Ngửa Bài.


Người đăng: luce

-“Tên khốn kiếp Trần Nguyên đâu!? Mau ra đây chịu chết cho ta!” Từ xa truyền đến một tiếng hét lớn.

Một buổi sáng sớm tinh mơ bắt đầu bằng việc chém giết, và người bị đòi chém
giết chẳng ai khác ngoài Trần Nguyên. Trần Nguyên nghe thấy tiếng rống to thì
bước ra, nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, tướng mạo hung dữ, thân thể
mập mạp, có ba phần giống với Trần Thắng mà hắn đã giết lúc trước, từ xa xông
tới, nhảy vọt lên, trên tay lóe lên ánh sáng màu vàng đất sẫm hướng về phía
Trần Nguyên, tốc độ rất nhanh, không chừa chút sơ hở nào để Trần Nguyên phản
kháng, khí thế và sức mạnh cuồng bạo kinh người.

Rất nhanh nhưng chỉ là với người khác, còn với Trần Nguyên thì chẳng khác gì
đứa trẻ con tập võ, chậm vô cùng. Người khác nhìn thì không thấy có sơ hở
nhưng Trần Nguyên thì không, hắn thấy hơn mười sơ hở và đã nghĩ ra hàng chục
cách một chiêu giết luôn lão già này, trong nháy mắt đấu khí Đấu Linh ba sao
vận lên mức cao nhất chuẩn bị giết người thì bỗng nhiên có một bóng dáng xuất
hiện, một chưởng có màu vàng đất từ đâu bay đến, cùng với thế công của lão già
tiếp xúc với nhau, người ra tay là một người trung niên mặt hình chữ Điền,
khoảng gần năm mươi tuổi, sau khi hai người so chiêu thì cùng lùi lại, sau đó
lùi về phía sau vài bước mới từ từ lộ rõ thân phận.

-“ Trần Bạch Vân, ngươi ngăn cản ta là có ý gì! Ngươi mau cút qua một bên cho ta ra, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình không nể ngươi là tộc trưởng.” Vẻ mặt của Trần Lam sát khí đằng đằng nhìn tộc trưởng Trần Bạch Vân đang chặn trước mặt mình quát tránh đường, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không thèm nhớ, gọi thẳng tên không hề tôn kính, rõ ràng hắn ta đã bị kích thích đến điên khùng rồi.

Cả đời Trần Lam đấu tranh với Trần Bạch Vân là để làm gì? Không phải cho con
lão Trần Thiên Thanh, mà là cho đứa cháu nội duy nhất không ra gì của lão là
Trần Thắng. Nhưng bây giờ tất cả đã bị hủy hoại, hủy hoại trong tay của tên
ngốc Trần Nguyên….Điều này có thể không làm cho Trần Lam không nổi điên ư!?

-“Đại trưởng lão….sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ, sao ngài có thể ra tay với con cháu như vậy? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, sao ngài có thể tùy tiện làm bừa? Ta thân là tộc trưởng không thể để ngài lú lẫn như vậy, Trần Thắng bị đám giặc cướp giết chết khi đang ra ngoài thành dạo chơi là việc mà ai cũng biết, hơn nữa Trần Nguyên chẳng qua chỉ là một tên ngốc, làm sao có thể giết chết được Trần Thắng? E rằng đại trưởng lão đã hiểu lầm rồi…huống chi… Em họ Trần Chiến cầm binh viễn chinh bên ngoài vì Đế quốc lập công, bây giờ em ấy không có ở nhà, nếu như ngài giết chết con trai độc nhất của em ấy, e rằng không dễ bề ăn nói, ngài nên biết sự nghiệp của em họ Trần Chiến đang lên như diều gặp gió, là phó tướng quân của hai mươi mốt quân đoàn, hơn nữa nghe nói sắp được thăng chức lên Đại Tướng Quân, lúc này nếu như ngài giết đứa con trai nối dõi của em ấy…Chỉ sợ…” Trần Bạch Vân nghe tiếng hét của Trần Lam, liền chạy tới đây, sau đó nói với giọng nhẹ nhàng và từ tốn, lúc nói còn loáng thoáng phân tích lợi hại khiến cho sắc mặt Trần Lam từ từ bình thường trở lại.

Sắc mặt Trần Lam thay đổi xoành xoạch, một lát sau, hai mắt lão tràn đầy hung
dữ và lạnh lẽo nhìn Trần Nguyên đang đứng trước mặt, sau đó lại nhìn sang vẻ
mặt đắc ý của Trần Bạch Vân, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

-“Vậy ngươi muốn thế nào? Lẽ nào muốn ta tha cho cái tên khôn này? Trần Thắng là cháu trai duy nhất của ta…độc đinh của nhà ta.”

Giọng nói không lớn, nhưng sự ngắt quãng và chậm rãi, ánh mắt giống như rắn
độc nhìn đăm đăm Trần Nguyên như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Ấy dà! Ít nhất thì việc này phải được thông qua sự bàn bạc của “Nghị Sự
Đường” trong gia tộc, phải thông qua quyết định chung của hội trưởng lão và
tộc trưởng, sau khi tìm hiểu rõ tình hình và xác định đúng sự thật mới có thể
đưa ra quyết định, ngài thấy có phải không? Đại trưởng lão...” Trần Bạch Vân
bằng một giọng điệu kỳ quái nói như vậy với Trần Lam đang đứng trước mặt,
trong giọng nói hàm ý một điều gì đó, có lẽ chỉ có hai người mới biết.

-“Được……Ta sẽ cùng thảo luận với ngươi……" Trần Lam nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, ông ta đã hiểu ý của Trần Bạch Vân, ngay lập tức biến sắc, vẻ mặt âm trầm nói như vậy, lúc nói đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ “thảo luận”, sau khi nói xong, Trần Lam rời khỏi trước, còn Trần Thanh Vân theo sát phía sau.

Hai người đó đã đi làm gì, tất cả mọi người đều không biết, Nhưng Trần Nguyên
thì lại biết. Hai tên khốn này sẽ làm một sự trao đổi bí mật, và điều kiện
trao đổi rất đơn giản, đó chính là cái mạng của hắn, Trần Bạch Vân không hề để
ý đến sự sống chết của hắn, còn Trần Lam lại muốn cái đầu của hắn, hai người
chẳng qua chỉ giống như thương nhân đi mặc cả mà thôi, việc này khiến cho Trần
Nguyên nóng máu lên, ý nghĩ muốn chém giết nổi lên ầm ầm trong người hắn.

Trần Nguyên đứng ở tiểu viện của hắn, lặng lẽ đứng ở đó, hắn đứng ở đó dưới sự
giám sát của mấy tên người hộ vệ, không chút nhúc nhích, vẻ mặt lãnh đạm nhìn
những thứ trước mặt, nhưng trong lòng thì như núi lửa phun trào.

Sau một lát, khoảng mười vị trưởng lão và nghi trượng của gia tộc lần lượt từ
ngoài tiểu viện bước vào, sau đó vào ghế của mình đã được đám nô bộc đem đến,
mỗi người ngồi đó giống như lão tăng nhập định, không cần phải bàn cãi gì nữa,
một số ít kẻ ngồi đó chụm đầu ghé tai, xì xào bàn tán cái gì đó, còn có một
vài người dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Trần Nguyên, đồng thời trong ánh
mắt đó còn có vẻ thương hại khiến cho sát tính trong lòng hắn càng lúc càng
cao. Nhưng Trần Nguyên vẫn giả vờ ngu ngốc để xem tiếp vở kịch này.

-“ Ha ha ha....” một tràng cười sảng khoái từ bên ngoài truyền đến, vẻ mặt Trần Bạch Vân và Trần Lam đều tươi cười, khuôn mặt âm trầm với nụ cười nhạt và ánh mắt tàn nhẫn cùng bước vào tiểu viện, nhìn vẻ mặt hai người sợ rằng đã giao dịch xong, bây giờ tới đây chính là để xử Trần Nguyên.

“Trần Nguyên…… Ngươi đã biết tội chưa?” Trần Bạch Vân và Trần Lam cùng ngồi
trên hai chiếc ghế gỗ đỏ dài ở chính giữa,Trần Bạch Vân vẻ mặt âm trầm nhìn
Trần Nguyên đang đứng trước mặt quát lên, cùng lúc đó, Trần Lam đang ngồi đó
uống trà, trên khóe miệng cười nhạt, tàn nhẫn nhìn Trần Nguyên, cứ như là đang
nhìn một người chết.

-“Người đâu……Trần Nguyên dám giết anh họ, tội không thể tha, xử theo gia pháp, loạn côn đánh chết!” Nói xong nhìn một vòng người chung quanh, sau đó thấp giọng nói:

-“Các vị, Trần Nguyên phải bị trừng phạt đúng tội, có điều khi Trần Chiến trở về, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ta nghĩ trong lòng các vị cũng nên có chừng mực! Người nhà các vị có lẽ đều ở Nam Định thành, các vị không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho người nhà chứ nhỉ…….!”

Âm thanh không lớn nhưng lại rất có sức chấn nhiếp, khiến cho tất cả mọi người
lần lượt ngậm miệng lại gật đầu lia lịa.

-“Ha ha! Con mẹ nó chứ quá hay!” Đến nước này Trần Nguyên không cần phải giả vờ ngu ngốc nữa, hắn cười to rồi bình thản nói. “Muốn giết tao, lũ già bọn mày không có cửa đâu.” Vẻ mặt và giọng Trần Nguyên rất thản nhiên nhưng ánh mắt thì lại khác, nó chứa đựng sự tự tin tuyệt đối.

-“Quân Quyền: Quân Lâm Thiên Hạ.” Đấu khí thoát ra từ cơ thể Trần Nguyên cực nhanh, xoay tròn xung quanh nắm đấm rồi đột nhiên trong nháy mắt lại tăng vọt lên. Ánh sáng màu xanh lá bắn ra bốn phía thật là chói mắt, hình thành một luồng quyền khí màu xanh lá dài mười mét, khí thế mạnh mẽ vô cùng, nhằm ngay đầu của Trần Lam mà đánh tới, tốc độ nhanh tới mức khó tin.

-“Bang!” Một tiếng trầm đục vang lên. Trần Lam không có chút gì gọi là phản ứng, chỉ có thể gào lên một tiếng thảm thiết, trên người bị quyền kình đấm nát thân, chỉ còn lại cái đầu là nguyên vẹn, khiến cho bụi đất bay lên tứ tung.

-“Đồ phế thải, một quyền của ông cũng không né được, thế mà đòi giết ông cơ đấy.” Trần Nguyên ra tay xong khinh thường

-"Đấu linh …..là cao thủ đấu linh, 15 tuổi Đấu Linh…Trời ơi..!" Trong khoảng khắc Trần Nguyên ra tay, bọn trưởng lão ở xung quanh kinh hãi la lên, đấu linh cường giả, Trần gia đã rất là lâu không xuất hiện Đấu Linh rồi, huống gì Trần Nguyên năm nay chỉ có mười lăm tuổi, là mười lăm tuổi đó, Đấu Linh mười lăm tuổi, ánh sáng đấu khí màu xanh lá đặc biệt của đấu linh không thể là giả được. Thiên tài bậc này mà lại bị gọi là đồ ngốc, trời ơi! Trong suốt chiều dài lịch sử của Nam Việt Đế quốc chỉ có đúng bốn người có thể ở tuổi 15 đạt được Đấu Linh, và thành tựu sau này của họ chính là cấp Đấu Đế.

-“Bây giờ mấy lão già các người còn gì để nói?” Trần Nguyên lạnh lùng đứng đó, giọng nói bình thản, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Bạch Vân.

-“Trần Nguyên ngươi muốn làm gì….Nói như thế nào đi nữa ta cũng là người của Trần gia, là gia chủ Trần gia, xét vai vế còn là bác của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiêu diệt trưởng bối của ngươi để thiên hạ khinh thường sao?”

Từ lúc Trần Nguyên nổi giận ra tay diệt Trần Lam cho tới bây giờ thì hội
trưởng lão vẫn giữ im lặng, hiển nhiên tất cả mọi người đang suy nghĩ về thực
lực của Trần Nguyên, cân nhắc lợi hại. Sau một lát có không ít người ngẩng đầu
lên, đương nhiên là họ đã có quyết đoán, giữa Trần Nguyên với Trần Bạch Vân và
Trần Lam, Trần Nguyên đương nhiên càng có hữu dụng hơn.....Bỗng nhiên hai vị
trưởng lão Trần gia đứng lên:

-“Trần Nguyên…. Không thiếu tộc chủ…Trần Bạch Vân và Trần Lam tội không thể tha, lòng dạ độc ác, theo qui định của gia tộc, ta xin đại diện hội trưởng lão, phế đi chức vụ của đại trưởng lão Trần Lam đã chết và vị trí gia chủ của Trần Bạch Vân. Đem hai tên này xóa khỏi từ đường Trần gia, từ nay về sau hai người họ với Trần gia không còn quan hệ gì nữa.

Câu nói của hai vị trưởng lão như đẩy Trần Bạch Vân vào vực thẳm của cái chết.
Sau lời nói của hai trưởng lão, lập tức có nhiều tiếng tán thành, tuy có không
ít người vì nhiều mối quan hệ chia làm hai phe Trần Bạch Thanh và Trần Lam,
nhưng trước mặt là việc lựa chọn lợi ích cho gia tộc, họ đương nhiên chọn Trần
Nguyên. Bởi vì chỉ có Trần Nguyên mới có thể đem lại Trần gia ở Nam Định thành
một tương lai tốt đẹp hơn, dù sao năm nay Trần Nguyên mới có mười lăm tuổi mà
đã có thể tu luyện đến Đấu Linh, tương lai có thể trở thành một Đấu Vương thậm
chí Đấu Hoàng hoặc Đấu Đề, còn cha mẹ hắn tuổi mới hơn bốn mươi mà đã có một
tay dốc sức dựng nên cơ nghiệp như bây giờ. Cha hắn thì hiện nay đã trở thành
Đại Tướng quân đế quốc, ngoài ra còn là thống lĩnh cấm vệ quân Đế Đô, mẹ hắn
thì là một tài nữ trong kinh doanh, nắm giữ một trong mười thương hội lớn nhất
Đế Quốc, tỷ tỷ của hắn lại là một nữ thiên tài, mới mười bảy tuổi mà tu vi
hiện tại đã là Đại Đấu Sư hai sao, là một trong mười thiên tài của học viện
Nam Việt.

Hai người Trần Bạch Vân và Trần Lam chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, mấy năm nay
Trần Gia tuy không bị hủy trong tay bọn họ nhưng cũng không hề phát triển hơn
chút nào, càng ngày càng đi xuống về mọi mặt, cho nên hội trưởng lão suy nghĩ
chốc lát đã chọn Trần Nguyên, dù sao ân oán và lợi ích cá nhân ở trước mặt lợi
ích dòng họ đều không đáng để nhắc đến, Trần Nguyên và cả gia đình hắn chắc
chắn có thể đem lại cho dòng họ lợi ích khổng lồ, cho nên họ đã lựa chọn việc
từ bỏ hai người, dù sao nguyên tắc lấy lợi ích dòng họ làm trọng, nguyên tắc
lợi ích dòng họ lớn hơn trời từ nhỏ họ đã được dạy dỗ và bây giờ đã được khắc
sâu trong tâm trí bọn họ rồi.

Trần Nguyên lộ ra một nụ cười thỏa mãn, tiếp đó nhìn về phía Trần Bạch Vân
trước mặt, giọng nói bình thản mang chút giễu cợt:

-“Bây giờ, ngươi còn gì để nói.”

Ánh mắt Trần Bạch Vân hiện lên một tia hung ác, đột nhiên đấu khí vận chuyển
cực nhanh, trong thoáng chốc trên người bộc lộ đấu khí màu vàng đất, nhìn Trần
Nguyên đứng trước mặt điên cuồng nói:

-“Trần Nguyên, ngươi đã không cho ta con đường sống, vậy lão đây sẽ liều mạng với ngươi…”

-“Muốn nổ tung để lôi ta theo à, ngu ngốc!” Trần Nguyên bình thản nhẹ nhàng nói ra, người khác chưa nhận ra nhưng hắn thì không. Tay phải liền sử dụng “quân quyền: Binh Động Sơn Hà” quyền thế dày đặc liên mien bất tuyệt, mang theo sát ý mãnh liệt mênh mông, phát tán đấu khí màu xanh lá hùng hồn, giống như một đoàn binh giận dữ đang điên cuồng chiến đấu.

-“Bùm….” Cấp bậc sức mạnh cách biệt quá xa, Trần Thanh Vân chưa kịp làm gì đã bị quyền thế của Trần Nguyên giết chết, thân thể nát tan, không còn phần nào nguyên vẹn.

-“Phế bỏ tu vi của người nhà bọn chúng, tịch thu tất cả tiền tài trục xuất khỏi Nam Định thành, đưa đến các trang trại, ta phải để bọn họ cả đời chịu đủ mọi nhục nhã.” Trần Nguyên lạnh lùng nói. Vài tên trưởng lão thức thời lập tức xông lên chấp hành, đại viện Trần Gia ngày hôm đó vang lên từng đợt kêu la thảm thiết.


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #18