Người đăng: thangsaber
Hỗn Độn giới bên trong tòa động phủ, Long Thiên trên tay tài liệu quý hiếm
đang không ngừng dung hợp. Cách đó không xa trên một giường ngọc có một cơ thể
thiếu nữ, tuổi chừng 20, vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành nhưng lại có một chút
sinh cơ nào.
Sau khi các tài liệu vừa dung hợp thành một khỏa huyết cầu, Long Thiên vung
tay ra, một viên ngọc thạch tỏa ra đầy thánh khí ẩn chứa bên trong một linh
hồn, linh hồn này cùng với người con gái nằm trên giường ngọc giống nhau, chỉ
khác nàng xung quanh có một thánh thế hiên ngang. Khi viên ngọc đang dần dung
hợp cùng huyết cầu, Long Thiên cắn chặt hàm răng, mắt lộ từng tơ máu không
ngừng truyền thánh khí cho viên ngọc.
- Phượng Nhi, ta nhất định sẽ đưa nàng trở về. Không ai có thể cướp đi nàng
từ ta, Thánh đạo không thể, Thiên đạo càng không. Hiện tại ta chỉ có tu vi nửa
bước Thánh Đế, ta không thể chờ thập tỷ năm để đột phá tu vi và cứu nàng.
Nhưng hiện tại ta có nắm chắc có thể đem nàng trở lại, mặc dù sẽ mất 1 vạn năm
để nàng tỉnh lại, như thế cũng đủ rồi.
Chín chín tám mốt ngày trôi qua, thánh khí trong Long Thiên càng ngày càng suy
yếu, khuôn mặt tiều tụy, nhưng đôi mắt vẫn ngập tràn kiên quyết. Bỗng nhiên
xung quanh động phủ, hàng ngàn, không, thậm chí hàng vạn không gian, thời gian
quy tắc bao vây động phủ. Bên ngoài động phủ mười người xung quanh thấy thế
khuôn mặt biến sắc mau chóng di chuyển cách xa động phủ vạn dặm. Những người
này xung quanh cũng có thánh thế nhưng thánh thế yếu hơn hẳn so với Long
Thiên.
- Sư phụ sẽ không sao chứ?
Một thanh niên anh tuấn, khí độ bất phàm lên tiếng hỏi. Xung quanh những người
khác lắc đầu, trong đó chỉ có một lão giả mũi ưng đáp lại:
- Theo như lời Tối Cao Thánh Hoàng nói thì sẽ không, tổn thất cao nhất là
ngài sẽ bị đánh mất tu vi, nhưng nhiều không gian, thời gian quy tắc bao phủ
thế này, lão hủ nghĩ nhẹ thì sẽ mất tu vi, nặng thì … ài, lão nhân gia quả
thật si tình a.
Nghe thế mọi người xung quanh cũng chỉ cười khổ. Bỗng một tiếng nổ vang lên,
xung kích lan rộng ra chung quanh chu vị 5 vạn dặm. Mười người xung quanh bị
xung kích chấn động, mỗi người phun một ngụm máu rồi lại lùi 10 vạn dặm.
- Chuyện gì xảy ra?
Thanh niên anh tuấn trên mặt lo lắng, nhìn chằm chằm vào tòa động phủ. Những
người khác cũng đồng loạt nhìn theo, chỉ thấy xung quanh chiếc giường ngọc
toàn bộ đều thành một khối hoang tàn. Trên chiếc giường ngọc, người con gái
sinh cơ tràn trề trở lại, khuôn mặt hồng hào, kì lạ là hai mắt nhắm chặt lại
đang chảy lệ.
Mười người còn lại tiến lại gần chiếc giường ngọc, thanh niên anh tuấn tiến
lên, vung tay một cái mở ra không gian đưa giường ngọc vào trong rồi đột ngột
di chuyển về phía tòa thành. Sau một khắc thanh niên tới nơi, chin người khác
cũng đi theo.
- Sư, sư phụ vẫn còn sống.
Nhìn trên ngọc hồn vị sư phụ của mình, thanh niên cất lên từng tiếng nấc nói.
Những người khác thần sắc cũng khá lên. Lão già mũi ưng nói:
- Tối Cao Thánh Hoàng vẫn còn sống, chỉ sợ đã bị không gian, thời gian pháp
tắc trừng phạt phá hủy tu vi, nhưng không biết lại đem người đi đâu?
Một lão già lưng còng, nhưng tỏ ra khí chất vẫn mạnh mẽ bước một bước nói:
- Ngạo Thiên, hay là chúng ta chia ra đi tìm sư phụ ngươi, có thể sư phụ
ngươi bị đưa tới Lục giới còn lại.
Thanh niên anh tuấn tên Ngạo Thiên lắc đầu, thở dài nói:
- Trước đó, sư phụ đã nói nếu ngài không chết, hãy để theo lẽ tự nhiên vì đó
là không gian, thời gian pháp tắc trừng phạt, nếu mất hết tu vi khoảng chừng
vạn năm sư phụ có thể lấy lại nhưng còn Phượng Long Cung? Nếu chúng ta rời đi
sẽ không thể bảo hộ cho sư nương. Hơn nữa khi nãy biến cố xuất hiện Tiểu Ngao
không thấy đâu chắc cũng là đi tìm sư phụ rồi, nếu là có Tiểu Ngao thì chúng
ta cứ an tâm bảo hộ sư nương thôi.
Chín người khác gật đầu, sau đó mỗi người điểm một đạo quyết vào Phượng Long
cung rồi xoay người rời đi.
Thiên Hà đại lục, bên ngoài Cổ Long Sâm Lâm, một thân ảnh người đang nằm như
xác chết chợt mở mắt.
- Ta vẫn không chết, bất quá tu vi đã tụt xuống Nguyên Anh Trung Kỳ, Phượng
nhi người chờ ta, ta sẽ trở về sớm thôi.
Cố gắng đứng dậy, nhưng vì tiêu hao quá nhiều thánh khí, Long Thiên lại gục
xuống bất tỉnh. Ba ngày sau, xa xa, có một đoàn thám hiểm, dẫn đầu là một lão
già mặc hắc bào, không giận nhưng uy. Nhìn thấy Long Thiên nằm một chỗ không
động đậy, lão già tiến lên trước phát hiện người thanh niên vẫn còn sống, quay
đầu về phía xe ngựa xa hoa hỏi:
- Linh Nhi, người thiếu niên này vẫn còn sống, có hay không chúng ta…
Lời nói chưa dứt, bên trong xe, một tiểu nha đầu 5, 6 tuổi khoảng chừng ló mặt
ra, nói:
- Gia gia, mang hắn theo thôi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.
Nghe thế, một vị trung niên có vẻ như là trưởng đoàn nói:
- Lão gia, tiểu thư, người này có khi bị kẻ thù đuổi giết, vì linh khí cạn
kiệt mà sống dở chết dở, chúng ta tốt nhất là nên đi thôi. Nam Hà thành cách
đây còn không xa, bớt một việc không bằng them một việc a.
Tiểu cô nương trong xe ngựa nghe thế, khuôn mặt không vui chưa kịp phản bác,
lão già hắc bào đã trầm giọng xuống quát:
- Diệp gia chúng ta không phải loại người thấy chết mà không cứu, hơn nữa
nhìn vị huynh đệ này cũng không có bị thương như bị kẻ thù săn đuổi, chúng ta
mang hắn về.
Dứt lời, lão già hắc bào ra lệnh cho vài người trong đoàn mang thiếu nên lên
xe nằm đối diện với tiểu cô nương. Đoàn người liền rời khỏi Cổ Long Sâm Lâm
tiến vào Nam Hà thành.