Hậu Thiên Nhị Trọng


Người đăng: mocchauhuyn

Mở cửa tiến vào Vương Thiên liền thấy Lục Mạn ngồi ở đối diện trên một chiếc
bàn gỗ, trên bàn đủ mọi loại giấy tờ chồng chất trông có vẻ bề bộn, căn phòng
đá này cũng không quá rộng, bày biện đơn sơ, ngoại trừ cái bàn thì cũng chỉ có
hai chiếc tủ lớn chứa cái gì không rõ. Vương Thiên bước đến trước mặt Lục Mạn
nói: “Lục Mạn ma đạo sư, ta đến đây báo danh.”

Lục Mạn nhìn trang phục của Vương Thiên hừ lạnh một tiếng: “Ở đây ngươi phải
gọi ta là thủ tịch đại nhân. Còn nữa, với thân phận là ma pháp sư đến ma pháp
tháp ngươi không sử dụng ma pháp sư bào đó là một loại khinh nhờn. Mau đi thay
ma pháp sư bào rồi đến gặp ta.”

Như đã lường trước Vương Thiên móc ra yêu bài đeo bên hông nói: “Thủ tịch đại
nhân, hiện tại ta tuy là ma pháp sư nhưng cũng là Chánh Vệ trực thuộc Cấm
quân, nên quy định của ngài không thể áp dụng lên ta.”

Lục Mạn nhìn thấy yêu bài bên trên viết hai chữ Ngự Tiền dùng đầu gối cũng
biết đây là chiêu bài của lão quốc vương rồi. Tinh Nguyên quốc vương và Lục
Mạn tuy là quân thần nhưng cũng là bạn bè, hiểu rõ tính cách của nhau vô cùng.
Cũng chính vì vậy mà Lục Mạn thân là một thất tinh ma đạo sư tình nguyện ở lại
Tinh Nguyên vương quốc, với thực lực của mình Lục Mạn dù là đến Lạc Dương
hoàng triều cũng rất được chào đón. Lục Mạn biết rõ lão quốc vương là muốn che
chở cho tiểu tử này chơi mình một vố, thế nhưng ngẫm lại ăn trên đầu lão hổ
lại dễ thế hay sao.

Lục Mạn lấy từ dưới bàn ra một cái hộp thủy tinh, bên trong đựng một tấm huy
chương màu đỏ, bên trên in hình một cây pháp trượng đâm xuyên một đầu thú dữ.
Huy chương được đặt rất cẩn thận và trang trọng, đối với Lục Mạn ma pháp sư là
chức nghiệp cao quý, dù là cấp bậc thấp ma pháp sư cũng phải được tôn trọng.

Lục Mạn nói: “Đây là huy chương chứng minh thân phận của ngươi, là tam cấp
triệu hoán sư. Mặt trước tượng trưng cho hệ ma pháp sư, đằng sau là số điểm
cống hiến. Có huy chương này ngươi sẽ nhận được tất cả quyền lợi và nghĩa vụ
của một ma pháp sư. Ngươi nhỏ một giọt máu vào trong đây để huy chương nhận
chủ, tại các tòa ma pháp tháp khác sẽ có thiết bị để xác nhận thân phận của
ngươi.”

Vương Thiên nhận lấy huy chương sau đó nhỏ một giọt máu vào, giọt máu nhanh
chóng thấm vào bên trong hắn chỉ thấy pháp trượng huy chương lóe lên rồi sau
đó… sau đó cái gì cũng không có. Lừa đảo. Không phải trong tiểu thuyết nói mỗi
khi nhận chủ khung cảnh hoành tráng lắm sao?

Thánh bài: “Ngu ngốc, đây chỉ là một tấm huy chương bình thường cùng lắm thì
so với chứng minh nhân dân điện tử, ngươi tưởng nó là thần khí chắc?”

Lục Mạn nói tiếp: “Tuy nói ma pháp sư đều là tài nguyên quý báu của quốc gia,
thế nhưng thân ăn lộc của vua thì phải biết phụng sự cho vua. Ma pháp sư là
lực lượng đặc biệt giải quyết các nhiệm vụ khó khăn mà những lực lượng bình
thường trong vương quốc không làm được. Bên dưới đại sảnh có khu nhiệm vụ,
ngươi có thể tiếp lấy nhiệm vụ nơi đó và đổi lấy điểm cống hiến. Ma pháp tháp
cũng có những nhiệm vụ bắt buộc chỉ định ngươi đi làm.”

Vương Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ma pháp sư có sức mạnh lớn hơn người bình
thường rất nhiều, ma pháp sư đoàn cũng chỉ là tập hợp những ma pháp sư lại với
nhau với một cơ chế lỏng lẻo như “biệt đội báo thù” vậy,

Rời khỏi đỉnh ma pháp tháp, Vương Thiên đi xuống đại sảnh, bên khu bên phải
chính là nhiệm vụ sảnh, ngoại trừ nhân viên ra thì cũng không có quá nhiều ma
pháp sư. Dù sao nhiệm vụ đặc biệt cũng không phải rất nhiều, ma pháp sư lại
dùng phần lớn thời gian để vào các phòng tu luyện của ma pháp tháp để minh
tưởng, thời gian sử dụng tùy theo điểm cống hiến của mỗi người. Điểm cống hiến
thu được cho từ các nhiệm vụ hoặc được ban thưởng từ các cống hiến khác cho ma
pháp tháp, các nhiệm vụ bao gồm tiêu diệt yêu thú, truy nã tội phạm, thăm dò
vùng đất,… các loại cống hiến khác lại bao gồm luyện ma pháp tề, ma pháp khí
hoặc các loại vật phẩm ma pháp bán cho ma pháp tháp.

“Ồ, Vương Thiên, ngươi cũng đến đây nhận nhiệm vụ sao?” Phía sau Đào Vũ đi đến
cười nói. Đối với Đào Vũ Vương Thiên vẫn có chút hảo cảm, người này nhiệt
tình, nhanh lẹ lại không kiêu ngạo xem ra cũng là một ma pháp sư có phẩm chất
rất tốt. Vương Thiên gật đầu nói: “Ta chỉ là xem thử có nhiệm vụ nào vừa sức
kiếm một chút điểm cống hiến. Ngươi cũng đến nhận nhiệm vụ sao?”

Đào Vũ lắc lắc đầu: “Ta vừa mới trả nhiệm vụ xong, định đi vào phòng tu luyện
thì thấy ngươi. Ngươi hẳn là chưa đi hết ma pháp tháp đi. Đến, ta dẫn ngươi đi
dạo một vòng.”

Dù sao cũng không vội Vương Thiên gật đầu đồng ý đi theo Đào Vũ. Ma pháp tháp
diện tích rất rộng nhưng cũng không phải là quá nhiều khu vực, chỉ mất hơn một
giờ Vương Thiên cơ bản đã nắm được phân bố các khu vực ở đây. Đi dạo cao hứng,
hai người ra ngoài đến một quán rượu uống một trận. Được qua mấy lần sắc mặt
Đào Vũ cũng đỏ lên, ngược lại Vương Thiên lại không cảm thấy gì. Dù sao cơ thể
hắn cũng trải qua thẻ bài “Đặc công” cải tạo, mà mỗi ông đặc công ở Địa Cầu
đều là một tay nhậu thứ thiệt, chỉ mấy lần rượu thế này quả thực không đáng là
bao.

Qua mấy lần rượu nữa Đào Vũ xem như say mất rồi, giọng nhè nhè nói: “Vương
Thiên, ta rất khâm phục ngươi, kể từ khi Lục Mạn ma đạo sư chấp chưởng ma pháp
sư đoàn đến nay là mười năm chỉ có ngươi mới dám đánh mặt thủ tịch đại nhân
như vậy. Ngươi quá trâu rồi.”

Uống một ly Đào Vũ lại nói: “Ta nói Vương Thiên, ta với ngươi là đồng lứa, ta
lớn hơn ngươi hai, ba tuổi, không bằng gọi ngươi một tiếng Vương lão đệ như
thế nào.”

Đào Vũ năm nay hai mươi tuổi lớn hơn Vương Thiên hai tuổi là một tứ tinh ma
pháp sư hệ hỏa, thiên phú như thế cũng rất tốt. Đối với hắn có hảo cảm Vương
Thiên nói: “Đào đại ca khách khí, tiểu đệ vừa mới vào ma pháp sư đoàn, còn cần
đại ca chiếu cố.”

Đào Vũ cười ha hả nói: “Tốt, tốt, đến, Vương lão đệ có lẽ chưa vào phòng tu
luyện bao giờ đi, đưa ma pháp sư huy chương đây, ta chuyển cho một trăm điểm
cống hiến đi vào trải nghiệm.”

Vương Thiên ngạc nhiên hỏi: “Điểm cống hiến còn có thể chuyển giao sao?”

Đào Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần để hai huy chương lại gần nhau dùng ý
niệm là có thể chuyển điểm cống hiến rồi. Ma pháp sư nội bộ chính là dùng cách
này để trao đổi vật phẩm. Nói nhiều quá, đưa huy chương cho ta.”

Đào Vũ nhận lấy huy chương chỉ một chốc liền trả lại cho Vương Thiên: “Một
trăm điểm cống hiến đủ cho lão đệ bốn giờ tu luyện rồi.”

Nói rồi liền đổ gục xuống bàn. Vương Thiên cầm lấy huy chương lật ra mặt sau
từ số không đã biến thành một trăm… không đúng là một ngàn điểm cống hiến.
Vương Thiên há mồm. Vừa nãy ở bản nhiệm vụ thù lao cao nhất cũng bất quá là
hai ngàn điểm cống hiến. Nếu luyện thành ma pháp tề thì cần đến một trăm bình
mới có thể đổi lấy một ngàn điểm. Tên Đào Vũ này say rượu làm bậy, có lẽ đã
đem tích góp cả tháng trời cho hắn đi. Vương Thiên lại cầm lấy huy chương của
Đào Vũ, quả nhiên mặt sau có số chỉ còn năm trăm điểm.

Có tiện nghi không nhận lấy thì không phải là Vương Thiên, hắn gọi tiểu nhị
sắp xếp cho Đào Vũ một gian phòng, trả tiền sau đó liền đi về ma pháp tháp.
Khu vực tu luyện nằm ở phía Nam ma pháp tháp, nơi này chia ra từng dãy phòng
nối tiếp nhau, diện tích cũng không lớn chỉ tầm bốn mét vuông, cửa làm bằng
thép, bên cạnh có một lỗ nhỏ. Vương Thiên đặt huy chương vào lỗ cửa thép liền
tự động mở ra. Bước vào bên trong Vương Thiên liền cảm thấy thoải mái, thiên
địa linh khí nơi đây rất nồng đậm, quả nhiên là nơi lý tưởng để tu luyện, các
lỗ chân lông của hắn tự động mở ra, Tọa Vọng kinh trong cơ thể tự động vận
chuyển. Vương Thiên liền ngồi xuống nhắm mắt tư thế tọa thiền, dưới chân hắn
mở ra một vòng âm dương xoay tròn hấp thu lấy linh khí chui vào cơ thể hắn,
từng chút nhỏ nhoi nội lực tăng trưởng lên. Vương Thiên cắn răng quyết định mở
ra tu luyện Tọa Vọng kinh tầng hai. Vòng tròn âm dương sáng lên tích cực xoay
vòng hút lấy thiên địa linh khí hòa vào cơ thể Vương Thiên theo từng đường
kinh mạnh vận hành chu thiên qua mười hai kinh, tám mạch, mười lăm lạc trên cơ
thể hắn sau đó sinh ra từng luồn nội lực chuyển về đan điền.

Lúc này các phòng bên cạnh đã loạn thành một bầy.

“Tại sao linh lực lại bị tan rã như vậy, còn nhạt hơn cả bên ngoài.”

“Tên khốn nạn nào dám hút lấy linh lực của ta, ta đã sắp đột phá rồi… ô…ô…”

“Ta liều mạng hoàn thành nhiệm vụ mới được bốn giờ tu luyện, vậy ma giờ lại đổ
sông đổ biển rồi…”

Tất cả những chuyện này Vương Thiên đều không biết, đan điền hắn bây giờ tràn
ngập nội lực tập trung xoay quanh một luồng xoáy từ từ cô đọng lại.

Oanh. Vương Thiên thấy một dòng nước ấm chảy xuôi kinh mạch, bên trong đan
điền nội lực ổn định lại tạo thành một vùng nhỏ nhưng tinh khiết vô cùng. So
với linh lực thì nội lực của hắn càng thêm mạnh mẽ. Vòng tròn thái cực tán đi,
thiên địa linh khí trở về bình thường, Vương Thiên cũng mở mắt. Hắn cuối cùng
cũng đã lên được hậu thiên nhị trọng.

Giờ bên quán rượu có một người đang ôm lấy huy chương than khóc: “Ô…ô… Cống
hiến, điểm cống hiến của ta đâu cả rồi.


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #20