập xuống, cảnh tượng vừa
hoành tá tràng vừa kinh khủng. Sức tàn phá của đao chiêu này vô cùng khủng
khiếp, cứ như là thiên thạch va chạm trái đất.

-“Ầm...ầm...ầm...”

Mặt đất không ngừng rung chuyển khiến cho đám quân lính Quốc Hoa đứng trên đó
bị chôn sống vô số kể, không tên nào có thể di chuyển mà thoát được.

-“Vù...vù...vù.....” Chấn động sau cùng cũng đã dừng lại, cát bụi bay mù mịt khắp nơi, gần ¼ tòa thành trở nên tan hoang, dân chúng chết vô số kể, những kẻ còn sống thì kêu cha gọi mẹ, sợ hãi cực độ, đó là do Trần Nguyên vẫn còn nương tay vì có người dân sinh sống, nếu không thì có lẽ bây giờ cả tòa thành này đã thành tử thành rồi.

Tên thành chủ Giang Nam thành này bản tính vốn lúc nào cũng kiêu ngạo, luôn
nghĩ mình là nhất, nhưng thực chất hắn là một thằng vô cùng khốn nạn, tính bựa
nhân của hắn không phải do hắn cố tình, mà là bản chất cmnr! Vốn tính ra tên
này cũng là một cao thủ, nhưng do mấy năm nay kể từ khi thăng chức thì hắn cả
ngày chìm đắm trong tửu sắc, kỳ thực không phải chỉ có mình hắn, mà là binh sĩ
toàn thành cũng đã từ lâu lơ là việc phòng bị, không hề chuẩn bị nghênh chiến.

-“Đao...đao của ta...” Tên thành chủ này sợ hãi tới mức quên hẳn hắn đã không hề đụng tới cây đao của hắn mấy năm qua.

-“Chết đi.” Trần Nguyên chỉ vung một đao trực diện đơn giản, nhìn vậy thôi chứ ẩn chứa đấu khí vô cùng thâm hậu, tên thành chủ bị một đao này chém thành hai mảnh, cả người đứt đôi.

-“Đụng vào Nam Việt, lũ bay sẽ bị đánh tơi bời!” Trần Nguyên thản nhiên bỏ lại mười một chữ rồi hoành đao ngang vai từ từ bước ra khỏi Giang Nam thành, để lại sau lưng hắn một khung cảnh hoang tàn đổ nát...

....................................................................

Trước đó hai ngày.

-“Huyền Vũ, mau gọi chín thằng đệ của ta vào đây. Mau mau chuẩn bị, chúng ta phải tập kích Giang Nam thành của Quốc Hoa, phải cho chúng nếm mùi chứ!” Trần Nguyên nhìn địa đồ, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

-“Tướng quân, như vậy có ổn không!?” Huyền Vũ nhìn Trần Nguyên với ánh mắt có chút khó hiểu.

-“Ngươi nên nhớ, Quốc Hoa khởi binh trước, không lẽ chúng ta để yên như vậy, phải cho cái nước ảo tưởng đó thấy, đừng tưởng có cái mác đế quốc với đông dân thì muốn làm gì thì làm!? Mơ đi! Đụng vào Nam Việt thì phải trả một cái giá thật đắt!” Trần Nguyên lên giọng, giọng nói tràn đầy sát phạt.

-“Tướng quân, mười lăm nghìn anh em đã sẵn sàng đợi lệnh người!” Huyết Lang từ bên ngoài bước vào doanh trướng, hành lễ rồi nói.

-“Nhanh-độc-hiểm!” Trần Nguyên nhìn Huyết Lang rồi nói ra ba chữ.

-“Đã rõ thưa tướng quân!” Huyết Lang cung kính trả lời rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

-“Tướng quân, ngài có chắc là kế hoạch này ổn không!?” Huyền Vũ mặt mày xanh lè hỏi Trần Nguyên.

-“Có 2 điều chắc chắn kế hoạch thành công:

+ Thứ nhất: Giang Nam thành nằm ở ngoài chiến trường gần cả nghìn dặm, ở đây
cơ bản đã lâu không có trải qua chiến trận, đám binh tướng ở đó không giống
như chúng ta, hầu như tên nào cũng chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chiến tranh đối
với bọn chúng mà nói là một việc rất xa lạ, bọn chúng chắc chắn sẽ không có sự
chuẩn bị kĩ càng, vì vậy sẽ không ngờ chúng ta có thể giải quyết 200 vạn quân
của chúng rồi nhanh chóng tiến đánh bọn chúng.

+ Thứ hai: Việc làm của chúng ta đã lâu lắm rồi chưa xuất hiện trong lịch sử
đại lục, việc tiến quân thần tốc nói thì dễ, nhưng khi làm thì khó đấy, rất ít
người dám thực hiện việc này, bởi vậy cơ bản bọn nó sẽ không nghĩ đến phương
diện này…

 Như thế đủ thuyết phục ngươi chưa!” Trần Nguyên nhìn Huyền Vũ với ánh mắt
cháy bỏng.

-“Thuộc hạ đã hiểu!” Huyền Vũ nghe phân tích của Trần Nguyên xong chỉ biết gật gù đồng ý.

-“Thế tốt! Đêm nay chúng ta sẽ hành động!” Trần Nguyên hưng phấn xoa xoa hai tay, đôi mắt sáng rực.

...............................................................................

-“Hoàn thành nhiệm quốc gia: Thăng chức Quân Đoàn Trưởng, đề thăng tu vi bốn sao, thưởng hai mươi vạn điểm giao dịch.”

-“Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Tự thân chém giết mười lăm vạn quân Quốc Hoa, không có phần thưởng.”

Giọng nói lạnh lùng hoang dại của Sói ca vang lên khiến Trần Nguyên đang ngồi
nướng gà giật hết cả mình, xém nữa ngã ngữa ra đằng sau.

................................................................................

Lúc này ở triều đình Nam Việt.

-“Các vị khanh gia....trẫm làm vua đã hơn ba mươi năm...ừm...đã lâu không thấy một nhân tài xuất cmn chúng như vậy, nay hắn đã lập công lớn, thế bất nào chư vị ái khanh lại một mực phản đối việc phong thưởng nhỉ!?” Hoàng đế Nam Việt Lý Thiên ngồi trên ngai vàng, đảo mắt nhìn các vị đại thần đang ngồi chầu ở điện, giọng nói tràn ngập mùi thuốc súng.

-“Nhờ hồng phúc của bệ hạ, chúng thần mới có thể lấy được thắng lợi như thế!” Nguyên Soái Vũ Thường Kiệt rất nhanh chóng bày ra bộ mặt vui vẻ nịnh nọt Nam Việt Hoàng Đế Lý Thiên khiến cho đám Nguyễn Tuấn Long cùng Lý Quân Sinh đứng phía sau mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chúng ta hăng hái chiến đấu vô cùng đẫm máu mới giành được chiến thắng, liên quan gì tới hoàng thượng?

-“Trẫm ở Hoàng Thành xa xôi, cách xa chiến trường, tất cả thắng lợi đều nhờ chư tướng, quân sĩ anh dũng chém giết, trẫm nào có nửa điểm công lao!” Hoàng đế Lý Thiên vuốt râu nở nụ cười.

-“Ừm...đừng có mà đánh trống lảng...lũ quan văn các ngươi mấy năm gần đây suốt ngày chỉ biết ngâm thơ đàm đạo, hừ....các ngươi nhìn bản công lao này đây...Trần Nguyên luôn là người tiên phong đi đầu trong chém giết, hắn còn bày kế dụ địch, luôn luôn tự mình bọc hậu, không để ý an nguy cá nhân luôn luôn liều chết phản công, đánh tan các cuộc tấn công của quân Quốc Hoa...hắn chỉ có trong tay chưa đầy bốn mươi vạn quân, mà hầu như hơn ba mươi vạn là quân thủ bị, thế mà lại có thể tiêu diệt được hơn hai trăm vạn quân của Quốc Hoa đế quốc đấy, một mình hắn đã chém giết gần hai mươi vạn lính Quốc Hoa rồi...mẹ nó có công không thưởng e là sẽ khiến cho các tướng lĩnh nơi tiền tuyến trái tim lạnh giá, các ngươi có hiểu không hả!!” Những câu cuối gần như là gầm lên.

-“Bệ hạ..tuy rằng chiến công của Trần Nguyên không hề nhỏ, nhưng bệ hạ đã phong cho hắn làm quân đoàn trưởng rồi...dù sao hắn còn trẻ, cùng lắm thì bệ hạ có thể phong cho hắn làm một Bá Tướng nhất đẳng, tước vị truyền thừa cho con cháu...” Một vị quan văn mặt mũi có chút sáng sủa bước ra bẩm tấu.

-“Bẩm bệ hạ...thần e con số hai mươi vạn chỉ là báo cáo láo thôi! Sức người sao có thể, cho dù có là Đấu Hoàng cũng khó mà làm được!” Một tên quan văn mặt đen như đít nồi hùng hổ đứng ra.

-“Mịa nó, Đỗ đen thui, ngươi một vừa hai phải thôi chứ! Cháu ta liều mạng chém giết ngoài sa trường, lũ quan văn các ngươi thì làm được con mịa gì? Không có nó dùng nước sông Quân nhấn chìm quân Quốc Hoa thì đừng hòng bây giờ các ngươi có thể ung dung ngồi đây tán phét!” Nguyên soái Vũ Thường Kiệt nắm áo vị Lễ Bộ Thượng Thư Đỗ Lâm, dựng thẳng ngón giữa rồi bắt đầu chửi bới, nước miếng tung bay.

-“Vũ ái khanh...ừm..ngươi có thể nể mặt trẫm buông Đỗ thượng thư ra được không?” Hoàng Đế Lý Thiên hắng giọng một cái.

-“Hứ!” Nguyên Soái Vũ Thường Kiệt quăng vị Đỗ thượng thư đen thui đó vào một góc rồi khoanh tay không thèm nói gì nữa.

-“Hừm....bệ hạ..lão thần có ý kiến...” Một vị trọng thần râu tóc bạc phơ nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, tinh thần phấn chấn, giọng nói hùng hồn, tư thế oai nghiêm đứng ra bẩm tấu.

-“Ồ...Tể tướng người cứ nói, trẫm xin lắng tai nghe cao kiến của người!” Hoàng đế Lý Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên, giọng nói có chút kính nể.

Vị trọng thần này chính là đương nhiệm tể tướng của Nam Việt đế quốc Vũ Quân,
là một người đức cao vọng trọng. Ông đã phục vụ qua hai đời vua Nam Việt và
ông còn là thầy của Đương nhiệm hoàng đế Nam Việt Lý Thiên, năm nay đã sáu
mươi bốn tuổi, cũng chính là gia chủ của Vũ gia, ông ngoại chưa gặp mặt của
Trần nguyên.


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #48