Đấu Kiếm


Người đăng: mocchauhuyn

Tuy nói Việt nữ kiếm pháp đối với Vương Thiên độ thuần thục là 100%, nhưng
kinh nghiệm chiến đấu của hắn cơ hồ bằng không, nên đối chiến với một cao thủ
như Trịnh Ân là điều khó có được. Trịnh Ân nhìn thanh kiếm mẻ của Vương Thiên
cười nói.

- Vương Thiên tiểu đệ, ta nghĩ ngươi nên đổi thanh kiếm khác. Nhìn nó ta đoán
chừng chỉ đỡ nổi một kiếm của ta thì đã gãy đôi rồi.

Vương Thiên gãi gãi đầu nói.

- Trịnh đại ca, ta cũng hết cách rồi, mới sáng sớm muốn luyện tập một chút
nhưng không tìm đâu ra được một thanh kiếm hợp cách nên đành triệu hoán ra một
thanh kiếm mẻ để luyện rồi.

- Triệu hoán của ngươi thật đặc biệt. Thế nhưng không phải ở bên sát tường có
giá mười tám loại binh khí đó sao?

Ách. Vương Thiên nhìn sang bên góc tường quả nhiên có treo mười tám loại binh
khí, kiếm, đao, thương,… đều có đủ mọi thứ. Hắn đến cầm thấy một thanh trường
kiếm, tuy không phải là thần binh lợi khí thế nhưng cũng được làm từ thép tinh
luyện, gia công vô cùng tinh xảo, lưỡi kiếm sắc bén, ánh lên hào quang sắc
lẹm. Hắn khẽ vung kiếm chém vào kiếm mẻ.

Keng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, kiếm mẻ lập tức gãy làm đôi. Vương Thiên âm
thầm khinh bỉ Thánh bài.

- Vậy mà ngươi dám nói là một thanh kiếm cực phẩm. Ta rất khinh bỉ ngươi.

Mặc kệ Thánh bài phản ứng Vương Thiên quay sang Trịnh Ân nói.

- Ta đã chọn xong vũ khí, Trịnh đại ca, xin chỉ giáo.

- Tốt, đến đây.

Trịnh Ân nói dứt lời, chân trái liền lui về một bước, trường kiếm đưa về phía
trước. Vương Thiên cũng không khách sáo xông lên phía trước. Mũi kiếm của
Vương Thiên nhanh như chớp đâm đến cổ tay của Trịnh Ân. Nếu nói không ngoa thì
hầu hết kiếm chiêu của Việt nữ kiếm pháp đều là đâm. Lấy xảo phá mạnh, đánh
vào điểm yếu của kẻ địch.

Trịnh Ân phản ức cũng không chậm, hai tay cầm kiếm khẽ đảo ngược đón đỡ lấy
mũi kiếm đâm tới, hai chân lại xoay tròn, hai tay kiếm đổi sang tay phải chém
ngang cổ Vương Thiên buộc hắn phải lùi lại. Hai người đơn thuần chỉ là dùng
kiếm chiêu đối chiến mà không dùng đến chân khí hay tinh lực. Kiếm pháp của
Vương Thiên tinh xảo, linh hoạt không muốn đối chiêu trực tiếp thì kiếm pháp
của Trịnh Ân lại dương cương dùng lực phá lực, đơn giản nhưng lại đầy uy lực.
Trọng kiếm kỵ sĩ dài gần hai mét lại càng tạo thêm lợi thế cho Trịnh Ân.

Hai người giao đấu chẳng mấy chốc trải qua hơn hai mươi chiêu điềm nhiên không
để ý tại cổng giao nhau của hai tiểu viện đứng hai thân ảnh mỏng manh là Tinh
Vũ công chúa và tì nữ Tiểu Yến.

- Công chúa, ngài nói tại sao kiếm pháp của tên ngốc kia ta càng nhìn lại
càng giống nữ nhân. Còn nữa, chỉ qua một đêm da thịt hắn đã trắng như vậy, còn
trắng hơn cả ta. Chẳng lẽ hắn là 3D sao?

Tiểu Yến tất nhiên không quên bôi nhọ Vương Thiên, lại hơi chút ganh tỵ nói.
Tinh Vũ trừng mắt liếc Tiểu Yến không nói gì. Đứng giữa hai người nghe Tiểu
Yến và Vương Thiên cãi nhau nàng đã quá quen thuộc, cũng biết cả hai đều không
có ý xấu tới đối phương, chỉ đơn thuần Tiểu Yến sống trong cung bên cạnh Tinh
Vũ từ nhỏ, trong cung đa phần đều là cung nữ và thái giám, nay gặp một tên con
trai trạc tuổi mình Tiểu Yến không nhịn được liền đùa giỡn.

- Công chúa, ngài nói họ có thể bị thương không?

lLát sau thấy hai người càng đánh càng quyết liệt Tiểu Yến không nhịn được
hỏi. Tinh Vũ lắc đầu nói.

- Sẽ không. Bản thân Vương Thiên tuy kiếm pháp tinh xảo nhưng thực lực lại
yếu kém, Trịnh tướng quân đã là lục tinh võ giả, tuy không dùng đến tinh lực
nhưng tốc độ phản xạ và kinh nghiệm chiến đấu vẫn hơn Vương Thiên nhiều lắm.
Ta đoán chừng chỉ mười chiêu nữa sẽ phân ra thắng bại.

Trong sân Vương Thiên càng chiến lại càng hăng máu. Hắn cảm nhận được kiếm
pháp của hắn ngày càng thành thục hơn, không phải là những chiêu thức cứng
nhắc mà tùy theo từng trường hợp, cơ thể của hắn tự động đưa ra phản ứng thích
hợp.

Trịnh Ân cũng nhận ra được điểm mạnh của Vương Thiên liền kéo gần khoảng cách,
buột Vương Thiên phải dùng chiêu đối chiêu với hắn. Kiếm pháp của Trịnh Ân
dùng đơn giản nhưng tràn đầy lực lượng, Vương Thiên đối chiêu liền rơi xuống
hạ phong. Cuối cùng trường kiếm của Vương Thiên bị Trịnh Ân dùng một chiêu
hoành tảo thiên quân đánh bay đi mất.

- Trịnh Ân đại ca, ta đánh không lại ngươi.

Vương Thiên nhặt lại kiếm cười nói. Trịnh Ân lắc đầu thu kiếm lại nói.

- Vương Thiên tiểu đệ tuổi còn nhỏ nhưng kiếm pháp vô cùng tinh xảo, nếu
nhưng thực lực ngươi đạt đến lục tinh tốc độ phản ứng, sức mạnh của ngươi tăng
lên ta cũng chưa chắc đã có thể đánh thắng. Với thực lực hiện tại, nhất tinh
võ giả bình thường đã không phải là đối thủ của ngươi.

Võ giả cũng phân tầng lớp rất nhiều, chủ yếu là những võ giả tán tu lang bạc
ngoài giang hồ và võ giả được các đại gia tộc bồi dưỡng. Với những võ giả tán
tu thường thực lực không cao lắm, trừ khi gặp được kỳ ngộ nếu không với tài
nguyên của họ có rất khó để tiến giai. Ngược lại các võ giả được các gia tộc
bồi dưỡng luôn đầy đủ tài nguyên tu luyện, công pháp, võ kỹ của họ luyện tập
cũng được gia tộc đó cung cấp, thực lực mạnh hơn khá nhiều.

- Được rồi, hai người đừng tự khen nhau nữa.

Lúc này Tinh Vũ cùng Tiểu Yến cũng bước đến. Trịnh Ân liền cúi người hành lễ.

- Bái kiến công chúa.

- Trịnh tướng quân miễn lễ.

Nói rồi Tinh Vũ quay sang Vương Thiên nói.

- Đệ đệ, kiếm pháp vừa rồi ngươi dùng thật xảo diệu, nhưng vì sao ta cứ cảm
giác kiếm pháp đó là của nữ nhân vậy?

Vương Thiên tỏ vẻ hơi buồn nói.

- Tỷ tỷ ánh mắt thật tinh tường, kiếm pháp vừa rồi đúng là một môn kiếm pháp
thích hợp cho nữ giới luyện tập. Nhưng ta cảm thấy thực lực mình yếu kém nên
cố tình luyện thêm một ít kiếm pháp lỡ sau này đến vương đô không để tỷ tỷ mất
mặt.

Tinh Vũ nhu hòa ánh mắt dịu dàng nhìn hắn nói.

- Đệ đệ ngốc. Làm gì có kiến tập pháp sư nào có thể làm bị thương được một
lục tinh võ giả, làm gì có kiến tập pháp sư nào có thể ngăn chặn được một đám
sát thủ muốn thoát ra khỏi đại lao. Đệ đệ của ta rất mạnh. Ai dám cười nhạo
ngươi ta sẽ đánh hắn.

Tiểu Yến cũng vung lên nắm đấm nhỏ nhắn nói.

- Đúng vậy, kể cả phần của ta nữa.

Tuy chỉ là một cái cớ để nói dối nhưng Vương Thiên cũng bị Tinh Vũ cùng Tiểu
Yến làm cho cảm động. Tinh Vũ trước giờ luôn đối xử với hắn rất tốt, Tiểu Yến
tuy lúc nào cũng đấu võ mồm với hắn nhưng thực chất cũng quan tâm hắn vô cùng.

- Cảm ơn tỷ ỷ, cảm ơn ngươi Tiểu Yến, ta sẽ không để tỷ tỷ phải mất mặt.

Vương Thiên cảm động nói. Tiểu Yến không nói gì chỉ hướng hắn cười đắc ý, Tinh
Vũ nghĩ một chút nói.

- Đệ đệ, kiếm pháp của ngươi đẹp như vậy không biết có thể dạy cho ta và Tiểu
Yến vài chiêu để phòng thân.

- Tỷ tỷ muốn học tiểu đệ tất nhiên sẽ dốc hết túi truyền dạy rồi.

Hai nữ vui vẻ hoan hô chọn lấy hai thanh trường kiếm mang theo Vương Thiên đi
đến diễn võ trường. Bên trong phủ tướng quân, diễn võ trường thường là nơi Vũ
Trọng Lâu luyện tập, được binh sĩ canh gác cẩn thận. Nhưng với thân phận của
Tinh Vũ, cả bốn người không hề gặp cản trở liền tiến được vào bên trong.

Diễn võ trường diện tích thực sự không quá lớn so với phủ tướng quân, toàn bộ
chỉ rộng chừng một sân bóng, chung quanh bày đầy đủ loại võ khí, trang bị để
luyện tập. Vương Thiên cùng hai thiếu nữ bước ra giữa sân bắt đầu làm mẫu một
lần Việt Nữ kiếm pháp, sau đó lại hướng dẫn hai người luyện tập từng chiêu
thức. Suốt nửa giờ Vương Thiên ba lần làm mẫu, còn lại để hai nữ luyện tập,
hắn đứng một bên chú ý chỉ điểm cho từng người. Phải có một điều Vương Thiên
phải gật đầu là thiên phú của Tinh Vũ rất cao. Hắn chỉ cần luyện qua một lần
Tinh Vũ liền đã nắm được không sai biệt lắm. Thế nhưng không biết vì sao hắn
lại không cảm nhận được từ Tinh Vũ một chút Tinh lực nào. Là người trong vương
tộc tu luyện Tinh lực tất nhiên là điều tất yếu. Thế nhưng bên trong Tinh Vũ
lại hoàn toàn không có.

- Thực ra từ nhỏ công chúa đã rất thích luyện võ.

Trịnh Ân bỗng nhiên bước đến cạnh Vương Thiên nói.

- Thế nhưng không hiểu vì sao từ nhỏ công chúa không thể cảm nhận được ma
pháp và Tinh lực. Vì thế mà giấc mơ luyện võ cũng phải gác lại. Có lẽ hôm nay
thấy ngươi luyện kiếm nên mới nhất thời muốn luyện. Nhưng dù sao công chúa vui
vẻ là tốt rồi.

Vương Thiên a một tiếng rồi lại lâm vào suy nghĩ. Nội công và Tinh lực đều có
điểm giống và khác nhau. Nếu Tinh Vũ không thể luyện Tinh lực, vậy nội công
thì sao?


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #12