Vào Cung


Người đăng: mocchauhuyn

Bởi vì gây mất trận tự trong sòng bạc Vương Thiên được mời lên phòng bảo an
nhắc nhở một trận. Thế nhưng hắn cũng không còn tâm trạng để tiếp tục chơi.
Bởi vì lúc này hắn đã được thăng cấp “tập sự sòng bài”.

Thánh bài: “Chúc mừng ký chủ thăng cấp “tập sự sòng bài”, tỷ lệ triệu hoán
thay đổi, ban thưởng một lần tùy cơ triệu hoán”

Vương Thiên bễu môi nói.

- Tùy cơ triệu hoán, nghe tên hoành tráng thế nhưng thực chất cũng chỉ là một
lần triệu hoán miễn phí. Thà ban thưởng cái gì thực tế hơn một chút.

Thánh bài: “Ký chủ đừng quá khinh thường, hiện tại tuy nói mức giá triệu hoán
là không cao, thế nhưng lâu dần theo số lần triệu hoán giá cả sẽ tăng lên theo
cấp số nhân, rồi sẽ có ngày ký chủ sẽ vì một lần triệu hoán mà phát khóc”.

Nghe Thánh bài nói Vương Thiên mới giật mình, hiện tại một lần triệu hoán của
hắn cũng đã có giá đến hơn trăm lượng bạc, nếu cứ tiếp tục như vậy dù hắn giàu
có đến đâu cũng không đủ để triệu hoán huống chi hiện tại hắn đang là kẻ thất
nghiệp. Nghĩ đến đây Vương Thiên hỏi.

- Lần triệu hoán miễn phí này ta có thể để sau này dùng không?

Thánh bài: “Tùy cơ triệu hoán sẽ là lần triệu hoán tiếp theo của ký chủ, không
thể bảo lưu”.

Vương Thiên thở dài một hơi. Thánh bài quả nhiên keo kiệt, sẽ không bao giờ
cho hắn được lợi bất cứ thứ gì. Vương Thiên âm thầm mặc niệm rời khỏi Casino.
Trở về thế giới thực bộ com-lê trên người lại biến về bộ quần áo nỏ thủ. Vương
Thiên cảm thấy hơi không thoải mái, thứ nhất là về chất vải, tuy nói quần áo
giữ ấm rất tốt nhưng sợi vải hơi thô, thứ hai chính là thân dưới của hắn cảm
thấy khó chịu. Phía dưới của hắn chỉ là quấn một vòng khố, tuy làm bằng vải
mỏng thế nhưng vẫn làm cho tiểu đệ đệ hắn khó chịu vô cùng. Vương Thiên thở
dài một hơi nói.

- Nếu có thể triệu hoán ra cả tá quần sịp thì tốt quá.

Thánh bài: “Có được một lần tùy cơ triệu hoán, ký chủ có muốn triệu hoán hay
không? Biết đâu lại có thể triệu hoán ra như ý.”

- Thánh bài, ngươi cút qua một bên.

Vương Thiên tức giận gầm thét. Hắn thật không thể hiểu nổi Đỗ thần là người
như thế nào lại có thể tạo ra một Thánh bài vô sỉ, bỉ ổi, hạ lưu lại gian
thương đến như vậy. Mặc kệ Thánh bài lải nhải, Vương Thiên ngồi lên giường
không phải nghĩ ngơi mà bắt đầu tu luyện. Tọa Vong kinh là một môn tâm pháp
nhập môn, dùng để đánh cơ sở rất tốt, tuy nội lực sẽ phát triển chậm nhưng cực
kỳ tinh thuần, giúp tâm cảnh nâng cao, giảm thiểu khả năng bị tâm ma uy hiếp
sau này. Đổi lại bản thân Vương Thiên phải kiên trì, tuy nói lần đầu tiên tu
luyện hắn liền đột phá đến Hậu thiên nhất trọng, thế nhưng mọi việc cũng chỉ
dừng lại ở đó, công lực vẫn chậm chạp tiến triển theo kiểu năng nhặt chặt bị.

Ngày hôm sau đoàn người của Tinh Vũ khởi hành trở về Vương đô. Bởi vì có ám
sát lúc trước lần này Vũ Trọng Lâu đặt biệt phái năm trăm binh sĩ đi theo bảo
vệ, trong đó có đến một trăm binh sĩ là cận vệ của Vũ Trọng Lâu. Phải biết cận
vệ của Vũ Trọng Lâu ai ai cũng đều là lão binh trải qua trăm trận từ trong
đống xác chết bò ra, kỷ luật nghiêm minh, phối hợp nhịp nhàng, cực kỳ tinh
nhuệ võ giả bình thường cũng không dám động đến họ. Vũ Trọng Lâu cùng bá quan
đưa tiễn trưởng công chúa đi đến hơn một dặm, đoàn người tháp tùng rồng rắn
tiến về phương Nam. Vương Thiên không ngồi trong xe ngựa mà ngồi ở vị trí đánh
xe chung với một binh sĩ.

Phía sau thành Đại Đồng địa hình đã trở nên bằng phẳng, người đi đường cũng
đông đúc hơn nhiều. Tinh Nguyên vương quốc xây dựng đường xá rất tốt, mặt
đường đá rộng có thể dành cho hai làn xe chạy, không hề bị dính bùn lầy. Mặt
đường cao, hai bên là những đồng ruộng của dân chúng trồng trọt, hiện tại đã
sắp trưa nhưng những người nông dân cần cù, chăm chỉ vẫn siêng năng làm việc,
với họ ruộng đất là cả mạng sống, mùa màng bội thu chính là niềm vui lớn nhất
của cuộc đời. Trên đường thương nhân qua lại cũng không ít, bởi vì phía sau
Vương Thiên là thành Đại Đồng, có nhiều binh lính nên đó là thị trường béo bở
của những thương nhân, họ kéo những đoàn xe dài, nặng chở các sản phẩm tiêu
dùng chậm chạp đi trên đường đá, hộ vệ cầm kiếm đi hai bên để bảo vệ đoàn
thương nhân. Nhìn thấy đoàn quân đi phía trước treo cờ của hoàng gia họ vội
vàng tránh sang một bên cúi đầu sợ hãi có gì sơ xuất sẽ bị tai họa ngập đầu.

Đoàn người ngày đi, đêm nghỉ, đến buổi chiều ngày thứ hai cuối cùng cũng đến
nơi. Khác với những tòa thành khác, vương đô của vương quốc tên chỉ có một chữ
“Tinh” nên còn được gọi là Tinh thành. Đây là lần đầu tiên Vương Thiên được
thấy một tòa thành cổ đại. Toàn bộ tường thành đều được xây bằng đá cao đến
hai mươi mét dựng thẳng đứng, mặt bắc thành dài hơn bốn dặm, cứ khoảng năm
trăm mét lại có một tòa lâu thành cao thêm năm mét, bên trên đầu thành cắm đầy
cờ xí của Tinh Nguyên vương quốc, binh sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt, mặt bắc
Tinh thành có ba cổng ra vào sơn màu đỏ son, hai cổng phụ cao sáu mét, rộng
chừng bốn mét bình thường mở rộng để dân chúng qua lại. Cổng chính cao tầm
mười hai mét, rộng tám mét chỉ mở dành cho hoàng tộc đi vào.

Trước khi đoàn người Vương Thiên đến nơi đã có binh sĩ đến Tinh thành thông
báo trước, chính vì vậy mà bây giờ cổng chính thành mở rộng, hơn trăm binh sĩ,
nội quan và quan lại đã đứng trước cổng thành chờ sẵn, dân chúng được xếp trật
tự sang hai bên đường để nhường đường cho đoàn người hùng hậu tiến vào.

Xuyên qua cửa thành Vương Thiên chính thức thấy được cái gì là đô thị cổ đại.
Đường xá bên trong Tinh thành rất rộng rãi đến mười mét có hơn, được lát gạch
bóng bẩy, sạch sẽ, cách một khoảng lại có một cây cổ thụ nào đó mà hắn không
biết tên vươn những cành cây lên cao thể thả xuống những dây lá tua tủa như
những dải lụa theo gió bay lơ lửng giữa không trung, dãy nhà hai bên đường nhà
nào cũng được xây bằng gạch, lát ngói xanh, dân chúng tuy bị quan quân dẹp
sang hai bên nhưng Vương Thiên vẫn thấy được người sự đông đúc, phồn hoa của
một trung tâm đô thị. Tuy nói thành Đại Đồng cũng là một đô thị thế nhưng dù
sao nó cũng là quân thành, cứ điểm quân sự không thể so với Tinh thành là
trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị của Tinh Nguyên Vương quốc.

Từ cổng thành đi tiếp hơn bốn dặm Vương Thiên thấy một tòa tiểu thành được sơn
lên tường màu vàng nhạt, quy mô tuy không hoành tráng như lớp tường thành phía
ngoài nhưng cũng cao đến hơn mười mét, Vương Thiên thấy được bên trong tòa
tiểu thành là những mái ngói đài cát cao lớn, sơn son thếp vàng. Trước cổng
tiểu thành lại có một đội quân mặc tỏa tử giáp như cận vệ đoàn của Tinh Vũ
đứng gác. Vương Thiên biết mình đã đến vương cung rồi.

Vương Thiên được sắp xếp vào bên trong cung của công chúa nằm phía Tây vương
cung, còn Tinh Vũ sau khi sắp xếp cho hắn liền đi gặp ba ba rồi. Nơi ở của
trưởng công chúa không phải là rất lớn, chỉ có ba viện một vườn, trong đó một
viện là nơi công chúa nghỉ ngơi, một viện cho khách nhân và một viện để đọc
sách. Ngoài ra còn có một tiểu vườn để trưởng công chúa đi dạo, trồng cây cảnh
gì đó. Nhưng thực sự đối với thân phận một Trưởng công chúa thì tòa tiểu cung
này thật sự nhỏ. Vương Thiên hỏi đến cung nữ mới biết chính Tinh Vũ yêu cầu
như thế, bởi vì một năm Tinh Vũ ở lại hoàng cung không bao lâu bởi vì phải học
tại học viện đế quốc.

Nhìn vào cách trang trí bên trong cung Vương Thiên có thể hiểu được Tinh Vũ là
một người dịu dàng, giản dị, không thích khoa trương, cách bài trí tòa tiểu
cung này rất đơn giản nhưng lại thanh thoát, ưu nhã vô cùng. Vương Thiên tặt
lưỡi nói.

- Nếu ở Trái Đất muốn kiếm một cô gái như thế này quả thực là rất khó.

Lúc này từ bên ngoài Trịnh Ân bước vào, trên người đã không còn mặc giáp mà
thay bằng một bộ giáp vải võ quan màu đỏ thẫm, từng đường vải bó theo đường
cong thân trên săn chắc, phía dưới lại tỏa ra xen lẫn màu đỏ và vàng, trên đầu
Trinh Ân đội một mũ rộng vành màu đen có đính lông công phía trên đỉnh, một
dải lụa nhỏ từ đỉnh mũ theo phía trải trải xuống tự do đong đưa trong gió.
Loại giáp vải này chỉ dành cho võ quan ở trong cung khi diện kiến bệ hạ, tuy
lực phòng ngự yếu kém nhưng được cái đẹp, dù là một tráng hán như Trịnh Ân mặc
vào cũng làm cho Vương Thiên cảm thấy nho nhã, đẹp trai hơn rất nhiều.

- Vương Thiên tiểu đệ, ngươi ở đây có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?

Trịnh Ân vừa bước vào đã cười nói. Vương Thiên mỉm cười đáp lại.

- Nếu so với những nơi ta ngủ trước kia thì quả thực đây là thiên đường rồi.

Hắn vỗ vỗ tấm đệm giường nói tiếp.

- Nệm ấm chăn êm thế này, ngồi lên chỉ muốn ngủ một giấc cho đã.

Trịnh Ân cười ha hả nói.

- Vậy là tốt rồi, thế nhưng hiện giờ ngươi chưa thể ngủ được. Bệ hạ có chỉ
truyền người vào nội điện, mau thay quần áo rồi đi theo ta.

Vừa dứt lời bên ngoài một cung nữ đã mang vào một bộ ma pháp sư bào màu lam
nhạt. Vương Thiên cười như mếu nói.

- Trịnh Ân đại ca, có thể đổi cho ta bộ nào cũng được, trừ pháp sư bào được
không.

----------------------------------------

Chọn theo dõi hoặc like page Cá Ướp Muối để theo dõi chương truyện mới nhất
nhé.


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #15