Người đăng: minhcv1997
Địa cầu,Hành sơn cách chân núi ước chừng 5 dặm lúc này tấp nập xe cộ ngược
xuôi,người người cùng tiến về ngọn núi,mặt mũi tất cả đều không che dấu nổi sự
hưng phấn,không ngừng nhao nhao nghị luận về điều gì đó.
Trên từng con đường lớn nhỏ thấy không ít quân lính tay cầm thương "súng" giữ
gìn trị an,không trung thỉnh thoảng thấy vài chiếc máy bay lượn qua lại kiểm
tra.
Dọc theo con đường độc đạo lên đỉnh núi lượng người càng ngày càng vãn,đa số
bị binh sĩ chặn lại chỉ có thể dừng chân ở chân núi chỉ có một số ít mới được
lên,không ít kẻ bên dưới tỏ vẻ ghen tị cùng ước ao nhìn theo.
Nhưng để lên được đỉnh Hành sơn lại cũng cả là một vấn đề,con đường lên đó gồm
5410 bậc tượng trưng cho ngũ hành,tứ mùa,hợp nhất và càn khôn được gọi "Thăng
tiên lộ" không biết tiên,phật ra sao nhưng đối với một số người leo đến đỉnh
có khi mệt cũng đủ chết rồi.Men theo những bậc thang lên tới đỉnh thấy không
ít kẻ đứt gánh ngất xỉu tại chỗ vì kiệt sức,may thay lực lượng cấp cứu luôn
túc trực nếu không có lẽ hôm nay nơi đây trở thành một hồi thảm họa.
Lên đến đỉnh núi một khung cảnh thơ mộng hiện lên đằng sau lớp sương mù mờ
ảo,vài gian biệt viện cổ xen cạnh khóm trúc xanh hay đơn giản chỉ là một khúc
suối quanh co chảy rí rách cũng cho người nhìn cản thấy êm ái,tâm hồn bay bổng
như thể lạc vào chốn thần tiên vậy.
Chẳng nhẽ đây là "Uyển Lâm sơn trang",đúng vậy đây chính là Uyển Lâm sơn trang
tọa lạc trên núi Hành sơn được người đời xưng tụng là nơi thần tiên hạ
phàm,tiên duyên trăm năm khó có không khó hiểu vì sao nhiều người liều cái
mạng mình để giành giật một tia duyên phận với tiên môn vì trước đây không
thiếu người may mắn được tiên nhân ban phúc.
Nhắc đến "Uyển Lâm sơn trang" người ta lại nhắc tới "Trường Sinh môn",mới chỉ
nghe tên xong thôi mà đã có tâm thần hưng phấn rồi,cái tên này lấy không phải
để lừa gạt thiên hạ đâm đầu vào trường sinh bất tử mà môn phái này vốn chủ tu
là "Trường sinh quyết" nên môn chủ đặt tên luôn là Trường Sinh môn.Không ai
bên ngoài biết "Trường sinh quyết" nội dung ra sao nhưng chỉ biết môn chủ
"Trường sinh môn" cũng là người sáng tạo tiên học này đã thọ hơn 300
tuổi,nhiều người từng phúc đức diện kiến được tiên nhan môn chủ đồn rằng vị
tiên nhân này có mái tóc bạc trắng nhưng dung mạo ước chừng chỉ tầm 30 cùng
một thân phép thuật thông thần hô mưa gọi gió,phi thăng độn thổ.
Vốn bình thường 50 dặm xung quanh Hành sơn vốn là nơi cấm kị của Tiên môn
nhưng hôm nay môn chủ tu thành chính quả,đại đạo viên mãn chuẩn bị độ kiếp phi
thăng Tiên giới cho nên mới mở sơn môn đón khách.Đa số mọi người đến chỉ để
chiêm ngưỡng dung mạo tiên nhân hoặc cầu phúc cho mình không ít phụ nhân mang
theo con cháu mình cố len lỏi vào đám đông ôm hi vọng con cháu mình được tiên
môn chú ý.
"Đúng là Tiên môn,mặt trời sắp đến đỉnh rồi mà sương mù vẫn chưa tán.Hít,hà.hà
chỉ hô hấp thôi mà cũng cảm thấy trong người thoải mái hẳn lên,nếu có thể ở
đây cho đến cuối đời thì còn gì bằng" một người leo lên đến đỉnh cảm thán.
"Hừ,ngươi nghĩ đây là đâu mà đòi ở lại.Nếu hôm nay không phải Lâm môn chủ lập
ra đại lễ chuẩn bị phi thăng Tiên giới thì ngươi có mà 3 đời sau cũng không
được phép bén mảng lên đây đâu.Hài,nói đến mới nhớ cái chân đau của cũng đỡ
hẳn rồi này" người bên cạnh chen lời.
Lúc này ở trước trang viên tụ tập hơn trăm người nhao nhao nghị luận,nếu chú ý
có thể thấy ai nấy ở đây đều ăn mặc sang trọng cả người toát lên vẻ cao quý,mà
cũng phải thôi có phải ai cũng có thể lên được đỉnh vấn đỉnh tiên sư đâu.
"Lâm đại tiên,không biết tại hạ có thể diện kiến môn chủ một chút được không?"
Một ông lão ước chừng 70 tuổi lại gần chắp tay cất tiếng,ánh mắt toát lên vẻ
khát khao.
Lâm đại tiên mái tóc trắng diện mạo ước chừng 50 một thân đạo bào trắng lúc
này đang ngồi trên ghế từ từ mở mắt nhìn ông lão,lắc đầu khuôn mặt bất đắc dĩ:
-" Hoàng bí thư không phải ta làm khó ngài mà chính ta cũng không được gặp môn chủ.Môn chủ bế quan suốt 3 tháng đến mãi hôm qua mới truyền tin mở đại điển mong ngài hiểu cho".
Rồi Lâm đại tiên lại nhìn xuống chân núi lúc này người người tụ tập vây kín 3
dặm quanh núi thở dài nói tiếp:
" Ài,không nghĩ tới lại nhiều người đến như vậy,chung quy là ta truyền tin còn
chưa đủ 10 canh giờ mà,không biết ta công khai tin tức là phúc hay là họa
đây?"
Một người đàn ông trung niên thân mặc quân phục hàm cấp tướng bên cạnh nói:
"Ngàn năm mới có một dịp,nếu gọi là phúc chắc là phúc của cả thiên hạ của cả
Đại Việt ta còn nếu nói họa thì chắc chỉ là họa của một số cá nhân như Lý thị
trưởng thôi.Nghe đồn vì muốn ngăn dân chúng tụ tập quá đông ở dưới chân núi
Hành sơn mà có kẻ giận dữ đốt căn nhà của ngài ở bờ hồ phải không Lý thị
trưởng".
Lý thị trưởng cười khổ:
"Không có gì,không có gì miễn là có thể giúp đỡ một phần phiền toái cho Trường
Sinh môn là tại hạ mãn nguyện rồi"
Lâm đại tiên nhìn Lý thị trưởng áy náy nói:
"Xin tạ ơn Lý thí chủ không nghĩ đến ta lại mang nhiều rắc rối đến cho ngài
vậy" rồi đứng dậy mắt hướng mọi người xung quanh cất cao giọng:
"Ta thay mặt môn chủ cảm tạ chư vị đã có mặt ngày hôm nay đồng thời hướng mỗi
vị một tấm bình an phù coi như chút tấm lòng mong các vị nhận cho".
"Phạch" Lâm đại tiên vung tay áo từ trong ống tay phóng ra vô vàn luồng bạch
quang hướng về phía những người xung quanh.Ánh sáng tản đi lúc này trong tay
mỗi người xuất hiện 1 tấm phù lục đỏ bên trên là 2 chữ "Bình An" màu vàng sáng
chói từ tấm phù tỏa ra một luồng khí màu vàng nhạt,đang hốt hoảng trước phép
thuật của tiên sư bỗng tất cả đều cảm thấy tâm thần vô cùng thư thả,thoải mái
dễ chịu vô cùng.
"Đại thiện" Mọi người không khỏi cùng bật thốt.
"Mặt trời đã lên đến đỉnh,xin chư vị tập trung lại.Ta bây giờ sẽ đi mời môn
chủ rời quan để cử hành đại lễ" nói xong Lâm đại tiên nhấc chân nhảy lên không
trung rồi biến mất không tăm hơi.
Dù biết là vị này thủ đoạn phi phàm,thần thông đầy mình nhưng ai nấy đều không
khỏi thầm nghĩ:" Quả nhiên là tiên nhân".
Lúc này vị tiên sư đã đứng trước một động khẩu cửa đá bịt kín mít, xung quanh
cỏ đã mọc đến ngang thắt lưng người bên trên cửa đá đề 3 chữ "Phiêu miểu động"
bị mạng nhện giăng kín không biết từ bao lâu rồi,Lâm đại tiên chắp tay cúi đầu
hướng về phía động cung kính nói:" Môn chủ đã đến giờ hành lễ,xin mời ngài
xuất quan".
"Hài" một tiếng thở dài vang vọng bên trong truyền ra theo đó là một giọng
nói:
"Chung quy cái gì đến cũng phải đến" nghe qua có vẻ chủ nhân giọng nói chưa
quá 30 nhưng xen lẫn trong đó là sự tang thương cảm cùng buồn bã.
"Vào trong đi" Giọng nói lại vang lên theo đó cửa động bắt đầu mở.Lâm đại tiên
bước vào động men theo lối đi sâu hun hút không một tia sáng,cuối lối đi là
một gian động rộng ước chừng 50m2 bên trong chứa một chiếc đỉnh còn tỏa mùi
thuốc chắc có người vừa luyện đan,góc phải là một giá chứa đầy sách bụi phủ
dầy cho mấy tầng.Nếu có người nào đến đây chắc chắn sẽ nhận ra đống sách này
là tiên học Trường sinh quyết đồng thời cũng không ít kẻ hận chết chủ nhân
gian phòng vì tuyệt học thế gian bị người ta coi là chí bảo lại bị ngươi để
phủ cho mấy tầng bụi thì có đáng chết không chứ.
Ở giữa gian động đặt một tấm đá không biết là đá gì nhưng từ nó tản ra một
luồng hàn khí lạnh thấu xương,bên trên phiến đá một y nhân đang khoanh chân
nhắm mắt nhập định.Người này tướng mạo ước chừng 30 khuôn mặt tuyệt mỹ ngũ
quan hoàn hảo,mái tóc trắng xuyên cùng đạo bào màu trắng khiến nhân lúc này
toát lên vẻ thoát phàm,Lâm đại sư nếu so với người này khí thế cũng phải kém
không chỉ vài phần.
Bên trong phòng lúc này chỉ có vài điểm sáng xuyên qua khe hở trong động hòa
lẫn vào cùng làn khí tỏa ra từ phiến đá, thân ảnh y nhân mờ ảo ẩn hiện sau lớp
sương lại càng tăng lên vẻ thần bí.
Đôi mắt chậm mở,người nam nhân này nhìn Lâm đại sư đang cúi đầu ánh mắt lóe
lên vài tia trìu mến:
"Ngẩng đầu lên đi ,trước mặt ta không cần quá câu nệ tiểu tiết."
Lâm đại sư cúi đầu lạnh nhạt nói:"Không dám"
"Ài chung quy là do cha ngươi dạy ngươi thành ra thế này,đúng là cha nào con
nấy.Không bao giờ chịu thoái một chút cả,tính cách ngươi học từ hắn nhưng
không biết hắn học từ ai đây mà ta tính đâu phải như vậy.Chả nhẽ là di truyền
từ mẫu thân hắn" nam nhân cất tiếng giọng bất đắc dĩ.
"Môn chủ đại nhân sai rồi,cha ta là do ngài một tay ngài giáo dưỡng từ nhỏ cho
nên tính cách cha ta phải học từ ngài mới đúng" Lâm đại tiên phản bác.
Hóa ra người này là Lâm môn chủ,lại nói về vấn đề huyết thống thì Lâm đại tiên
phải gọi Lâm môn chủ một tiếng gia gia tuy là chí thân nhưng số lần hai người
trò chuyện như ông cháu lại đến được trên đầu ngón tay,càng lớn càng khó.
Lâm môn chủ lắc đầu:
"Thôi không tranh luận với ngươi nữa,ta cho ngươi vào là để bàn giao lại trước
khi bắt đầu.Ta đi rồi muốn làm sao là tùy ngươi nhưng nhớ rõ là không được
phép cho môn nhân dính dáng đến tranh đấu thiên hạ,trừ khi vận nước lâm nguy
còn không bất kể chuyện gì cũng không được phép can dự.Ta biết cho dù ta không
dặn dò gì thì ngươi cũng sẽ làm tốt" ngừng một chút rồi nói tiếp:"Lâm Hàn ta
cả đời này quang minh lỗi lạc duy chỉ ân hận nhất hai việc ngươi biết là gì
không"
Lâm đai sư lắc đầu tỏ vẻ không biết.
" Việc thứ nhất là không thể ở bên nãi nãi ngươi những phút cuối đời đó cũng
là điều ta ân hận nhất.Nếu như lúc đó ta chịu phá quan thì có lẽ ta đã kịp nói
với nàng rằng:"Nàng là người ta yêu nhất trên đời",nói thật cả đời sống bên
nhau nhưng ta chưa bao giờ nói với nàng một câu yêu thương vì vốn ta lấy nàng
chỉ để kéo dài huyết mạch nhưng nước chảy đá mòn,chính ta cũng không nhận ra
rằng nàng đối với ta quan trọng đến như vậy" Lâm môn chủ hồi tưởng giọng khàn
khàn đầy xót thương ánh mắt lóe lên một vệt ướt át.
"Việc thứ hai là chuyện của cha ngươi,ai cũng biết hắn luyện công thất bại hao
tổn thân mạch mà mất nhưng ngươi biết hắn tại sao lại thất bại không?"
Lâm đại tiên nhíu mày:" Vì sao?"
"Hắn là con ta cũng là đệ tử đắc ý nhất của ta từ trước đến nay là kẻ mà ta
nghĩ có thể kế thừa toàn bộ y bát của ta.Ngươi mất 1 tháng để dẫn khí nhập thể
nhưng ngươi biết cha ngươi mất bao lâu không?Chỉ mất 3 ngày đúng chỉ 3
ngày,hắn là một thiên tài nhưng vì sợ hắn kiêu ngạo cho nên ta rất nghiêm khắc
và chưa từng tán thưởng hắn một câu,hắn đồng thời thể hiện cũng không quan tâm
mà cứ chăm chú vào luyện công.Nếu không phải ta bắt ép thì chỉ sợ lúc 120 tuổi
hắn còn chưa lấy vợ sinh ra ngươi đâu,nhưng không nghĩ được là hắn say mê
luyện công chỉ vì muốn được ta một lần thưởng thức mà sinh ra tâm ma.Ài,lúc
cha ngươi mất ta biết ta đã sai nhưng biết để làm cái gì nữa,người cũng đã mất
cho nên ta dành hết mọi hi vọng yêu thương vào ngươi để hi vọng chuộc lại lỗi
lầm của mình.Ta sai rồi"
Lâm đại sư cúi đầu trầm lặng không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Trong đây là toàn bộ kiến giải,kinh nghiệm luyện công của cả cuộc đời ta còn
bình này Thông linh đan do ta suốt 3 tháng qua luyện chế,1 viên có thể giúp
ngươi gỡ một phần trói buộc khi tiến cảnh,tổng cộng có 9 viên chắc đủ để ngươi
vào đến Thần niệm cảnh" Lâm môn chủ vừa nói vừa hướng về phía Lâm đau sư ném
tới
"Qua tất cả mọi chuyện,Lâm Chí Viễn ngươi có thể gọi ta mội tiếng gia gia được
không?" Lâm môn chủ ánh mắt mong chờ.
Lâm đại sư chần chờ rồi bật thốt:"Gia gia"
"Haha,cuộc đời Lâm Hàn ta như vậy là mãn nguyện rồi,đi thôi" Lâm môn chủ vui
vẻ cười lớn rồi lóe sáng biến mất.