Xuyên Qua


Người đăng: mocchauhuyn

Vù…vù…

Mùa đông đã đến phủ lên lãnh thổ phía bắc Tinh Nguyên vương quốc một màu áo
trắng hoa lệ. Tuyết rơi, nhiệt độ hạ thấp xuống đến âm mười mấy độ. Từng cơn
gió bấc mạnh thổi mạnh rát cả da mặt người kéo theo là những cơn mưa tuyết
trắng. Mùa đông đến, động vật cũng kéo nhau đi ngủ đông, nhân loại cũng vì
lạnh mà chẳng buồn ra đường. Tất cả chỉ có tuyết và tuyết, màu sắc mới mẻ có
chăng chỉ là những cây thông kiên cường chống chọi dưới cơn mưa tuyết hơi rung
người để lộ ra vài mảng màu xanh chứng tỏ nó là thực vật.

Xệt…xệt…

Giữa thảo nguyên bị tô màu trắng đó một đoàn người ngựa chậm chạp chạy đi
trong gió tuyết. Trên đầu xe ngựa có cắm một cây tiểu kỳ màu vàng, trên đó có
thêu một chữ “Tinh”, bốn con tuấn mã phì phì thở ra khói trắng căng sức ra kéo
chiếc xe ngựa chống chọi với thiên nhiên không ngừng tiến lên phía trước, hai
bánh xe vẽ ra trên mặt tuyết hai vết sâu dài nhưng nhanh chóng bị mưa tuyết
che lấp như chưa từng xuất hiện. Bảo vệ xung quanh xe ngựa là một đội mười ba
kỵ sĩ toàn thân mặc tỏa tử giáp màu bạc, tay cầm trường thương, một thanh
trường kiếm được giắt bên hông ngựa làm vũ khí phụ. Mười hai kỵ sĩ chia làm
hai bên bảo vệ chiếc xe ngựa bên trong, một kỵ sĩ đánh xe, kỵ sĩ thứ mười bố
cũng là đội trưởng dẫn đầu phía trước đưa đoàn người ngựa chậm rãi vượt qua
gió tuyết.

- Dừng lại!

Bỗng nhiên Kỵ sĩ trưởng hô lên một tiếng, cả đoàn người ngựa liền dừng lại im
phăng phắt, các kỵ sĩ khác cũng cảnh giới đề phòng. Bên trong xe ngựa vang lên
tiếng nói.

- Trịnh Ân đội trưởng có chuyện gì vây?

Bên trong xe ngựa bỗng phát ra một âm thanh trong trẻo nhưng tràn ngập ôn nhu
làm động lòng người. Trinh Ân cung kính nói:

- Bẩm tiểu thư, có một người nằm trước chắn đường.

- Ngươi kiểm tra xem hắn như thế nào.

- Tuân lệnh!

Dứt lời liền có một kỵ sĩ xuống ngựa kiểm tra. Hắn vực dậy thiếu niên sắc mặt
trắng bệch, đông cứng vì lạnh thử đưa tay lên mũi nói.

- Báo đội trưởng, hắn ta vẫn còn thở, nhưng quá lạnh nên cách cái chết cũng
không bao lâu.

Nghe được kỵ sĩ bẩm báo người trong xe liền nói.

- Nếu hắn vẫn chưa chết thì đưa hắn lên xe đi. Không thể thấy chết mà không
cứu.

- Nhưng thưa tiểu thư…

Trịnh Ân định nói gì đó nhưng liền bị tiếng nói trong xe cắt đứt.

- Làm theo lệnh ta.

- Vâng, tiểu thư. Đưa hắn lên xe ngựa, thêm cho hắn một tầng áo đi.

Thiếu niên nhanh chóng được đưa vào trong xe ngựa. Bên trong xe ngựa không
gian rất lớn, còn có cả một bếp than sưởi ấm, nhiệt độ khác hẳn bên ngoài.
Trong xe ngựa ngồi hai thiếu nữ xinh đẹp, trong đó một người mặc áo áo lông
giữ ấm rất sang trọng rõ ràng là quý tộc.

- Tiểu Yến, cho hắn thêm một tầng áo bông đi, lấy chút nước ấm chườm cho hắn.

Vị tiểu thư quý tộc nói. Tiểu Yến nhanh chóng theo lệnh chăm sóc thiếu niên.
Trong xe ngựa ấm áp, thêm được tiểu Yến chăm sóc, cơ thể thiếu niên dần dần ấm
lại, hơi thở ổn định, thiếu niên hơi tỉnh dậy một chút nói gì đó người khác
không nghe rõ rồi lại ngất đi. Lúc này tiểu Yến mới thở phào một cái nói.

- May mà gặp được tiểu thư nhân hậu, nếu không tên nhóc này đã chết rồi.

Vị tiểu thư bật cười nói.

- Hình như hắn so với ngươi cũng không nhỏ hơn đâu, ngươi làm sao gọi hắn là
tên nhóc.

Tiểu Yến hơi vểnh môi lên nói.

- Hắn mới không lớn hơn tiểu Yến đấy. Nhưng hắn tóc đen, mắt đen hình như là
con dân của vương quốc.

- Ngốc, hắn nằm trên lãnh thổ của vương quốc, không phải là con dân của vương
quốc thì là ai.

Người của tám vương quốc phụ thuộc Lạc Dương hoàng triều đều có mỗi đặc điểm
nhau trong đó dân chúng của Tinh Nguyên vương quốc là tóc đen, mắt đen rất dễ
phân biệt.

---------------------------------Phân
cách-----------------------------------------

“Ồ, đây là đâu? Ta đã chết sao?”

Vương Thiên chậm rãi bước đi trên một hành lang tối tắm, bay xung quanh hắn là
những mảnh vỡ thủy tinh khắc họa từng hình ảnh chậm chạp trôi qua. Hắn nguyên
quán ở Trái Đất, cũng là con một của một gia đình khá giả. Hôm đó vốn hắn nhận
một bộ bài Yuri đắt giá được đặt ở nước ngoài gửi về, thế nhưng khi kiểm tra
hàng thì phát hiện bộ bài đã bị đánh tráo. Trong lúc tức giận hắn liền mở cửa
sổ thò đầu ra ném bộ bài đi thật xa, thế nhưng không biết có phải số trời đã
định hay không mà ngay khi hắn vừa ló đầu ra một chậu hoa bỗng nhiên từ tầng
trên rơi xuống đập trúng đầu của hắn làm hắn lọt ra ngoài rơi xuống chung cư.

Hình ảnh cuối cùng hắn thấy chỉ là những lá bài vấy máu của hắn đang tung bay
bỗng nhiên phát sát liền mất đi tiềm thức.

Vương Thiên khẽ đưa tay chạm lấy một phiến thủy tinh nó liền vỡ vụn ra thành
cát bụi. Hắn thử lại hai ba lần đều là như vậy. Những mảnh thủy tinh đó như
những đám tinh vân nhẹ nhàng trôi qua người hắn.

“Đây là đâu? Ánh sáng!”

Bỗng nhiên có mộ tia sáng chói lòa hiện ra phía trước sau đó liền mở rộng soi
sáng cả hành lang.

“Thiên đường sao?”

Vương Thiên thầm nghĩ, chân không dừng bước chạy đến bước qua ô cửa, sau đó
hắn liền mất đi ý thức.

Hắn cảm thấy mắt mình nặng trĩu, cố sức căng mắt ra hắn liền thấy hai gương
mặt xinh đẹp. Một người đang lau lau gì đó trên mặt hắn. Còn người kia… thật
xinh đẹp, mái tóc dài mềm mượt, đôi mắt đen sâu lắng, bình tĩnh như nước, da
trắng như tuyết, môi hồng như son.

“Là thiên sứ sao?”

Vương Thiên mấp máy môi nhưng lại nói không ra tiếng liền lần thứ hai mất đi ý
thức.

Lần thứ hai tỉnh dậy, Vương Thiên thấy mình nằm ở trong một không gian khép
kín nhưng ấm áp, Hắn khẽ động đậy nhưng nhận ra mình không còn khí lực nên chỉ
làm cho cả người hơi run rẩy một chút.

- A, ngươi đã tỉnh.

Một giọng nói thánh thót làm hắn giật mình. Vương thiên nhìn hai thiếu nữ đang
ngồi bên cạnh mình, đó không phải là người hắn đã thấy trong giấc mộng sao?
Không phải, đó không phải là mộng.

- Thiên sứ!

Phụt. Hai thiếu nữ liền bật cười, tiểu Yến một tay ôm bụng một tay chỉ hắn
không hề kiêng nể gì cười to.

- Tiểu thư, người xem mặt hắn thật ngốc, lại gọi chúng ta là Thiên sứ.

Vị tiểu thư mắt đẹp hơi liếc tiểu Yến một chút liền nói.

- Chào người, ta là Vũ Tình. Còn người là ai?

Vương Thiên hơi bối rối nhìn hai thiếu nữ bên cạnh một chút liền nói.

- Chào ngươi, ta là Vương thiên, còn đây là đâu?

- Ngươi không biết đây là đâu? Đây là Tinh Nguyên Vương quốc.

Vị tiểu thư ngạc nhiên nói. Vương Thiên ngơ ngác lẩm bẩm.

- Tinh Nguyên vương quốc. Không phải ở Trái Đất. Vậy ta đã xuyên rồi sao?

- Này, tiểu thư nhà ta đang hỏi ngươi đấy đồ ngốc.

Tiểu Yến thấy hắn ngơ ngác liền bực bội nói. Vương Thiên giật mình gãi gãi đầu
khẽ nói.

- Xin lỗi, ta không biết cái gì là Tinh Nguyên vương quốc. Ta chỉ nhớ được
tên mình, còn lại mọi thứ ta đều không nhớ.

- Ồ, vậy ngươi cũng không biết mình đến từ đâu.

Vũ Tình khẽ nhíu mày hỏi. Vương Thiên khẽ lắc đầu, có đánh chết hắn cũng không
nói hắn đến từ Địa Cầu đấy. Hai bên đều im lặng, bầu không khí thật khó xử.

“Ọt, ọt”.

Bỗng nhiên bụng hắn vang lên tiếng gọi biểu tình phá vỡ không gian yên tĩnh.
Vương Thiên gãi gãi đầu nói.

- Xin lỗi, ta đói bụng.

Vũ Tình khẽ cười nói với tiểu Yến.

- Cho hắn thức ăn đi, trời lạnh như vậy có lẽ hắn đã đói bụng.

Tiểu Yến vâng lời liền lấy ra hai cái bánh bao đã có chút nguội. Vương Thiên
cũng không thèm để ý liền cầm lấy ăn ngấu nghiến làm tiểu Yến bày ra một bộ
mặt như muốn nói: “Ta rất khinh bỉ ngươi”. Chỉ trong chốc lát hai cái bánh bao
đều đã xử lý xong, Vương Thiên cũng cảm thấy năng lượng trong cơ thể mình phục
hồi được một chút nói.

- Đây là cả đời ta ăn ngon nhất hai cái bánh bao.

Tiểu Yến đáng thương nói với Vũ Tình.

- Tiểu thư, hắn thật là đáng thương, nghèo đến mức không có tiền mua bánh
bao.

“Ta xxx, có mà cả đời ngươi mới được ăn bánh bao ấy”.

Nhìn vẻ mặt đen thui của Vương Thiên Vũ Tình cười nói.

- Tiểu Yến, ngươi lại nói bậy rồi. Quần áo của hắn tuy không có hoa văn đại
biểu gia tộc nào, nhưng chất liệu quý giá chứng tỏ hắn cũng không phải người
bình thường.

Đây cũng là điều nàng đang băn khoăn, dù sao thân phận của Vương Thiên quá bí
ẩn. Mang theo một người như vậy bên cạnh không phải là một điều tốt lắm.

Thức tỉnh không được bao lâu Vương Thiên lại ngủ thiếp đi. Lúc này hắn lại
thấy những mảnh vỡ thủy tinh đó trôi nổi, một phần lại hội tụ dung nhập vào cơ
thể hắn, một phần lại cứ xoay quanh hắn mà không chịu rời xa hoặc xích lại
gần.


Thánh Bài Triệu Hoán - Chương #1