Xuất Quân


Người đăng: luce



  • “Ừm...thôi được rồi. Hôm nay đến đây thôi, Trần Nguyên nghe chỉ.” Lý Thiên
    vuốt râu, mỉm cười hòa ái, giọng nói có chút thỏa mãn nhìn Trần Nguyên.

-“Xét thấy Trần Nguyên có công tiêu diệt mầm mống phản loạn, trẫm phong cho khanh làm Tướng Quân, thống lĩnh sư đoàn số bảy trực thuộc quân đoàn ba trăm hai mươi. Ngươi có thể đem theo những tay sai thân tín vào quân đoàn. Ừm...huấn luyện các tân binh thật tốt...họ đều là những người con của đất nước...” Lý Thiên miệng nói tay viết, vừa dứt lời là đã đóng long ấn lên bản thánh chỉ, câu nói cuối cùng còn ẩn chứa một chút khẩn cầu.

-“Tạ chủ long ân… Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…” Trần Nguyên thi hành quân lễ, cung kính trả lời, dùng câu nói mà các đại thần hay nói với Hoàng Đế trong mấy bộ phim cổ trang.

Ngay ngày hôm sau thánh chỉ đã đưa tới doanh trại nơi Trần Nguyên đang huấn
luyện, sau đó với tốc độ tên lửa truyền đi khắp Hoàng Thành.

Tất cả mọi người ban đầu còn lớ ngớ không biết Trần Nguyên là ai, nhưng chuyện
đó có quan trọng không? Quan trọng nhất đó là con hàng này được hoàng thượng
coi trọng kìa, mau mau đi quà tới lễ nhậm chức của hắn.

Đương nhiên những người này Trần Nguyên cũng không có tự thân đón tiếp, tất cả
đều là do cha mẹ hắn đón hết, bản thân hắn bị hai con ma men Lý Quân Sinh và
Nguyễn Tuấn Long kéo đi nhậu bét nhè, lúc nào cũng say bí tỉ, tân binh thì đã
có chín thằng đệ lo rồi.

Sau khi tiệc tàn thì Trần Nguyên luôn được Bích Ngưng Tuyết chăm sóc, tên này
lợi dụng lúc say thỉnh thoảng sờ lung tung vài chỗ, có thể nói mấy ngày sau
khi phong chức Trần Nguyên rất thoải mái.

....................................................................................

-“Các anh em. Lão tử chính là lão đại của các ngươi. Làm lính của lão tử thì phải khác, ta không chấp nhận lính của ta là một lũ yếu đuối, ta muốn lính của ta phải là những người lính mạnh nhất. Lát nữa đến lấy công pháp về luyện.” Trần Nguyên chắp tay sau đít, đứng trước hơn một vạn tân binh quát tháo liên hồi.

-“Bây giờ bắt đầu chạy mười vòng cho lão tử.” Trần Nguyên vung tay ra lệnh. “Đứa nào về trễ nhịn cơm.” Hình như thấy còn thiếu, Trần Nguyên bồi thêm một câu cuối.

Với Trần Nguyên thì việc luyện tập thể lực là bắt buộc. Sức mạnh và thể năng
là hai chỉ tiêu luyện tập phải chú trọng nhất. Việc luyện tập thể năng bao gồm
sức chịu đựng, sức bền trên mọi phương diện. Còn nội dung huấn luyện sức mạnh
thì đa dạng hơn. Bao gồm luyện bắp tay, luyện thắt lưng, luyện vai, luyện cơ
đùi.

Trần Nguyên mượn những phương pháp huấn luyện khoa học của kiếp trước, kể cả
phương diện ăn uống, hắn cũng tham khảo cả kiến thức dinh dưỡng, không bỏ qua
bất cứ chi tiết nào.

-“Cử tạ, chống đẩy, không chỉ luyện sức mạnh của bắp tay mà còn luyện cả sức mạnh cho thắt lưng. Cử tạ khiến cho cơ bắp to hơn, không chỉ nâng cao sức mạnh mà còn nâng cao cả sức chịu đựng, tốc độ, v. v...nên đám thỏ con các ngươi cứ thế mà tập cho ta.. Đừng có xem thường những bài tập đơn điệu lặp đi lặp lại này. Đây là phương thức đơn giản nhất tăng nhanh sức mạnh cho cơ thể.

- Điều quan trọng nhất khi luyện tập là phải tập trung tinh thần. Suy nghĩ
phải hòa làm một với vận động. Có như vậy đại não mới phối hợp được với cơ thể
một cách hoàn hảo. Hay nói cách khác, lúc chiến đấu mọi người sẽ có phản ứng
nhanh hơn đối phương, đầu vừa nghĩ, cơ thể đã lập tức hành động, nói chung
nhanh hơn là sống, chậm thì chết.

-"Hơn nũa, các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, là các huynh đệ sẽ cùng nhau vào sinh ra tử. Khi chiến đấu trên chiến trường thì những huynh đệ này sẽ bảo vệ sau lưng các ngươi. Cái mà ta muốn không phải là lực lượng của một cá nhân, mà là lực lượng của cả một tập thể. Nhưng trên chiến trường nếu như không hiểu cách phối hợp giữa đồng đội, không biết hợp tác giúp đỡ lẫn nhau thì chỉ có một kết quả: CHẾT! Tất cả những gì các ngươi bỏ công ra làm thì sẽ nhận lại được kết quả tốt nhất. CHiến trường là nơi các ngươi có thể bỏ mạng bất kỳ lúc nào, cho nên không được phép xuất hiện sai lầm.Tại nơi này, ta sẽ đào tạo các ngươi thành những binh sĩ xuất sắc nhất..."

..............................................................................................

Chả hiểu Trần Nguyên cho bọn lính mới này cắn thuốc gì mà tên nào tên nấy cũng
điên cuồng tập luyện, từ liên tục đứng nghiêm mà nhảy, hít đất, nằm ngửa ngồi
dậy, xà đơn xà kép, đẩy tạ, mang vật nặng chạy bộ… đủ loại huấn luyện sức
mạnh, sức bật...tất cả những bài tập này đều được đám tân binh nỗ lực phấn
đấu, toàn tâm toàn trí luyện tập, không mệt tới mức gục xuống nhất định không
chịu bỏ qua, nguyên một đám đều dốc hết sức lực huấn luyện, không phân biệt
ban ngày hay trong đêm bởi vì tất cả đều nghĩ nếu cứ tiếp tục huấn luyện như
thế này thì chiến lực sẽ tăng gấp đôi có khí là gấp ba lần.

Đám tân binh đều có khát vọng tăng cường thực lực cho nên tiến độ huấn luyện
đã nâng lên trình độ kinh khủng, một vạn năm nghìn tân binh đều điên cuồng cắn
răng liều mạng huấn luyện.

Chỉ sau một tháng, hiệu quả của đợt huấn luyện do Trần Nguyên vạch ra quả thật
rất đáng kinh ngạc thực lực của đám tân binh này đã đề cao vô cùng rõ rệt...
Tất cả đều đã đột phá Đấu Sĩ bảy tám sao, thậm chí còn có một số trực tiếp trở
thành Đấu Sư, đạt được thành tích như vậy không thể không kể tới công pháp
“Binh Phạt Quyết” mà Trần Nguyên phải tốn năm vạn đổi từ Sói ca.

Vốn Trần Nguyên dự định phải mất tới ba tháng để hoàn thành huấn luyện nền
tảng cho đội quân tân binh này. Không ngờ chỉ một tháng mà hiệu quả đã đạt tới
trình độ của ba tháng.

Sau một tháng này địa ngục mới chính thức mở ra với đám tân binh, một hôm đẹp
trời Trần Nguyên hứng chí bắt đám tân binh này mang theo vật nặng 50 kg trên
người, còn phải cột ba cục sắt nặng gần 18kg vào mỗi chân, rồi bắt đầu chạy
một trăm sáu mươi dặm đường núi trong thời gian 4 tiếng. Yêu cầu kiểu này chắc
chắn là phải chạy không ngừng, hơn nữa nếu mà tốc độ chạy chậm một chút thì
rất có khả năng vượt quá thời gian quy định.

Vượt quá thời gian quy định có ý nghĩa gì? Là kẻ thua cuộc! Những tân binh này
đứa nào cũng nhiệt huyết đầy mình, vô cùng hiếu thắng cho nên mang cái danh kẻ
thua cuộc thì còn khuya mới có tên nào muốn!

Rồi sau khi chạy lên núi, Trần Nguyên chỉ cho đám tân binh này 1 tiếng để nghỉ
ngơi, tuy quãng đường trở về chỉ có xuống dốc, nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng
phần thể lực tiêu hao lúc trước không phải chỉ trong một tiếng là đã có thể
hồi phục được. Bởi vì thời gian quay về cũng phải tương đương với thời gian
lên núi.

.......................................................................................

Nửa năm trôi qua.....

-“Chiến tranh đã bắt đầu. Những thành gần Chi Lăng thành đã sắp thất thủ.” Giọng nói lạnh nhạt của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên.

-“Nhanh vậy sao!?” Trần Nguyên có chút giật mình, hắn không ngờ chiến tranh lại đến nhanh như vậy.

Ngay trong hôm đó, chiến báo từ chiến trường cấp tốc được đưa về Hoàng Thành,
nội dung trong đó nói rằng Quốc Hoa đế quốc đã điều động hai mươi lăm quân
đoàn tiến đánh vào vùng biên giới, đặc biệt là tập trung quân lực công phá Chi
Lăng thành.

Đương nhiên Nam Việt hoàng đế Lý Thiết sẽ không để yên như vậy, lập tức ra
lệnh điều động mười quân đoàn đi trước chặn đánh, cùng lúc sẽ điều động các
quân đoàn khác tới hỗ trợ sau.

-“Trần Nguyên, ngươi xem chiến báo này xong thấy được điều gì?” Lý Thiên chắp tay sau mông đứng quay mặt về phía địa đồ.

-“Rõ ràng là gã Tô Lục này chủ quan khinh địch nên mới thua nhanh chóng như vậy!” Trần Nguyên nhíu mày.

-“Như vậy cũng tốt...ừm...chí ít việc đó cũng giúp trẫm nhận ra khả năng thật sự của hắn.” Sắc mặt của Hoàng Đế Lý Thiên không được tốt cho lắm, giọng nói có chút cay cú.

-“Ừm...nhưng đây cũng là một dịp tốt, chúng ta có thể áp dụng thủ đoạn đẫm máu nhất đối với bọn chúng.” Trần Nguyên ung dung nở nụ cười.

Trả lời hắn là gương mặt lạnh lùng với ánh mắt giết người của Lý Thiết.

-“Hừm...lần này dẫn quân chính là Quan Vân, một trong những nguyên soái tài ba của Quốc Hoa đế quốc, ta sẽ thân chinh...” Lý Thiết vốn là một vị đế vương sát phạt quả quyết, nay nghe câu nói của Trần Nguyên, tâm tính hiếu chiến đã một lần nữa khơi dậy.

-“Bệ hạ không nhất thiết phải giết gà dùng dao mổ trâu. Lão già đó dù sao cũng đã già rồi, có tài ba đến mấy cũng có một vài thứ để lợi dụng...”

.......................................................................................

Có thể nói kể từ khi nhập ngũ tới giờ cũng đã gần một năm rưỡi, Trần Nguyên
cũng không mấy khi về nhà, bây giờ lại sắp phải xuất binh cho nên Trần Nguyên
đã được Hoàng Đế bệ hạ đích thân đến quân doanh ủy lạo rồi sút hắn về nhà.

Về đến nhà, Trần Nguyên thấy mẹ hắn đang ở trong đại sảnh, hắn liền đi vào bóp
vai cho bà.

Mặc dù tay nghề không được chuyên nghiệp, nhưng hắn rất rành huyệt đạo, thỉnh
thoảng còn dùng đấu khí truyền vào cơ thể Vũ Ngọc Hân khiến bà nhắm mắt lại,
khoan khoái hưởng thụ.

Sau một lúc lâu thì Vũ Ngọc Hân mới ra hiệu cho Trần Nguyên dừng rồi kéo hắn
ngồi xuống, vuốt tóc hắn:

-“Từ khi con lên kinh thành đến nay, hầu như tất cả thời gian con đều ở trong doanh trại, ta với cha con đã không làm tròn bổn phận của mình lúc con còn nhỏ, bây giờ muốn bù đắp nhưng vẫn chưa được..” Vũ Ngọc Hân nhẹ nhàng nói với Trần Nguyên, hai mắt đỏ ửng lên.

-“Mẹ à...chỉ là con sắp phải ra chiến trường.” Trần Nguyên từ từ nói ra.

Vũ Ngọc Hân vừa nghe xong liền như bị sét đánh, ngây người, bàn tay nắm tay
Trần Nguyên, khuôn mặt trắng bệch:

-“Con đừng dọa mẹ chứ, có phải con đang nói đùa không!?

Người mẹ nào mà không lo lắng cho con cái mình, cho dù chỉ là chuyện nhỏ nhất,
chứ đừng nói tới chuyện ra chiến trường, sinh tử chưa biết thế nào.

-“Mẹ à, chuyện này con đã quyết định rồi, với lại Hoàng thượng đã ban thánh chỉ, sao có thể đùa được!” Trần Nguyên lựa lời từ từ an ủi Vũ Ngọc Hân.

- “Nhưng con mới 17 tuổi!” Vũ Ngọc Hân kích động kêu lên:

-“Sao có thể để một đứa trẻ 17 tuổi ra chiến trường được chứ?”

Trần Chiến bước vào đại sảnh nói:

-“Phu nhân, con mình đã lớn, bây giờ nó đã là một tướng quân rồi, bây giờ chính là lúc để con tự quyết định đường đi của mình. Không lẽ nàng muốn con chúng ta cứ mãi sống một cuộc sống tầm thường, không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ biết ăn rồi chơi hay sao? Nó có lý tưởng, có khát vọng, thân là mẹ thì nàng phải ủng hộ nó mới đúng!”

-“Thôi được rồi! " Vũ Ngọc Hân cuối cùng cũng thỏa hiệp, sửa sang lại cổ áo cho Trần Nguyên, nở một nụ cười hiền lành nói:

-“Không được làm tổn hại danh dự của gia đình ta, vạn sự đều phải cẩn thận, quan trọng nhất là hãy bình an trở về nhé......”

-“Em trai...cố lên nhé! Chị tin em sẽ làm được.” Trần Ngọc Nhi ôm lấy Trần Nguyên, giọng nói có chút nức nở.

-“Con trai..ta tin con sẽ làm được.” Thân là người cha, Trần Chiến luôn mong rằng con của mình có thể kiến công lập nghiệp, công thành danh toại, nhưng khi Trần Nguyên chuẩn bị ra chiến trường, ông lại có chút không nhẫn tâm, khóe mắt có chút cay cay, nói xong quay liền đầu bỏ vào trong thư phòng.

-“Nhóc, ta không thể giúp gì cho đệ rồi, lời thề của gia tộc ta không thể làm trái...chúc đệ may mắn, ừm...nếu đệ chết thì chức vụ cứ để lại cho ta.” Nguyễn Tuấn Long cười ha hả đi đến chúc Trần Nguyên may mắn.

-“Người anh em..… Lần này đánh giết lớn đấy, nếu không ngươi không nhân cơ hội này mà leo lên Quân đoàn trưởng thì đừng có trở về nữa, về cũng chỉ làm mất mặt ta với Dâm Long… Hị hị… Nếu như ai dám giành quân công của ngươi thì cứ trực tiếp bạo cúc chết hắn, xảy ra chuyện gì ngươi tự chịu..hô hô …” Lý Quân Sinh chạy lại ghé vào tai Trần Nguyên nói nhỏ.

Lúc mới nghe mấy câu đầu Trần Nguyên có cảm giác hai tên này rất có nghĩa khí,
nhưng mấy câu nói sau khiến Trần Nguyên có suy nghĩ khác, hai tên này đúng là
rất đen tối, mình còn chưa đi nhậm chức, đã xui mình lập di chúc rồi còn đi
chém chết thượng cấp nữa chứ … Không thể không nói rằng hai tên này rất lầy
lội… rất hèn mọn.

-“Yên tâm ê!” Trần Nguyên giơ ngón cái lên, nở một nụ cười đê tiện.

-“Chúc em may mắn!” Bích Ngưng Tuyết ôm chầm lấy Trần Nguyên, giọng nói vô cùng ngọt ngào vang lên bên tai hắn, sau đó nàng còn trao cho hắn một nụ hôn nồng thắm. Môi chị ấy ngọt và thơm quá..à hí hí...

...........................................................................

Trên giáo trường ở ngoài thành, đích thân Hoàng Đế Lý Thiết tự mình đứng ra cổ
vũ sĩ khí, mười quân đoàn với hơn hai trăm vạn lính, giống như một con mãnh
hổ, bước chân kiên định, tiến về chiến trường.

Dân chúng Hoàng Thành mặc dù đã lâu không quen với chiến trường, nhưng dân
chúng vẫn đứng hai bên đường bắt đầu phát ra những tiếng hô thắng lợi.

Đây là đoàn quân đi trấn giữ biên cương của quốc gia, mỗi người lính đều là
niềm tự hào của gia đình họ, con họ phục vụ đất nước là vinh quang của bản
thân và của gia đình, trong lòng mỗi người dân của Nam Việt, quân của họ là
những chiến sĩ bất bại.

Lịch sử đại lục đều đã ghi lại, chưa bao giờ quân lính của Nam Việt nói ra hai
chữ đầu hàng, họ chỉ có chiến đấu cho tới khi người cuối cùng ngã xuống chứ
chưa bao giờ cất lên hai chữ đầu hàng!

Từ xa Trần Nguyên có thể trông thấy cả gia đình hắn cùng với hai tên bạn đen
tối đang đứng trong đám đông, còn có cả Bích Ngưng Tuyết đang đứng nhìn hắn
với ánh mắt trìu mến.

Trần Nguyên rất muốn tiến lại nói chuyện với mọi người, nhưng hắn vẫn kìm lại,
hắn sợ cảm xúc sẽ làm mẹ hắn và chị hắn khóc, còn có Bích Ngưng Tuyết nữa, cho
nên đành chỉ nhìn chị ấy từ xa thôi, nhưng mà khi hai đôi mắt gặp nhau, Bích
Ngưng Tuyết đã dùng nụ cười ngọt ngào tạm biệt Trần Nguyên, nụ cười của nàng
giống như hoa hồng nở rộ, thật sự rất đẹp.

Bỗng nhiên Trần Nguyên cảm giác không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo đến đáng
sợ, giống như bị rơi vào hồ băng vậy, khi hắn đang quay qua quay lại thì một
giọng nói sặc mùi thuốc súng vang lên bên tai hắn:

-“Ngọt ngào quá hỉ. Hôm trước ôm hôn nhau chưa đã hay sao mà giờ còn liếc mắt đưa tình như vậy hả?” Sói ca vô cùng phẫn nộ gào thét bên tai Trần Nguyên.

-“...Hình như Sói ca đang ghen tuông!?” Đột nhiên trong đầu Trần Nguyên xuất hiện một suy nghĩ vô cùng kì lạ.


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #40