Khởi Hành. (1)


Người đăng: luce

Nhoáng lên một cái ba tháng gió thổi mây bay. Thời tiết chuyển từ mùa hạ sang
mùa thu.

Gió mùa thu hiu quạnh, cây cối khô vàng, lá rụng bay lượn khắp trời, chim di
trú bắt đầu bay về phương nam để tránh rét. Một số người nông dân đã bắt đầu
thu hoạch lúa vụ hè thu.

Ở đại lục Âu Long, những người dân thường ở đây cũng trồng lúa như ở tiền thế
của Trần Nguyên, vì ở đậy lúa cũng là lương thực chính, chỉ khác một điều là ở
đây lúa khi nấu sẽ ngon và dẻo hơn, thời gian mùa vụ cũng ngắn hơn, cứ ba
tháng là một vụ.

Trần Nguyên nằm ở nhà dưỡng thương đúng ba tháng, cho dù đã một lần sử dụng
Hồi Sinh đan nhưng mà hắn vẫn phải nằm nhà dưỡng thương. Hôm nay Trần Nguyên
đang thảnh thơi ngồi trong sân tiểu viện, hắn mặc một bộ võ phục, nhẹ nhàng
thưởng thức chén trà, dường như những kí ức kiếp trước đã không còn ảnh hưởng
đến hắn… Hiếm khi có những lúc yên bình thế này, vô cùng thích thú…

Cũng trong thời gian ba tháng này, hắn cũng từ tốn tu luyện đấu khí, từ từ bồi
dưỡng các đường kinh mạch trong cơ thể. Hắn đã phát hiện ra huyết thống Cổ
Việt đã cải tạo lại cơ thể hắn, giúp hắn hình thành thêm một lớp da mỏng, cứng
rắn tới nỗi đao thương bất nhập, thậm chí có bị đấu khí công kích thì cũng sẻ
bị lớp da này hấp thu hết.

-“Nhóc con, đã lâu lắm rồi....ngươi không trao đổi với ta.” Giọng nói bình thản của Sói ca bất ngờ vang lên bên tai Trần Nguyên.

-“Ngươi thấy đấy, cả ba tháng nay nằm bẹp trên giường, chả làm được gì thì điểm giao dịch đâu ra mà đổi với ngươi.” Trần Nguyên làm bộ sầu não, giọng nói chứa đầy phiền muộn.

-“Giờ ngươi khỏe rồi thì xách đít lên tắm rửa thơm tho, bắt đầu công việc trộm cướp tiếp nào!” Sói ca không bị Trần Nguyên lừa gạt, giọng nói lạnh lùng.

-“Nhiệm vụ quốc gia: Trong hai năm thăng chức Quân Đoàn Trưởng, đạt được tước hiệu Bá Tước. Thành công đề thăng tu vi ba sao cộng thêm hai mươi vạn điểm giao dịch, thất bại giảm tu vi ba cấp trừ năm mươi vạn điểm giao dịch.” Giọng nói lạnh lùng của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên.

-“Nhiệm vụ phụ tuyến: trong vòng ba tháng đạt được cấp Đấu Vương, thành công tăng một sao, thất bại trừ bốn cấp, tám mươi vạn điểm giao dịch.” Giọng nói lạnh lùng của Sói ca lại tiếp tục vang lên bên tai Trần Nguyên.

-“Vãi chưởng! Nhiệm vụ khó vãi hàng! Muốn chơi nhau à!?” Trần Nguyên phun hết trà trong miệng ra, nhảy tưng tưng.

-“Hai năm leo lên Quân Đoàn Trưởng thì được, chứ lên Đấu Vương trong ba tháng, giết ta luôn đi!” Trần Nguyên quát tháo hăng say, nước miếng phun đầy trời.

-“.......” đáp lại hắn là sự im lặng của Sói ca.

-“Đê ma ma.....” Trần Nguyên lầm bầm, quay lưng đi về phòng.

.........................................................................................................

-“Cũng may ông bà tổ tiên còn để lại được mớ kim tệ. Ngon, xém nữa là quên.” Trần Nguyên hưng phấn khỏa thân lăn qua lăn lại trong đống kim tệ.

-“Sói ca, mau đổi cho ông lên Đấu Vương ba sao đê, nâng huyết thống Cổ Việt lên màu vàng ê!” Trần Nguyên khoa tay múa chân, hưng phấn cười lớn.

-“Đấu Vương một sao ba mươi lăm vạn, Đấu Vương hai sao ba mươi sáu vạn, huyết thống Cổ Việt hình xăm màu tím một trăm sáu mươi vạn điểm giao dịch, ba bảo thạch cấp C. Ngươi còn thừa hai mươi vạn điểm giao dịch.” Giọng nói vui vẻ của Sói ca vang lên.

-“Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến thăng cấp Đấu Vương, thưởng một sao.” Giọng nói lạnh lùng của Sói ca vang lên.

-“Củ lạc cmn giòn. Lần trước nói hai mươi lăm vạn là thăng lên Đấu Vương mà, sao giờ nhảy lên ba mươi lăm vạn rồi!?? Ngươi lừa ta à! Tính ăn chặn tiền của ta sao?” Trần Nguyên nghe xong điên cuồng gào thét.

-“Thời thế thay đổi, giá cả cũng phải thay đổi chứ. Ngươi là người có tiền mà, tại sao ta không thể nâng giá lên nhỉ!? Tin người VKL!” Sói ca cười gian xảo, giọng nói tràn ngập giễu cợt, đắc ý trêu tức Trần Nguyên.

-“Tên khốn kiếp kia, ông liều...” Trần Nguyên gầm lên.

-“Xẹt..xẹt...BÙM...” Một tia sét cực lớn từ trên trời đánh thẳng xuống tiểu viện của Trần Nguyên, đánh thẳng vào đúng ngay chỗ Trần Nguyên đứng.

-“Đậu xanh!” Trần Nguyên phun ra hai chữ trước khi tia sét đánh vào người hắn.

.................................................................................................

-“Nhóc con, ngươi cũng sắp 16 tuổi rồi nhỉ?” Trần Thiết Đường ngồi đếm ngón tay, hai mắt nhìn Trần Nguyên sáng chóe như đèn pha.

-“Lão tổ tông, người đang có âm mưu gì đấy!?” Trần Nguyên thận trọng, hai mắt sáng quắc, đấu khí đã âm thầm vận chuyển.

-“Không...ta chỉ đang thắc mắc....ngươi rốt cuộc là thể loại gì...nếu ngươi không phải con cháu của ta thì ta đã sớm đem ngươi ra nghiên cứu rồi.” Trần Thiết Đường vuốt râu ra vẻ đạo mạo, hai mắt hấp háy.

-“Mà ta nói ngươi nghe, chuyện tình cảm, dù sao cũng chỉ là một người con gái, đừng để vì thế mà bị ảnh hưởng đến tâm tính...phụ nữ trên đời này thiếu gì...cho nên....” Trần Thiết Đường vuốt vuốt chòm râu, giọng nói có chút lo lắng khuyên nhủ Trần Nguyên.

-“Ta hiểu rồi lão tổ tông..” Trần Nguyên trầm mặc, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

-“Haiz...em đi xa quá.....em ăn đạp em nhé...” Được một câu quan tâm, tiếp ngay sau đó đã là một cú đạp trời giáng vào mông Trần Nguyên.

-“Á....”

Bộp. Cả mặt Trần Nguyên cắm thẳng xuống đất.

-“Ủa, Trần Nguyên, sao lại nằm chổng mông lên trời thế này, đi đứng phải cẩn thận chứ!” Đại trưởng lão Trần Vân Long đang hối hả chạy rất nhanh, thấy Trần Nguyên liền chạy lại, quan tâm hỏi han Trần Nguyên.

-“Có gì hót thế đại trưởng lão.” Trần Nguyên ngẩng mặt lên, nhe răng hỏi, trên mặt hằn luôn vết gạch.

-“À, cha mẹ ngươi cử người từ Hoàng Thành Thăng Long về đây đưa ngươi lên đó sống chung với họ. Dù sao cũng hơn mười ba năm không gặp nhau rồi còn gì.” Trần Vân Long ngồi chồm hổm xuống, vẻ mặt vui vẻ.

-“Ở đây quen rồi đại trưởng lão à. Lên đó phiền lắm!” Trần Nguyên lắc đầu nguầy nguậy.

-“Sao ngươi lại nói vậy, dù sao đi nữa ba tháng sau ngươi cũng 6 tuổi rồi. Đã đến lúc làm lễ trưởng thành rồi, sẵn kiếm luôn cô vợ đi chứ. Con cháu nhà người ta bằng tuổi ngươi đã có hai ba đứa con rồi.” Đại trưởng lão Trần Vân Long nói hăng say, không để ý vẻ mặt của Trần Nguyên càng ngày càng đen.

-“Hà hà....Với lại, có thể ngươi cũng sẽ được phong một tước hiệu nho nhỏ, nhưng nếu đạt được công lao hay thành tích gì đó nổi trội, thì sẽ được phong thành Nam Tước, tương đương với thành chủ một thành nhỏ đấy. Mà cha ngươi lập công liên tục, tu vi lại cao, trung thành, liêm chính, chắc Hoàng Đế bệ hạ sẽ phong thẳng cho ngươi làm Nam Tước luôn. Ừm, ngươi sẽ có đất phong, lợi ích không thể ngờ được, miễn thuế, tất nhiên mức độ miễn thuế có hạn chế nhất định theo tước vị, một Nam Tước chỉ có thể được miễn 15% thuế.” Trần Vân Long cười sằng sặc, hớn hở nói, không thèm giữ hình tượng gì hết.

-“Có vụ đó nữa hả đại trưởng lão?” Trần Nguyên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như bóng đèn, nét mặt vô cùng rạng rỡ. Trần Nguyên vốn đang đau đầu không biết làm sao trong hai năm để có thể leo lên Bá Tước, Quân Đoàn Trưởng, thì bây giờ con đường có vẻ đã rộng hơn chút xíu. Tuy Nam Tước chỉ là tước vị thấp nhất của tầng lớp quý tộc, song vẫn vô cùng quan trọng nhưng tước vị sẽ đại biểu cho tiền bạc, có tiền sẽ có thể nâng cao thực lực, có thực lực thì có thể đứng trên vị trí cao, đây chính là thứ Trần Nguyên cần. Vì vậy sau khi nghe Trần Vân Long nói, hắn liền có phản ứng phấn khích như vậy.

-“Đại Trưởng Lão chờ xíu, để ta đi chỉn chu lại trang phục cái đã.” Trần Nguyên đứng lên phủi phủi quần áo, chỉnh lại đầu tóc rồi rảo bước cùng đại trưởng lão đi về phía tiền sảnh của Trần gia.

Mười lăm phút sau.

Khi Trần Nguyên thong thả bước vào tiền sảnh đại viện của Trần gia liền nhìn
thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng, trên người mặc
bộ y phục võ tướng màu lam đậm, dệt hoa văn ngũ thể với kim tuyến đang ngồi
thưởng thức trà trong tiền sảnh, còn các trưởng lão khác đang ngồi đó với vẻ
măt tươi cười, rõ ràng họ rất coi trọng người đến từ Hoàng Thành Thăng Long.

-“Công tử...” Khi Trần Nguyên bước vào đại sảnh, người xung quanh lần lượt đứng dậy chào hỏi, cả người trung niên đó cũng đứng dậy nhưng giữ im lặng.

Dù sao thì thân phận của Trần Nguyên hiện giờ cũng rất khác, không kể đến
quyền thế của cha mẹ hắn, bản thân hắn đã là một thiên tài mười lăm tuổi đạt
đến Đấu Linh, lại còn là đồ đệ của một Đấu Vương (việc Trần Thiết Đường đột
phá Đấu Hoàng vẫn chưa có ai biết) cho nên các vị trưởng lão gia tộc người nào
cũng cung kính.

Nhìn thấy biểu hiện của các trưởng lão như vậy, vị võ tướng đến từ Hoàng Thành
chợt sững sờ, ngay sau đó trong mắt chợt lóe một tia sáng, lập tức nhìn Trần
Nguyên với ánh mắt tò mò dò xét, vẫn giữ im lặng, nhưng nhìn dáng dấp y hình
như đang suy nghĩ điều gì đó.

-“Hừm, người trung niên này đã đạt đến trình độ Đại Đấu Sư bảy sao rồi à, hừm...khí tức sát phạt rất nặng, chắc là một quân nhân thân chinh bách chiến đây.” Trần Nguyên cũng vừa đi vừa quan sát người trung niên, trong lòng thầm nghĩ.

-“Ừm...chào công tử, ta là Võ Phi Hổ, là thủ hạ của cha cậu, Hầu Tước đại nhân. Lần này ta đến đây là để đón cậu về Hoàng Thành theo lệnh của cha mẹ cậu.” Võ Phi Hổ cúi chào Trần Nguyên khi hắn đi đến, giọng nói cung kính.

-“Đi Hoàng Thành!? Mấy năm nữa rồi đi, bây giờ không đi có được không?” Trần Nguyên vẫn giữ thái độ không quá tin tưởng, không nhanh không chậm nói.

-“Điều này không được! Hầu Tước đại nhân và phu nhân muốn công tử theo chúng tôi về Hoàng Thành, bởi vì đã rât lâu họ không được gặp cậu, và hai người họ muốn tự tay tổ chức lễ trưởng thành cho công tử. Thế nên họ đã phái tôi bất kể ngày đêm đi đến đây.” Võ Phi Hổ cung kính nói.

-“Ta sẽ suy nghĩ lại.” Trần Nguyên bình thản trả lời.

-“È hèm! Đi Hoàng Thành cũng tốt …… ngươi cũng không còn nhỏ nữa, ra ngoài xông pha một chút cũng tốt, dù sao Nam Định Thành cũng không còn đủ không gian cho ngươi phát triển nữa rồi. Bởi vậy cho nên ngươi đi ra ngoài cũng tốt, Hoàng Thành Thăng Long rất tốt.” Không biết từ lúc nào Trần Thiết Đường đã xuất hiện sau lưng Trần Nguyên, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ân cần nói.

-“Nhưng ta vẫn còn muốn học hỏi nhiều điều từ người. Ta đã quen sống ở đây rồi...dù sao rời đi cũng có chút không nỡ!” Trần Nguyên thở dài, giọng nói trầm xuống.

-“Ta đã không còn gì truyền dạy cho ngươi rồi. Với lại có phải là ra đi không trở lại đâu nào! Ngươi vẫn có thể trở lại đây mà. Đi đi cháu ngoan, hãy làm rạng danh Trần gia ta. Hơn nữa còn là đệ tử của ta, ngươi bây giờ tuy rất giỏi nhưng vẫn còn phải đi một đoạn đường rất dài, nhưng mà đừng làm ta xấu hổ.” Trần Thiết Đường vỗ vai Trần Nguyên, trầm giọng nói, hai mắt tràn ngập tin tưởng và hy vọng.

-“Nếu lão tổ tông đã nói vậy thì...ta đồng ý. Ừm.. ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.” Trần Nguyên trong lòng cảm thấy ấm áp, gật gật đầu rồi quay sang nói với Võ Phi Hổ, giọng nói rất thản nhiên, không hề có chút gì gọi là mệnh lệnh.

-“Vâng thưa công tử...người có cần ta giúp đỡ gì không!?” Võ Phi Hổ cung kính hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

-“Không cần, các ngài đường xa đến đây hãy nghỉ ngơi một chút đi…… ta tự làm được.” Trần Nguyên mỉm cười lắc lắc đầu.


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #31