Người đăng: luce
-“Đúng là đôi khi đừng quá tin vào sách vở!” Trần Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, không dám tin vào tất cả những gì trước mắt là thật.
-“Thế nên ngươi hãy luôn tin vào lời của Sói ca ta. Ta luôn đúng!” Giọng nói tràn đầy mị hoặc của Sói ca vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Thế đứa nào khiến ông bị đám cướp năm lần bảy lượt truy sát? Đứa nào chỉ đường bậy cho ông?” Trần Nguyên híp hai con mắt lại, giọng nói lạnh lùng chứa đầy sự chế giễu.
-“Chỉ là lâu lâu nhầm lẫn thôi mà. À hi hi hi đồ ngốc.” Sói ca cười giả lả.
-“Thế sao không thông báo cho ta!? Thích nhìn ta bị thông lắm à!?” Trần Nguyên giết cùng đuổi tận Sói ca.
-“zzz……” Tiếng ngáy của Sói ca vang lên đều đều.
-“Bố nhà ngươi, cứ tới lúc vạch trần lỗi sai là ngươi lại lăn ra ngủ. Trốn tránh trách nhiệm vờ lờ.” Trần Nguyên ức chế mà không có chỗ phát tác.
-“Bốp.”
Trần Nguyên đang đứng ngáo ngơ thì bị một quả dừa rơi trúng đầu, ngã lăn ra
đất bất tỉnh nhân sự.
-“Này thì láo với chụy hả cưng!? Đừng thấy chị ngáy là tưởng chụy ngủ nhé!” Bên trong hình xăm, Sói ca quệt mồm, giọng nói tràn ngập tức giận.
-“Ồ! Đây là con người sao? Thật là nhỏ bé…mà sao lại có con người nằm trong lãnh địa của tộc Thái Thản mình nhỉ?” Một người trong tộc Thái Thản ngồi chồm hỗm xuống đất, lấy tay chọt chọt Trần Nguyên, vẻ mặt tò mò nhìn hắn như kẻ trộm.
-“Ô hình xăm này….trông quen quen…hình như là hình xăm của người tộc Cổ Việt!?” Khi thấy hình xăm rồng trên người Trần Nguyên, giọng nói của tên Thái Thản này trở nên cực kỳ quái dị, vẻ mặt nghi ngờ.
…………………………………………………………………………..
Khi tỉnh dậy, Trần Nguyên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, hắn cảm thấy
bản thân hình như đã cao thêm một chút, vốn chỉ cao một mét sáu bây giờ cao
thêm một chút là một mét bảy mươi tám, thân thể to và vạm vỡ hẳn ra, ngoài ra
đấu khí trong người hình như hùng hậu và nồng đậm hơn, hình như đã đột phá rồi
thì phải.
-“Tỉnh rồi à nhóc con. Thế nào cảm thấy trong người khá hơn chưa...” Một giọng nói hòa ái vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Khá hơn nhiều rồi, mà ông là ai thế!?” Trần Nguyên bật dậy, ngẩng đầu lên thì thấy một ông lão khuôn mặt hiền lành, mặc hoàng bào, mang theo dáng vẻ ôn hòa, tươi cười, mân mê chòm râu trước ngực đang ngồi trên Đế Tọa.
-“Theo tên của con người thì ngươi có thể gọi ta là Hoàng Kim Thái Thản Hải Lập.” Ông lão hiền hòa đó mỉm cười trả lời câu hỏi của Trần Nguyên.
-“Ông có thể gọi ta là Trần Nguyên.” Trần Nguyên nói tên hắn ra.
-“Đã 1 vạn năm ta không gặp người tộc Cổ Việt rồi, không ngờ hôm nay ta vẫn có thể thấy được hậu nhân của bạn bè năm xưa. Năm đó ta cứ tưởng tộc các ngươi bị diệt rồi chứ.” Hoàng Kim Thái Thản Hải Lập ôn tồn hỏi Trần Nguyên.
-“Năm đó tổ tiên của ta ra ngoài tiềm tu nên đã thoát nạn diệt tộc.” Trần Nguyên bịa đại một lí do.
-“À ra là vậy, khả năng sinh sản của tộc của ngươi còn tệ hơn tộc ta rất nhiều. Bao nhiêu năm qua có thể duy trì đến bây giờ là rất tốt rồi.” Hoàng Kim Thái Thản Hải Lập gật gù, giọng nói có chút tiếc thương.
-“Mà làm sao ta lại đến đây được vậy!? Ta nhớ là ta đang đứng rồi bị bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy lại nằm ở đây.” Trần Nguyên thắc mắc hỏi dồn.
-“Tộc nhân trong tộc của ta đã phát hiện ra ngươi và đem ngươi đến đây. Ở đây có rất nhiều tiền tài và di sản của tộc ngươi năm đó nhờ ta lưu giữ, chắc sẽ có vài thứ giúp được ngươi.” Hải Lập hiền hậu nhìn Trần Nguyên.
-“Tộc của ta hiện tại vẫn chưa tới lúc hoành không xuất thế, cho nên ta đã dùng cách khác giúp ngươi. Ta đã cho ngươi ba giọt máu của ta, nó đã cải thiện thể chất của ngươi. Còn công dụng của nó thì ngươi cứ từ từ mà tìm hiểu.” Hải Lập nhìn Trần Nguyên rồi nói.
-“Nhưng ta có thắc mắc, tất cả mọi sử thi đều ghi rằng sau khi Thái Thản Cự Thần thì tộc Thái Thản cũng theo đó mà biến mất…” Trần Nguyên không kìm chế nữa liền hỏi.
-“Nói ra thì chuyện dài lắm, năm đó tộc Thải Thản ta tung hoành thiên hạ, trong đó chỉ riêng Hoàng Kim Thái Thản là đã hơn ngàn người, Bạch Ngân Thái Thản khoảng trăm vạn người, Thanh Đồng thì hơn mười triệu, dưới sự lãnh đạo của Thái Thản Cự Thần chúng ta đã tiến hành tranh giành quyền thống trị đại lục với chư thần. Sau đó chúng ta bại trận, chúng ta mất đi tất cả, người chết và trọng thương vô số, đến bây giờ chỉ còn bảy vạn người, tám mươi Hoàng Kim Thái Thản, bốn trăm Bạch Ngân Thái Thản, năm nghìn Thanh Đồng Thái Thản, số còn lại là Thái Thản bình thường, cho nên chúng ta đành phải ẩn cư tại đồi Tử Vong này. Nào, đi theo ta tới chỗ cất giữ tài sản của tổ tiên ngươi nào.” Hải Lập cười hiền hậu bước xuống Đế Tọa rồi bảo Trần Nguyên đi theo.
Cuối cùng cũng có dịp thăm quan, Trần Nguyên đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra
đây là một cái thành trì, với các công trình kiến trúc vô cùng to lớn khiến
Trần Nguyên phải ngước lên mỏi cả cổ. Mặc dù to lớn nhưng nó lại rất mỹ lệ và
vô cùng xa hoa. So với Nam Định thành và Lạng Sơn Thành với Hoàng Thành Thăng
Long chưa có dịp tới không biết hình dáng ra sao nhưng tòa thành này chắc chắn
sẽ ăn đứt hết, bởi vì đây là tòa thành của người Thái Thản với chiều cao trung
bình trên năm mươi mét.
Tường thành ở đây chí ít cũng phải cao hơn tám trăm mét, tường thành rộng lớn
vô cùng, cổng thành rất nặng và thô dày tạo cho mọi người một cảm giác nhỏ bé
và uy nghi, thấy được kiến trúc rộng lớn như này khiến Trần Nguyên mặt chữ A
mồm chữ O...
Nhưng những bức tường thành rộng lớn khổng lồ này trải qua vô số năm tháng vẫn
hoàn toàn nguyên vẹn, không hề có chút hư hỏng hay cũ kĩ nào, trên tường thành
còn có hơn bốn trăm Thái Thản bình thường đứng gác, hai bên cổng thì có chừng
mười đến mười lăm Thái Thản đứng gác cổng.
Diện tích tòa thành vô cùng rộng lớn, cũng khá là nhộn nhịp, mặc dù so với
thời kì thượng cô thì sự huy hoàng của tộc Thái Thản bây giờ đã không như xưa,
vả lại tỉ lệ sinh sản của họ lại khá thấp, hơn nữa trải qua mấy lần đại chiến,
hầu như tất cả con người đều cho rằng bọn họ đã diệt vong hết rồi, bây giờ
Trần Nguyên thấy bọn họ vẫn còn có thể sống sót và sinh sôi như thế này thì đã
là cố gắng lắm rồi, muốn khôi phục lại nhân khẩu như năm xưa, chỉ sợ là phải
mất mấy ngàn năm nữa...
Bỗng nhiên Trần Nguyên thấy gần một trăm thái thản nam nữ trưởng thành đang
đứng bàn tán ở phía bên trái cổng thành, với tộc Thái Thản thì cho dù có là
những người chưa trưởng thành nhưng họ vẫn có thể giết chết một Đấu Linh nhân
loại bình thường. Trừ những thằng ngáo đá với trẻ trâu ra, không có một chi
tộc nào muốn đụng vào tộc Thái Thản cả, chỉ một Thái Thản bình thường khi
trưởng thành là đã có thể tay không đánh cho Tộc Rồng răng môi lẫn lộn, miễn
dịch đối với tất cả các ma pháp cấm chú.
…………………………………………………………………………
-“Tạm biệt ngươi Trần Nguyên. Ta hi vọng những gì tổ tiên ngươi lưu lại sẽ giúp cho ngươi có thể thành tài, hãy mạnh mẽ lên, tiếp tục lưu xuống nòi giống tộc Cổ Việt mạnh mẽ. Tới một lúc nào đó, khi ngươi đạt được sức mạnh như ta thì ngươi sẽ biết được kẻ thù diệt tộc là ai….Ta chúc ngươi may mắn.” Hoàng Kim Thái Thản Hải Lâm đưa Trần Nguyên ra khỏi hoàng cung, ân cần dặn dò rồi sau đó biến mất vô tung vô ảnh.
-“Cảm ơn người. Sẽ có một ngày ta trả ơn cho những gì người đã giúp đỡ ta.” Trần Nguyên đứng ngây ngốc một hồi rồi từ từ đi xuống núi.
……………………………………………………………………………
Lúc này, bên ngoài đồi Tử Vong đang tập trung gần hai vạn người, và đám người
này không ai khác ngoài Cuồng Cẩu. Ban đầu khi thấy Trần Nguyên chạy vào đồi
Tử Vong thì hắn đã quay lưng đi về, nhưng đi được nửa đường thì hắn chợt nghĩ
lại, lỡ như Trần Nguyên chỉ núp đâu đó ở dưới chân đồi thì sao, trước đây hắn
cũng từng làm như vậy. Cho nên hắn quay đầu trở lại rồi đóng quân tại đây chờ
đợi.
-“Nhìn xem, thằng nhóc đó ra rồi kìa.” Một người vừa kêu lên thì lập tức hai vạn người đều đứng dậy nhìn thẳng về phía lối vào đồi Tử Vong. Tuy hai vạn là đông đấy, nhưng với trình độ Đấu Tông chín sao của Trần Nguyên thì hôm nay toàn bộ hai vạn người này chắc chắn sẽ phải chết hơn phân nửa.
-“Thằng nhãi ranh kia, quả nhiên mày chỉ núp đâu đó ở dưới đồi thôi chứ méo có dám vào trong. Núp mười ngày thì sao chứ! Cuối cùng cũng phải ra đây nộp mạng thôi.” Cuồng Cẩu cười man dại, giọng nói vô cùng vui vẻ, tràn đầy phấn khởi.
-“Cái con bà nội mày Chó Điên, lần trước nói tao thiểu năng tao nghe hết đấy. Mày cho rằng đám nhãi nhép của mày làm gì được tao.” Trần Nguyên lao ra, giọng nói vô cùng khinh thường mắng chửi Cuồng Cẩu.
-“Ha ha...mới có mấy ngày không gặp, không ngờ ngươi lại tăng lé vồ chém gió nhanh như vậy như vậy? Các anh em xông lên chém chết hắn..” Cuồng Cẩu vung tay ra lệnh cho đám đàn em lao lên thịt Trần Nguyên.
Đám lâu la xung quanh nghe Chó Điên ra lệnh lao lên, tên nào cũng hưng phấn
lên như phê cần, gầm rú xông lên, thậm chí có thằng còn cởi áo ngoài ra để
người trần xông lên.
-“Các anh em! Thịt nó....” Đám lâu la hưng phấn gào rống như lợn bị chọc tiết, chạy như có chó rượt sau mông, như một dòng nước lũ, lao thẳng về phía Trần Nguyên, nhưng hắn chỉ cười nhạt.
Trần Nguyên gầm lên, đấu khí trên tay tụ tập thành một cây gậy to lớn dài mấy
thước rồi bắt đầu chạy như những con voi trên thảo nguyên, khi hắn chạy thì
đấu khí màu xanh lá xen lẫn xanh dương tuôn trào ra phía trước mặt hình thành
một mũi nhọn, hắn xông vào đám người, khua cây gậy đấu khí trong tay mình, bắt
đầu chém giết đẫm máu. Trần Nguyên chạy tới đâu thì người ngựa bẹp nát hoặc bị
hất văng lên trời tới đó, mà Trần Nguyên trổ tài tổ lái không chỉ chạy thẳng,
hắn còn chạy ngang chạy dọc chạy tới chạy lui chừng một phút rồi mới dừng lại.
Toàn bộ đám lâu la từng tên từng tên một đều sợ hãi nhìn mọi chuyện trước mắt,
dường như không dám tin những điều này đều là sự thực, bọn họ sợ rồi, bọn họ
khiếp đảm vì phải đối mặt với một tên điên. Hắn đi tới đâu là người chết ngựa
đổ đến đó, thật là đáng sợ.
Sau khi dừng lại, Trần Nguyên không hề nghỉ ngơi mà liền lao tới trước mặt
Cuồng Cẩu với tốc độ cực nhanh giống như một tia chớp, đánh một quyền, trực
tiếp xuyên thẳng qua áo giáp và cơ thể của đối phương, rồi như một cơn lốc,
liền vòng ra phía sau, bắt lấy đầu đối phương nhẹ nhàng vặn. Cuồng Cẩu rơi
xuống ngựa, một cái chết khiến hắn vô cùng không cam lòng.
-“Đại ca đã chết….Đại ca đã chết….chạy mau ….chạy mau lên…" Cũng không biết là thằng nào không có nghĩa khí kêu lên đầu tiên, sau tiếng kêu đó, những tên cướp vốn đã bị một pha tổ lái trước đó củ Trần Nguyên làm cho suy sụp tinh thần, bây giờ liền rối rít hạ vũ khí xuống, bắt đầu tìm đường mà chạy, chúng còn giẫm đạp lên nhau chỉ để mong tìm được đường sống.
Con người là như vậy, nếu như trên dưới một lòng đoàn kết thì ít ra bọn họ vẫn
còn có cơ hội để lật kèo, nhưng chỉ cần có một người bỏ chạy, ngay sau đó sẽ
có vô số người chạy theo, bởi vì họ đều sợ chết, và họ không muốn chết.
……………………………………………………………….
Bốn ngày sau tại Lạng Sơn Thành, trong một quán ăn nhỏ.
-“Ồ cháu ngoan, ngươi đã trở về rồi à. Thế nào, chơi có vui không!?” Trần Thiết Đường đang ngồi nhấm nháp đồ ăn thì thấy Trần Nguyên mặt mày đen nhẻm, quần áo trên người rách bươm, đầu tóc bù xù, nhìn dáng vẻ hắn rất giống ăn mày.
-“Lão tổ tông, người còn ghẹo con được sao, mau cho con một bộ đồ đi. Hôi chết con rồi.” Trần Nguyên xị mặt xuống, nhìn Trần Thiết Đường với đôi mắt long lanh.
-“Xem ra mấy tháng ăn nằm trong đó ngươi đã luyện thành tuyệt kĩ thần công của Cái Bang rồi nhể. Từ trang phục đến ngoại hình giống ăn xin thật. Đến ta còn mém quăng cho ngươi mấy đồng tiền.” Trần Thiết Đường vuốt vuốt chòm râu.
-“Cái méo gì thế này! Làm sao có thể như vậy được….” Nét mặt Trần Thiết Đường tràn đầy vẻ ngạc nhiên nắm chặt lấy tay Trần Nguyên.
-“Ngươi làm con khỉ gì mà trong mấy tháng lại vọt lên Đấu Tông chín sao thế này!? Điều này sao có thể được!?” Hiển nhiên đây là sự thật mà Trần Thiết Đường không thể tin nổi vào mắt mình, dù sao trên đại lục Âu Long cũng chưa từng nghe sử sách nào ghi chép qua, người đạt được tốc độ cao nhất cũng phải mất ít nhất gần cả mười mấy năm mới có thể từ Đấu Tông một sao lên chín sao, còn thằng cháu bốn đời của mình thì chỉ mất vài tháng, có còn chừa đường cho người ta sống hay không!
-“Điều…. điều này ta cũng không biết, số lần ta trải qua các trận đấu sinh tử quả thật là nhiều không kể xiết, cho nên mới có sự đột phá như thế này chăng …. Sao… tốc độ thế này là quá nhanh à lão tổ tông?” Trần Nguyên vểnh mũi giả vờ ngạc nhiên.
-“Cút!” Trần Thiết Đường xoay Trần Nguyên lại rồi tung một đá thẳng cực mạnh vào mông Trần Nguyên khiến hắn lại chổng mông lên trời, sau đó nắm áo hắn lắc lấy lắc để, tát ba bốn phát rồi phun hết nước miếng vào mặt Trần Nguyên:
-“Cái thằng cháu đểu giả này, ngươi có biết năm xưa ông đây phải mất hơn hai chục năm mới bò lên được Đấu Tông chín sao không!? Ngươi có biết ông đây phải chém giết cướp giật đan dược linh thảo khổ cực như thế nào không!?” Dĩ nhiên là Trần Thiết Đường đang bị sự thật này đả kích, giọng nói vô cùng giận dữ và tràn đầy ghen tị.