Người đăng: luce
-“Nhóc con, con mẹ nó chứ ngươi chơi lầy với ta đấy à? Đấu kĩ ngươi có hẳn hai bộ, còn là đấu kĩ cao cấp nữa chứ! Thế mà tại sao ngươi vẫn chưa đem ra luyện tập đi! Lĩnh ngộ với sự ảo diệu thì ngươi đã có hết rồi mà! Mau mau luyện đi để rồi đi cướp tiền còn làm giao dịch với ta!” Sau cái ngày đột phá Đấu Sĩ chín sao cho tới bây giờ đã hơn bốn ngày, Sói ca liên tục dùng giọng nói u oán lải nhải bên tai Trần Nguyên liên tục từ sáng cho đến tối, ăn ,ngủ, tu luyện, kể cả đi vệ sinh cũng không buông tha.
-“Cái định mệnh nhà ngươi chứ! Ông cũng muốn luyện chứ có phải không đâu, sau cái lần thịt con heo kia thì Trần gia bây giờ giới nghiêm tới nỗi ông còn méo dám hó hé luyện công gây ra tiếng động lớn luôn chứ đừng nói tới luyện tập đấu kĩ.” Trần Nguyên sầu khổ trả lời, giọng nói quạu quọ chứa đựng đầy ức chế.
-“Ngu thế, đào một con đường hầm dưới tiểu viện của ngươi thông ra ngoài thành.” Sói ca mất hết kiên nhẫn với trí thông minh của Trần Nguyên gào lên.
-“Bố khỉ ngươi nói từ đầu thì tốt rồi! Tại ngươi méo nói đấy chứ!” Trần Nguyên bực tức trả lời.
-“Thế giờ đã nói rồi đấy, mau làm đi, còn định hướng cứ để ta lo. Mẹ nó chứ cạy mấy cục gạch phía dưới giường ngủ mà làm ấy não phẳng à!” Sói ca liên tục rít gào chỉ đạo. Trần Nguyên rất muốn bùng cháy nhưng vẫn nhẫn nhịn, một điều nhịn chín điều lành mà.
…………………………………………..
Lúc sáng sớm.
Sâu trong núi Cấm, sườn núi cách Nam định thành xa nhất, khoảng tám mươi dặm.
Trần Nguyên khoanh chân ngồi trên tảng đá to ở sườn núi, tu luyện Chiến Quyền.
Đấu khí trong người Trần Nguyên không ngừng vận chuyển, điên cuồng tăng tốc.
Chỉ nói về tốc độ tăng chân khí thì Trần Nguyên tu luyện Bách Chiến Quyết đủ
vượt xa bất cứ cao thủ đấu khí nào.
Đào đường hầm hết mười ngày khiến cho đấu khí trong cơ thể Trần Nguyên đã đột
phá lên Đấu Sư một sao khiến hắn rất vui vẻ, thành quả của tu luyện đấu khí
song song với việc ăn, ngủ, đào đường hầm. Sói ca mặc dù nhân phẩm tệ hại thật
nhưng với các vấn đề về tu luyện thì đúng là khỏi phải bàn cãi.
Diện tích của dãy núi Cấm kéo dài ngàn dặm, có hung danh rất lớn, là một trong
mười đại tuyệt vực, một nơi mà quỷ thần khó lường, địa thế phức tạp, núi rừng
rậm rạp. Trong đó có khá nhiều ma thú, tuy rằng những ma thú này đẳng cấp cũng
không cao, thế nhưng cũng cực kỳ kinh khủng ở mép ranh núi Cấm chỉ có một ít
ma thú cấp hai cấp ba, càng vào sâu thì ma thú cấp bốn, cấp năm tăng lên khá
nhiều. Nếu vào sâu trong Yến sơn khoảng ngàn dặm, đến khu trung tâm thì sẽ gặp
được một số ma thú cấp sáu. Trong số ma thú đó có một số có viễn cổ cự thú
huyết mạch, sau khi trưởng thành thì sẽ cực kì trâu bò, cực kì mạnh mẽ. Nếu đi
xuyên qua núi Cấm, lại đi bốn trăm dặm về hướng bắc sẽ tới vùng núi rừng Hạ
Long, một nơi hoang sơ chưa từng có ai khai hóa, bởi vì đó chính là nơi nguy
hiểm bậc nhất đại lục Âu Long. Nơi cư ngụ của hầu hết các ma thú cấp bảy cấp
tám, thậm chí còn có cả cấp chín.
Vào thời đại thượng cổ khi mà ma pháp còn chiếm vị thế nhất nhì với Đấu khí,
thời điểm đó ma pháp sư cần rất nhiều ma hạch để đề thăng tu vi và chế tác
dụng cụ, vũ khí ma pháp, ma hạch trong khoảng thời gian đó có giá trị gấp trăm
lần, vô số người mạo hiểm và lính đánh thuê chen chúc giành giật nhau, tàn sát
ma thú.
Trải qua mấy vạn năm, nền văn minh ma pháp xuống dốc, ma pháp nguyên tố bị các
vị thần phong ấn, nhu cầu về ma hạch đối với ma pháp sư nhân loại đã hạ xuống
cùng cực, ngoại trừ một ít thế lự cùng với một số dược sư cần hay tộc người
lùn mới cần ma hạch, ma hạch căn bản là không còn nhiều tác dụng. Mà bản thân
ma thú lại có năng lực ma pháp và rất hung mãnh dị thường, không ai muốn trêu
chọc bọn chúng, giết chết bọn chúng cũng không mang lại được gì mà lại còn có
khả năng bị bọn ma thú hung hãn này làm thịt, có ai muốn để bản thân gặp nguy
hiểm chứ? Ngoại trừ những người tu luyện ra, không có ai sinh sống trong khu
vực hiểm trở của dãy núi Cấm này, chính những điều đó làm cho ma thú ở nơi này
nhanh chóng gia tăng số lượng, nên khu vực này bây giờ càng cực kỳ nguy hiểm.
Ma thú ở đại lục Âu Long được chia làm 10 cấp. Cấp 1,2 tương đương với Đấu Sĩ
của nhân loại, cấp 3 tương đương với Đấu Sư, cấp 4 tương đương với Đại Đấu Sư,
cấp 5 tương đương với Đấu Linh, cấp 6 tương đương với Đấu Tông, cấp 7 tương
đương với Đấu Vương, cấp 8 tương đương với Đấu Hoàng, cấp 9 tương đương với
Đấu Đế, còn cấp 10 thì vẫn chưa từng ai gặp, ma thú cấp 7 là đã có trí tuệ như
con người, cấp 8 là có thể hóa hình. Một ma thú thì mạnh hơn người tu luyện
đấu khí cùng cấ[ gấp 2 đến ba lần tùy theo chủng loại. Và số ma thú có trong
rừng núi Hạ Long là hơn mười vạn. Và đó cũng là nơi cư trú của tộc Tiên, một
chủng tộc vô cùng cao quý nhưng đầy bí ẩn.
Lần này Trần Nguyên vào sâu trong núi Cấm một là vì tu luyện Đấu kĩ, hai là
thực chiến.
-“Soạt soạt.”
Bỗng nhiên có một động tĩnh rất nhỏ vang lên bên tai Trần Nguyên, trong bụi
rậm kế bên Trần Nguyên có một bóng đen với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức
khiến hắn phải líu lưỡi, hướng về phía Trần Nguyên, Trần Nguyên trong nháy mắt
đã có phản ứng, đấu khí lập tức vận chuyển, thanh trường đao xuất hiện ngay
lập tức trong tay Trần Nguyên, Trần Nguyên quan sát bốn phía xung quanh đề
phòng.
“Gào.”
Một con Hắc Báo đang theo dõi Trần Nguyên từ phía sau bỗng nhiên vọt ra, thân
thể dài hơn hai thước lao thẳng tới Trần Nguyên, trong nháy mắt mở miệng ra,
một quả cầu lửa từ trong miệng Hắc Báo phun ra.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Trần Nguyên không dám chậm trễ, đấu khí màu cam
trong nháy mắt bao phủ toàn thân, nhằm vào hỏa cầu mà công kích, “Ầm”, một
tiếng nổ phát ra, hỏa cầu ngay lập tức vỡ vụn, tia lửa tóe ra khắp nơi, cùng
lúc đó con báo dài hơn hai thước, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Trần
Nguyên.
"Xoẹt."
Ngay lập tức Hắc Báo dùng móng vuốt xé rách da trên vai trái Trần Nguyên, ngay
lập tức trên vai Trần Nguyên máu chảy đầm đìa. Hắc Báo, là ma thú cấp hai Hắc
Vân Báo, ở vùng núi Cấm này phải nói là cực kỳ lợi hại, có thể nói, nếu là ma
thú bình thường thì còn đối phó được, bất quá bây giờ thì Hắc Vân Báo là ma
thú cấp hai nên cũng tạo ra uy hiếp không nhỏ đối với Trần Nguyên, ma thú cấp
hai tương đương với nhân loại là đấu sư cấp bảy.
Hăc Báo đột nhiên ra tay, hơn nữa tốc độ cực nhanh, móng vuốt như sắt tinh
luyện vô cùng cứng rắn, ngoài ra còn có thể sử dụng ma pháp quả cầu lửa, nếu
là một vài đấu sư mới thăng cấp lên sẽ rất dễ dàng chết dưới móng vuốt của nó.
Ma thú cũng có tập tính y như dã thú ở kiếp trước của Trần Nguyên, mỗi một một
ma thú đều có một khu vực sinh hoạt cố định cũng chính là địa bàn hoạt động
của nó, ma thú sẽ không đi ra khỏi địa bàn của mình, không biết vì sao Hắc Vân
Báo lại xuất hiện đây, Trần Nguyên thật là không may mắn, vừa mới tiến vào núi
Cấm đã phải gặp ngay ma thú cấp hai lợi hại này rồi.
Mặc kệ cơn đau đớn trên vai, Trần Nguyên điều động đấu khí bao phủ toàn thân,
ngưng khí thành đao, đao quang chợt lóe, ngay lập tức tăng tốc vung đao chém
giết Hắc Báo. Một người một báo ở sát biên giới núi Cấm chiến đấu, Hắc Báo
động tác nhanh như chớp, trời sinh tính tình hung mãnh, mà tốc độ của Trần
Nguyên cũng không thua Hắc Báo bao nhiêu, móng vuốt của Hắc Báo nhanh chóng bị
trường đao hình thành từ đấu khí từ từ chế trụ.
Một người một thú kiếm qua trảo lại, thực ra thực lực của Trần Nguyên cũng
vượt trội hơn so với Hắc Báo là mấy, mặc dù Hắc Báo là ma thú cấp hai, thế
nhưng bản thân thực lực cũng là ma thú cấp hai hạ cấp, không phải mạnh lắm, mà
Trần Nguyên cũng mới là đấu sư một sao, đã có dấu hiệu đột phá hai sao, cũng
mới chỉ là đấu sư cấp thấp, Đấu kĩ thì chỉ có hai nhưng vẫn chưa luyện tập qua
bao giờ, đối phó với Hắc Báo quả thật miễn cưỡng cân sức, và kinh nghiệm chiến
đấu của Trần Nguyên cũng không nhiều, đây là lâm vào tình cảnh nguy hiểm như
vậy, khiến cho Trần Nguyên có chút lúng túng trở tay không kịp, mới có thể để
cho Hắc Báo làm bản thân bị thương, bất quá khi hai bên đối chiến một hồi lâu
thì Trần Nguyên đã dần dần giành lại quyền kiểm soát.
Mắt thấy Trần Nguyên dần lấy lại quyền kiểm soát thì Hắc Báo bên này cũng bắt
đầu thấy lo lắng, cùng Trần Nguyên chiến đấu thêm một lát bỗng Hắc Báo nhảy
lên trên ngọn cây cao năm thước, cùng lúc hướng về phía Trần Nguyên phun ra
một quả cầu lửa đỏ rực, so với quả cầu lửa lúc đánh lén Trần Nguyên thì quả
cầu lửa này to và có nhiệt độ lớn hơn rất nhiều. Lắc mình một phát Trần Nguyên
đã né được quả cầu lửa. Hắc Báo gầm lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng hung ác nhe
răng nhếch miệng lao về phía Trần Nguyên quyết sinh tử.
-“Tới đây nào!” Trần Nguyên hai mắt sáng lên, đấu khí đã vận lên cực đỉnh, tay phải thi triển “Chiến Quyền”: “Quyền Định Giang Sơn”, đấu khí màu cam bao phủ lấy cánh tay đấm về phía Hắc Báo lao đến. “Bốp” một âm thanh trầm đục vang lên, đầu của Hắc Báo đã bị quyền của Trần Nguyên đánh nát bấy, máu với não văng tung tóe dính hết lên người Trần Nguyên, bỗng nhiên một tiếng “Bùm” vang lên, xác của Hắc Báo phát nổ tan tành. Một chiêu Quyền Định Giang Sơn không những phá nát đầu Hắc Báo mà còn làm cơ thể nó nổ tung, đây đúng là một bộ quyền pháp thật đáng sợ.
-“Đù, hàng ngon.” Trần Nguyên chớp chớp mắt lộ vẻ khó tin quên cả mệt mỏi lẫn vết thương trên vai, hắn không ngờ “Chiến Quyền” lại bá đạo như vậy.
-“Còn phải nói, hàng của ta mà, đáng đến từng xu một nhé cưng!” Sói ca cười ha hả bên tai Trần Nguyên, sau đó thay đổi thái độ 180 độ: “Cái thằng ngốc này, ngươi não heo à, còn đứng thừ người ra đó làm gì nữa, không mau nhanh tay tìm ma hạch đưa cho ta? Máu con báo này đã bắn tung tóe khắp nơi, mấy phút sau những con ma thú chết tiệt kia đánh hơi được rồi lao tới thì ngươi chết chắc.”
Trong dãy núi Cấm này, đâu đâu cũng đều có ma thú, tuy rằng những ma thú này
bình thường sẽ không đi ra khỏi khu vực của núi Cấm nhưng giờ thì Trần Nguyên
đã ở sâu trong núi Cấm thì chuyện đã khác, ma thú khi ngửi thấy mùi máu tươi
sẽ hướng về phía này mà tìm tới, bởi vì mùi máu ở núi Cấm chính là thức ăn,
bởi vì con gì chết ở đây cũng đều trở thành thức ăn hết, mục đích sống duy
nhất của ma thú ở đây đó là ăn no, nhưng thức ăn cũng ít nên càng dễ dẫn dụ ma
thú tìm đến.
-“Cái gì!? Làm liền nè!” sau khi nghe Sói Ca quát tháo thì Trần Nguyên rất sửng sốt, ngay lập tức vội vàng chạy tới bên xác của Hắc Báo lục lọi trong đống thịt bầy nhầy ra một khối tinh hạch bằng ngón cái.
Làm xong việc này rồi Trần Nguyên cũng đơn giản băng bó cho bản thân một chút,
dùng thuốc bột mới đổi từ Sói ca xoa lên trên vết thương, chỗ vết thương
truyền tới cảm giác ngưa ngứa rồi nhanh chóng liền lại, toàn bộ quá trình diễn
ra không tới một phút đồng hồ, khi hoàn thành xong mọi việc thì Trần Nguyên
ngay lập tức vận đấu khí chạy thục mạng. Sau khi Trần Nguyên chạy được một
lát, thì có rất nhiều ma thú theo mùi máu mà tới, Trần Nguyên từ xa nghe được
những tiếng rống của ma thú mà trong lòng cảm tạ trời phật là mình đã chạy kịp
thời.