Tự Thân Chiến Đấu. (2)


Người đăng: luce

Ma thú cấp ba quả thật mạnh mẽ vô cùng, lần này có thể chiến thắng Bạo Lực
Hùng Lang, một kẻ nổi bật trong số ma thú cấp ba, có thể nói là Trần Nguyên đã
phải hoàn toàn dựa hết vào chính sức hắn. Ngay lúc này Trần Nguyên đang ngồi
xếp bằng, vừa khôi phục đấu khí của mình, vừa bắt đầu luyện hóa năng lượng của
Hồi sinh đan còn sót lại, Thanh Duyên ngồi đó lẳng lặng bảo vệ, ánh mắt nhu
hòa nhìn hắn, nàng hiểu rõ đây chính là thời điểm quan trọng của Trần Nguyên.

Điều không thể phủ nhận đó là dược lực của Hồi sinh đan quá mức kinh người,
sau khi hồi phục sức khỏe một cách cực kì nhanh, vẫn còn sót lại một phần dược
lực bên trong cơ thể Trần Nguyên, tuy không phải là quá lớn nhưng lại đủ khiến
cho Trần Nguyên được rất nhiều chỗ lợi. Đấu khí của Trần Nguyên từ trong đấu
khí hải tại đan điền trào ra, đi qua toàn bộ kinh mạch cơ thể, vừa hấp thụ
dược lực của Hồi sinh đan vẫn chưa bị tiêu hóa, vừa gia cố thân thể, cường hóa
kinh mạch, tăng thêm đấu khí, những nguyên tố đấu khí bàng bạc bên ngoài giống
như thiêu thân lao vào dầu lửa, bay đến phía Trần Nguyên.

Hắn cảm thấy cuộc vật lộn lúc sinh tử ban nãy đã giúp bản thân phá rồi lại
lập, khiến cho cường độ cơ thể tăng lên không ít, kinh mạch cũng vì tổn hại từ
lúc trước đã trở nên cứng cáp hơn, trở nên rộng và chắc chắn hơn rất nhiều,
hấp thụ số lượng lớn đấu khí cũng không thành vấn đề. Cùng với đấu khí Trần
Nguyên không ngừng vận chuyển, năng lượng đấu khí xung quanh không ngừng tăng
lên, vận chuyển một trăm chu thiên, năng lượng tiến vào cơ thể Trần nguyên,
một phần được hắn sử dụng để cường hóa thân thể, một phần lại tiến vào đấu khí
hải trong đan điền. Vòng đi vòng lại, Trần nguyên không ngừng vận chuyển, thật
giống như một lỗ đen hấp thụ nguyên tố đấu khí xung quanh, không biết qua bao
lâu Trần Nguyên mới dừng động tác lại, từ từ mở mắt, thở dài một hơi thoải
mái, một tia tinh quang từ trong mắt hắn chợt lóe. Đứng lên, Trần Nguyên cảm
thấy toàn thân mình tràn ngập sức mạnh, loại sức mạnh này khiến cho toàn thân
Trần Nguyên sảng khoái lạ thường, cả người nhẹ nhõm rất nhiều, hắn cảm thấy cơ
thể mình càng thêm rắn chắc, đấu khí càng thêm hùng hậu và mạnh mẽ hơn, Trần
Nguyên biết bản thân lại lần nữa đột phá, tiến vào hàng ngũ Đại Đấu Sư hai
sao.

Bỗng nhiên một mùi thơm bay tới khiến cái bụng của Trần Nguyên không ngừng kêu
rột rột. Hắn lập tức quay sang thì thấy Thanh Duyên đang xiên một cái đùi heo
rồi đặt lên đống lửa, trong đó đã có sẵn một cái cùng với mấy con gà. Mùi vị
cực kì thơm khiến cho Trần Nguyên chảy nước dãi rớt xuống đất. Thanh Duyên
thấy vậy bật cười, tiếng cười của nàng như tiếng chim hót, thánh thót vô cùng,
khiến Trần Nguyên quên luôn cái đói, mặt mày đỏ hết cả lên.

………………………………………………

-“ Chị Thanh Duyên, đẳng cấp của chị sau khi đột phá vào cấp bảy có phải là Đấu Vương không? Như vậy... như vậy hiện tại chị có thể đánh lại Đấu Vương mấy sao?” Trần Nguyên nhìn Thanh Duyên nói, nếu như có thể đánh thắng được Đấu Vương mà nói thì như vậy mình gần như có thể đi ngang như cua rồi mà méo sợ thằng nào con nào rồi.

-" Vẫn chưa được, điều này không có khả năng, hiện tại ta chỉ mới vừa tiến vào cấp bảy sơ kì thôi, ngay cả cảnh giới cũng chưa có củng cố. Đánh nhau với Đấu Vương của nhân loại trên bốn sao căn bản là không thể thắng.” Thanh Duyên lắc lắc cái đầu, đôi mắt to long lanh, vẻ mặt đáng yêu tới cực điểm khiến Trần Nguyên xém nữa xịt máu mũi. Nghe nàng nói như Trần Nguyên cũng không có gì gọi là bất ngờ, Đấu Vương trên bao sao tạm thời thì không nhưng dưới ba sao thì vô đối nhỉ.

-“Đúng rồi chị Thanh Duyên, trong núi Cấm còn có ma thú cấp sáu nào không vậy?” Trần Nguyên thắc mắc hỏi.

-“Có, có hơn bốn mươi con cấp sáu ở vùng sâu nhất của núi Cấm.” Thanh Duyên suy nghĩ một hồi rồi trả lời,

-“ Híz-khà-zzz..” Trần Nguyên nghe con số xong hít một hơi lạnh rồi triệt để im lặng. CMN chứ hơn 40 con ma thú cấp sáu tương đương với hơn 40 Đấu Tông đấy. Cái định mệnh là Đấu Tông đấy. Hầu hết các môn phái ở Nam Việt Đế quốc đều có các trưởng lão là Đấu Tông tọa trấn, thậm chí bảy đại tông phái lớn nhất còn có Đấu Vương, thậm chí là Đấu Hoàng tọa trấn, cũng không biết đó có phải là sự thật hay không! Thế mà trong núi Cấm lại có hơn 40 cao thủ Đấu Tông, mẹ nó nếu như mà tìm được vật gì từ Sói ca có thể khiến cho đám ma thú đó nghe lời mình thì cuộc sống còn gì sung sướng hơn.

-“Công tử còn gì muốn hỏi hay không? Nếu như có thì nhanh hỏi đi nha..Tiểu Thanh muốn vào trong cơ thể công tử ngủ một thời gian.” Thanh Duyên từ từ nói ra, giọng nói có chút không nỡ.

-“A!? Tại sao chị lại phải ngủ thế!?” Trần Nguyên có chút sửng sốt.

-“Công tử à, Tiểu Thanh vừa chỉ mới đột phá cấp bảy, hóa hình và cũng bước vào thời kỳ suy yếu, phải đợi qua một thời gian ngắn mới chân chính trở thành ma thú cấp bảy thật sự.” Thanh Duyên ngượng ngùng nói, khuôn mặt cúi sát xuống ngực.

-“À ra là thế! Phù, làm ta lo lắng quá trời. Vậy khi nào chị mới tỉnh dậy thế?” Đây mới là điều Trần Nguyên quan tâm nhất, hắn cảm giác không thấy hình dáng, không nghe được giọng nói của Thanh Duyên quả là một cực hình kinh khủng đối với hắn.

- “Cái này Tiểu Thanh không rõ ràng lắm, nhanh thì mấy tháng, chậm mà nói thì
có thể là vài năm.” Thanh Duyên lắc đầu, cái này ngay cả nàng cũng không rõ
ràng lắm.

-“Haiz.” Nghe xong Trần Nguyên có chút buồn, đôi mắt ẩn chứa vẻ không muốn.

Đúng lúc này Thanh Duyên hóa thành một tia sáng, nhập vào trên cánh tay Trần
Nguyên, hắn xem xét một cách kĩ lưỡng thì thấy ở trên tay có thêm một hình
xăm, một con Thanh Xà, trông rất sống động, nhìn giống như Rồng nhưng không
phải Rồng thực sự.

Trần Nguyên đứng lên, xốc lại tinh thần, chỉ là một khoảng thời gian không gặp
được nàng thôi mà. Trong lúc đó mình phải mạnh mẽ hơn nữa, phải đạt đến trình
độ Đấu Đế, tới lúc đó thì mình mới có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân, để bảo
vệ nàng.

……………………………….

Giết giết giết…..

Hai tháng nháy mắt đã trôi qua, trong thời gian hai tháng này, Trần Nguyên
cũng có những đột phá mới, đấu khí lần nữa tăng thêm một sao, đạt đến cấp độ
Đại Đấu Sư ba sao đương nhiên đây không phải là lợi ích thu được lớn nhất,
điều lớn nhất mà Trần Nguyên thu được chính là một thân thể với những vết sẹo
kinh khủng, trên dưới toàn thân Trần Nguyên chí ít cũng có vài trăm vết sẹo
rùng rợn.

Không sai, đây là điều thu được lớn nhất của Trần Nguyên, hắn đã được rèn
luyện trong vô số lần sinh tử, điều này khiến cho Trần Nguyên càng ngày càng
trở nên hung mãnh hơn, trên người tản ra sát khí như có như không, mặc dù bây
giờ hắn vẫn không phải thuộc hàng cường giả nhưng cũng đã bước một chân vào
trong cánh cửa lớn đó rồi.

Trong thời gian hai tháng này cũng khiến Trần Nguyên hiểu hơn về bộ đấu kĩ thứ
hai “Quân Quyền” và thành thạo bốn chiêu đầu của Chiến Quyền. Việc không ngừng
chiến đấu khiến cho Trần Nguyên phát hiện ra rằng mình trước kia chỉ là ếch
ngồi đáy giếng, căn bản vẫn chưa nắm vững những điểm quan trọng của hai bộ đấu
kỹ này, chỉ có thể vận dụng mà thôi, nhưng bây giờ thì đã khác, Trần Nguyên đã
có thể sử dụng rất tốt, chỉ nói về kinh nghiệm chiến đấu thì Trần Nguyên đã
trâu bò hơn xưa gấp trăm ngàn lần.

Không phải nói quá chứ nếu mà bây giờ đem đám trưởng lão trong Trần gia đến
đây đều sẽ bị Trần Nguyên làm thịt sạch sẽ, thậm chí ngay cả cơ hội phản công
cũng không có. Đây chính là thu hoạch lớn nhất của Trần Nguyên.

“Quân Quyền” tưởng chừng như rất đơn giản, thực tế thì lại khác, vô cùng thâm
ảo. Qua hàng trăm lần chém giết, Trần Nguyên mới hiểu được không có thực chiến
thì mình không thể nắm được cái cốt lõi của nó cho dù có được Sói ca cung cấp
hết ảo diệu và lĩnh ngộ.

Hai tháng qua Trần Nguyên đã đánh giết hơn mấy trăm ma thú, mặc dù phần lớn là
ma thú cấp hai, nhưng số lượng đông đảo, hơn nữa trong đó còn có một ít ma thú
cấp ba trung cấp, ma thú cấp ba cao cấp, đống ma thú này đều là giao dịch
điểm, tuy rằng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng có hơn hai nghìn, mà Trần
Nguyên một điểm cũng không lưu lại, toàn bộ đều đổi lấy các dược liệu chữa
thương từ chỗ Sói ca.

Mặc dù những thứ này không biến thái bằng Hồi sinh đan, tái tạo xương thịt hay
khải tử hoàn sinh, nhưng cũng không tệ, chí ít so với những dược liệu bình
thường ở Âu Long đại lục vẫn tốt hơn rất nhiều.

……………………………………………..

“Đinh đinh đinh…” Khi Trần Nguyên đang đi về phía tây bắc được mấy nghìn mét
thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh kim loại vang lên, cùng với những tiếng gầm
thét của dã thú, âm thanh này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Trần Nguyên,
không cần phải suy nghĩ, Trần Nguyên liền vận đấu khí nhanh chóng chạy về phía
trước.

Mấy chục giây sau, Trần Nguyên nhìn thấy một cảnh tượng…Một thanh niên lớn hơn
Trần Nguyên chừng hai, ba tuổi, trong tay cầm một thanh kiếm màu đen rất lớn
và nhìn có vẻ sắc bén, đang hăng say bem nhau với một con ma thú cấp ba, hai
bên người tới thú lui không bên nào chịu thua bên nào.

Hoàng Kim Giáp Thú, là loại mạnh nhất trong đám ma thú cấp ba tại vùng núi
Cấm, theo thông tin của Sói ca thì Hoàng Kim Giáp Thú đứng hàng thứ ba đỉnh
cao của ma thú cấp ba, lớp vảy màu vàng này bao quanh toàn thân nó giống như
bộ giáp làm bằng vàng vậy, bao kín toàn thân không một chỗ hở, binh khí tầm
thường khó mà làm nó bị thương được, hơn nữa sức mạnh cực lớn, thân dài vượt
hơn sáu mét, đấu giả bình thường cho dù là đồng cấp với nó cũng phải nhanh
chân mà bỏ chạy, may mắn là ông trời cho con hàng này một nhược điểm cực lớn,
tốc độ của loài Hoàng Kim Giáp Thú cực kì chậm, so với ma thú cấp một có khi
cũng không bằng, điều này khiến nó bị liệt vào hàng ma thú cấp ba, Sói ca cũng
đã từng nói, nếu Hoàng Kim Giáp Thú có thể có được tốc độ của ma thú cấp hai
thì mới có thể đưa nó vào hàng ngũ ma thú cấp bốn, từ đó có thể thấy được sự
lợi hại và nguy hiểm của nó.

Mà thanh niên choảng nhau với Hoàng Kim Giáp Thú thì chiếc áo đen trên người
đã có nhiều chỗ rách, với nhiều vết thương khắp người, có thể thấy những viết
thương đó rõ ràng không phải do Hoàng Kim Giáp Thú tạo ra, nhìn những vết máu
còn chưa khô, Trần Nguyên trong chốc lát phán đoán rằng có lẽ anh bạn này
trước đó đã chém giết một số ma thú nào đó, toàn thân trọng thương, đấu khí
suy giảm, mà vẫn còn dám quyết đấu với Hoàng Kim Giáp Thú, bất luận thực lực
của người này thế nào, thì sự dũng cảm này cũng khiến Trần Nguyên kính nể.


Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới - Chương #14