Người đăng: luce
Năm quân đoàn, một trăm vạn lính… Có hai mươi vạn kỵ binh, toàn bộ xông ra
giống như nước thủy triều cuồn cuộn, khí thế bức người, những binh sĩ Quốc Hoa
sĩ khí vốn đã không cao, nay tình cảnh lại xoay chuyển như thế, tất cả đều lần
lượt xoay người bỏ chạy, lúc này bọn họ một lần nữa đã mất đi dũng khí chiến
đấu.
Trong lòng quân lính Quốc Hoa đã từng có suy nghĩ nếu bọn chúng tấn công ồ ạt
và hung mãnh thì Nam Việt đế quốc chắc chắn sẽ không thể đỡ được, nhưng thủ
quân ở Chi Lăng thành này đây đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của bọn chúng,
bọn họ ngày càng cảm thấy Đế Quốc Nam Việt rất đáng sợ, vô cùng khủng bố, ,
mặc dù chiến tranh giữa hai nước không phải mới mấy ngày gần đây, nhưng chính
mười ngày trở lại đây mới khiến cho đam quân lính QUốc Hoa hễ thấy quân phục
màu đỏ là trong lòng liền sinh ra sự sợ hãi, tay chân sẽ run run. Ngay lúc này
bọn chúng thấy tình cảnh đã thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, không nói
lời nào, bất chấp quân lệnh xoay người bỏ chạy…
Hai trăm vạn quân ngay tại chiến trường, điên cuồng tiến đánh một cái quan ải
chưa đầy ba mươi vạn lính mà thiệt hại hơn năm mươi vạn người, tất cả cao thủ
đều chết sạch, bây giờ quân tiếp viện người ta đến rồi, đánh đấm cái gì nữa.
.........................................................................................
-“Mạt tướng Trần Nguyên tham kiến Nguyên soái, sư đoàn trưởng của sư đoàn số 7, hiện đang là người toàn quyền tại Chi Lăng thành này.” Trần Nguyên chiến bào rách bươm, đầu tóc bù xù dẫn theo chín thằng đệ tiến lên, làm quân lễ cúi chào vị Nguyên soái này.
-“Mau...mau đứng lên đi nào! Ta nghe hoàng thượng nói Trần Chiến có đứa con rất tuyệt, hổ phụ sinh hổ tử, nhưng theo ta thấy, thằng nhóc nhà ngươi hình như con hơn cả cha nữa là khác… Lãnh binh một quân đoàn tân binh cùng với hai mươi vạn Thành Vệ Quân Chi Lăng thành cùng các nơi khác tụ tập lại nhưng sức chiến đấu không cao, lại có thể ngăn được hơn một hai trăm vạn quân tinh nhuệ của Quốc Hoa đế quốc, tròn mười quân đoàn, còn giết hơn sáu mươi vạn người của chúng… Ta không thể không bội phục ngươi a… Lần này ta có mang theo thánh chỉ của bệ hạ...Trần Nguyên nghe chỉ, nay xét thấy công lao của Trần Nguyên vô cùng lớn, trẫm sắc phong cho ngươi làm Quân Đoàn Trưởng quân đoàn bảy, phong hiệu Thiết Giáp quân đoàn, tước hiệu Bá Tước. Khâm thử!” Vị Nguyên soái Vũ Thường Kiệt này đọc thánh chỉ xong liền cười ha hả vỗ vai Trần Nguyên, ánh mắt tràn đầy niềm hy vọng.
-“Tạ chủ long ân!” Trần Nguyên lĩnh thánh chỉ rồi mới đứng lên, trên miệng nở nụ cười.
-“Đều là người nhà với nhau, đừng khách sáo làm gì! Ngày xưa lão già của ngươi chính là lính của ta. Ha ha... nếu không có ngươi e rằng lần này Đế Quốc thua thảm rồi, trực tiếp thăng ngươi lên làm Quân đoàn trưởng theo ta thấy còn có chút chưa đủ…Ha ha...nhưng tạm thời cứ như vậy trước đã!” Nguyên soái Vũ Thường Kiệt tiến tới khoác vai Trần Nguyên vui vẻ nói chuyện, kéo Trần Nguyên ra phía xa xa trên tường thành.
Sau khi đảm bảo không còn ai xung quanh thì khuôn mặt vui vẻ của Vũ Thường
Kiệt thoáng chốc trầm xuống:
-“ Bệ hạ đã cho phép ngươi sử dụng điều lệ chiến tranh, được phép trưng binh, nhưng ta hy vọng hành động của ngươi phải thật nhanh...”
-“CHẳng lẽ tình hình chiến đấu của Đế QUốc đang rơi vào thế thất bại sao!?” Trần Nguyên có chút giật mình.
-“Ừm...nhưng hiện tại tình hình của Nam Việt ta không mấy khả quan, hiện tại hoàng tử cùng thằng nhóc đệ nhất thiên tài kia mặc dù đánh thắng trận, nhưng mà cũng thiệt hại khá là nặng, cũng may là thằng nhóc ngươi đã cản được đại quân của Quốc Hoa đế quốc, chứ nếu không thì lần này Nam Việt gặp nguy rồi!” Vũ Thường Kiệt gật gật đầu vẻ mặt ngưng trọng nói nhỏ vào tai Trần Nguyên tình huống hiện tại của đất nước, giọng nói có chút mệt mỏi,, mặc dù chỉ nói vài câu như vậy, nhưng mỗi một câu đều khiến cho người ta giật mình, nghe những lời này… tuy Trần Nguyên có thắng trong trận chiến lần, nhưng… chiến tranh còn chưa kết thúc, trái lại còn càng kịch liệt hơn.
-“Bẩm...tướng quân...Huyền Vũ đại nhân đưa thư báo về!” Một tên lính mặt mày lem luốc, trên người bẩn thỉu chạy vào soái trướng báo cáo với Trần Nguyên.
-“Ồ....đã xong rồi à...vậy thì...bắt đầu thực hiện theo kế hoạch đi.” Trần Nguyên nở một nụ cười âm độc, đôi mắt lấp lóe sự tàn nhẫn.
....................................................................................................
-“#$%^& Lại toàn quân xuất trận? Hắn muốn làm gì? Lẽ nào sự đẫm máu suốt thời gian qua hắn vẫn chưa thấy đủ? Mới có chút quân tiếp viện mà đã bắt đầu hổ báo trường mẫu giáo ư? Chết tiệt… tên khốn kiếp này… người đâu… Mau… người đâu, toàn quân xuất trận cho ta!” Quan Vân đang ngồi trên đài quan sát bày tiệc rượu, sau khi nghe quân lính báo cáo đối phương lại bắt đầu tiến công liền lập tức đứng dậy hét lớn.
Mẹ kiếp, thằng ranh con đáng nguyền rủa, ngay đến ăn bữa cơm cũng không cho
hắn yên ổn, hắn có thể không hận sao? Có điều hận cũng không có cách nào, chỉ
có thể miễn cưỡng đi giao chiến với Trần Nguyên, dù sao cũng không thể nằm im
chờ thông được.
Giao tranh rất nhanh lại nổ ra, chiến tranh đã tàn khốc, quân đoàn giao chiến
lại càng tàn khốc hơn, rất nhanh máu chảy thành sông, Nguyên soái Quan Vân tuy
không muốn đi đánh, nhưng cũng không thể không miễn cưỡng đánh tới cùng với
Trần Nguyên, bởi vì hắn hết sự lựa chọn rồi, không đánh thì chỉ có chết…
Sau tiếng trống trận thì trận chiến đã bắt đầu, binh sĩ hai bên đã bắt đầu
choảng nhau kịch liệt, dường như tất cả đều là sớm đã định rồi, chiến tranh
chính là tàn khốc và vô tình như vậy, mỗi một phút, mỗi một giây đều đang đổ
máu, đều có người chết, đất đai tại Chi Lăng thành vốn đã bị máu tươi nhuộm
đỏ, lúc này lại càng bị máu tươi nhuốm đỏ hơn nữa, hơn chục vạn người chiến tử
trên sa trường.
Chiến tranh giằng co cả nguyên một ngày, khi mặt trời chuẩn bị lặn, hai bên
mới bắt đầu ra lệnh thu binh, trên mặt đất lưu lại hàng vạn thi thể. Bên phía
Quốc Hoa, lão già Quan Vân đang đá mạnh vào cây cột bên cạnh, sau đó ôm chân
nhảy tưng tưng, chửi bới Trần Nguyên đê tiện khốn kiếp, cuồng sát, hiếu chiến,
não heo.... có điều, cho dù hắn có chửi Trần Nguyên điên cuồng như thế nào thì
vẫn không có tác dụng gì cả, mặc dù bản thân biết là không có tác dụng nhưng
hắn vẫn không thể nào kiềm chế nổi tâm trạng của bản thân.
Đêm đến.... đại quân của nguyên soái Vũ Thường Kiệt bắt đầu chậm rãi rút lui,
bỏ lại rất nhiều vật tư lương thảo, trực tiếp rút lui khỏi Chi Lăng thành, chỉ
đem theo vũ khí áo giáp và một số lương thực rồi toàn quân lui lại. Tốc độ làm
việc của quân Nam Việt rất nhanh, trên tường thành ngọn đuốc vẫn cháy sáng,
quân Quốc Hóa ở phía bên kia không phát hiện ra điều gì bất thường, bởi vậy,
việc quân Nam Việt rút không bị ai phát hiện.
Còn Trần Nguyên thì đang sai quân lính khiêng mấy cái xác chết vào thành, sau
đó rắc rắc những thứ bột gì lên những xác chết, sau đó là bỏ xuống mấy cái
giếng nước. Sau khi thực hiện xong liền điểm quân, sẵn sàng cho việc tập kích
quân Quốc Hoa. Mặc dù những quân lính đi tập kích này sẽ hy sinh vì kế dụ địch
của Trần Nguyên nhưng số người sống sót càng nhiều hơn....
-“Giết...... “
Hơn bảy vạn chiến sĩ đột nhiên cùng thét lên, ngay sau đó hơn sáu nghìn tên
lính sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, chia nhau rất nhanh từng người lao tới. Chỉ một
thoáng, không khí yên tĩnh đã hoàn toàn biến mất. Hai mươi mấy quân sĩ đang
đứng gác trước cổng doanh trại Quốc Hoa nghe tiếng hò hét cũng vội vàng đánh
trống cảnh báo, tiếng trống vang lên dồn dập, nhưng chưa tới một phút đã bị
binh sĩ Nam Việt như sóng dữ giết hết. Trong lúc nhất thời, tiếng quát tháo
“Địch tập kích......” “nghênh địch”...... vang lên liên tiếp.
Lúc này....lão rùa già Quan Vân vẫn đang nằm trong soái trướng của mình ngủ
khò khò, đúng vào lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô ầm ĩ
lo lắng, Tướng Quân phụ trách bảo vệ cũng không thèm quan tâm nhiều về vấn đề
lễ nghĩa nữa, liền xông vào.
-“Con mẹ nó...nguyên soái à..quân Nam Việt tiến đánh kìa!”
-“@#$%^& Lũ khốn kiếp này!” Quan Vân điên cuồng chửi rủa, vừa chửi vừa thay soái bào.
Lúc hắn chạy ra thì hai bên đã chém giết long trời lở đất, hai bên đánh giáp
lá cà trộn lẫn cùng một chỗ.
-“Mấy tên khốn Nam Việt này..đêm khuya không ngủ mà tiến công cái....” Lão rùa già Quan Vân điên cuồng chửi mắng, rất có phong phạm của một người bán thịt heo. Nếu là Trần Nguyên mà quát như thế sẽ dọa lui mấy chục vạn đại quân Quốc Hoa, còn lão già Quan Vân vừa mở mồm ra đã khiến cho hơn mười ngọn trường thương đâm thẳng vào mặt hắn.
- “Móa!”
Quan Vân trợn mắt, biết tiếng chửi vừa rồi của bản thân đã làm bại lộ thân
phận trở thành cái đích công kích của địch nhân, hơn mười người múa đao thương
kiếm kích nhảy xổ vào hắn.
-“#$%^& Hộ vệ đâu....” Lão rùa già Quan Vân gào thét ầm ĩ, ngay lập tức xuất hiện mấy trăm quân hộ vệ làm thịt mười người lính Nam Việt.
Quân Nam Việt dùng kỵ binh đạp doanh, dùng chiến thuật đánh đêm, theo đúng
kịch bản thì là xung phong liều chết xông loạn cả quân doanh nhưng binh tướng
Quốc Hoa dù gì cũng được huấn luyện kỹ lưỡng nên dù mất đi tiên cơ vẫn có thể
tạm thời đối kháng với kỵ binh Nam Việt!
Lúc này đã mất đi hiệu quả đánh đêm khi đèn đuốc đã được đốt lên sáng rực,
quân Quốc Hoa đã tổ chức lại phòng tuyến để cùng quân Nam Việt quyết chiến.
Theo sự chỉ đạo từ trước của Trần Nguyên thì ngay khi quân Quốc Hoa vừa tổ
chức lại phòng tuyến thì quân Nam Việt phải ngay lập tức chuyển từ tập kích
sang chính diện đôi công.
Trống trận tái khởi, đợt công kích thứ hai của quân Nam Việt đã đến. Quân Quốc
Hoa dùng đao thuẫn thủ ở phía trước, cung tiễn thủ yểm hộ phía sau. Loại phối
hợp chiến thuật này tuy đã quá quen thuộc nhưng hiệu quả của nó thì không phải
bàn, đao thuẫn thủ nhờ vào xạ trình của cung tiễn thủ yểm hộ phía trước, cung
tiễn thủ cũng nhờ vào sức phòng ngự của đao thuẫn thủ với nỏ tiễn để đảm bảo
an toàn.
Cung tiễn thủ Nam Việt ra tay trước, bắn ra một loạt những mũi tên châm lửa.
Quân doanh Quốc Hoa dưới sự chỉ huy của Quan Vân cũng nhất loạt bắn tên ngăn
cản quân Nam Việt tiến công. Tình thế cực kỳ thảm thiết, màn đêm đen kịt bị
ánh lửa chiếu lên đỏ rực.