Người đăng: ngocsan97@
Trở về phòng của mình, Tô Triển Đào lắc đầu cười một cách khổ não.
Đột nhiên y phát hiện ra rằng bản lĩnh của mình kém hơn Trương Dương rất
nhiều. Dù là tăng giá hay hạ giá, Trương Dương đều không dao động chút nào,
không giống y, chỉ một làn gió nhẹ lay lá cỏ cũng vội vã chạy về, không chín
chắn, điềm tĩnh một chút nào.
Tính cách không đủ điềm đạm, điềm này, Tô Thiệu Hoa và cha y đều đã từng nói.
Chẳng qua là lúc đó Tô Triển Đào căn bản không hề để ý đến. Bây giờ đem so
sánh với Trương Dương, gã mới biết mình thật sự còn kém xa.
Phong thái điềm đạm này của Trương Dương dần dần cũng ảnh hưởng tích cực đến
y.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Tô Triển Đào mới ra ngoài đi chợ. Lần này y không
tới nửa đường đã chạy quay về nữa mà chỉ gọi điện báo cho Trương Dương biết
vào buổi chiều rằng tam thất vẫn đang hạ giá, trong thời gian một ngày đã quay
lại giá khởi điểm.
Chỉ vẻn vẹn trong có một ngày mà sự tăng giá của bốn, năm ngày trước đã hoàn
toàn biến mất.
Những người nhập hàng nhiều ngày trước hoặc hôm kia đều đang khóc cha khóc mẹ,
còn một số người vẫn không nỡ buông tay, tất nhiên là vẫn trông đợi ngày ngày
mai xem có tăng giá lại không.
Không ít người đều có suy nghĩ này.
Sau khi trở về, Tô Triển Đào nói lại với Trương Dương những biến động của giá
cả như thường lệ. Lần này giọng điệu của y chững chạc lên rất nhiều. Hơn nữa
khi nhìn thấy Trương Dương, trong mắt y còn ẩn chứa ánh mắt khâm phục.
Trương Dương trẻ tuổi hơn y, hơn nữa còn đang học đại học nhưng biểu hiện thì
hơn y rất nhiều. Hơn nữa khi Trương Dương trở nên nghiêm túc thì căn bản không
hề giống một sinh viên chút nào.
Trên bức tường trong phòng Trương Dương đã treo một tấm bảng biểu rất lớn.
Biến động của từng ngày, từng giờ đều được ghi chú ở phía trên. Trên tấm biểu
đồ này có thể thấy rất rõ ràng là giá tam thất hôm nay đang tuột dốc mà còn là
tuột dốc không phanh.
Lại một ngày nữa trôi qua, tính ra Trương Dương đã đến đây được hơn một tuần.
Hôm nay, Trương Dương và Tô Triển Đào cũng đi ra ngoài.
Hơn nửa buổi sáng, bọn họ mới ra đến chợ. Khi đến chợ thì nghe rất nhiều người
đang ca thán giá tam thất bắt đầu phiên giao dịch đã hạ giá, mà còn hạ xuống
thấp hơn rất nhiều so với ngày hôm qua.
Giá của tam thất 20 đầu đã hạ xuống còn 90 tệ, loại 30 đầu và 50 đầu còn xuống
giá nhiều hơn. Chỉ có tam thất 10 đầu là đỡ hơn một chút nhưng chỉ còn ở mức
giá 160 tệ một cân, không còn được cao như hai ngày trước.
Trong chợ, đâu đâu cũng có người bàn luận về giá tam thất.
Nhất là những người nhập vào một lượng tam thất lớn hai ngày trước đều đang
tuyệt vọng, túm năm tụm ba tụ cùng một chỗ ngao ngán, ca thán không ngớt lời.
Một số người quyết đoán thì bắt đầu xả hàng, chẳng sợ lỗ. Bây giờ bán ra thì
cũng lỗ một chút nhưng họ lo lắng rằng giá tam thất sẽ tiếp tục giảm càng
khiến cho họ lỗ nhiều hơn.
Sang buổi chiều, cả chợ cũng không có chuyển biến tốt đẹp. Cuối cùng, tam thất
hạ giá xuống mức 84, hạ xuống hơn 20 tệ so với mức giá đang kỳ cao nhất.
Điều này có nghĩa là người nhập hàng giá cao nhất đã lỗ một phần ba rồi.
Một phần ba, tuyệt đối không phải một con số nhỏ. Nói như vậy, những kẻ mua
trữ dược liệu vào lúc này đều phải là những nhà kinh doanh dược liệu hoặc
những kẻ đầu cơ muốn tranh thủ cơ hội tăng giá trở lại để kiếm bộn tiền. Những
người như vậy thì nguồn vốn sẽ không hoàn toàn là của mình, cũng không là đi
vay mà chính là vay tạm từ chỗ khác. Số vốn bản thân mình bỏ ra được chiếm đến
một phần ba đã là rất lý tưởng rồi.
Như vậy mà tính thì có thể đến một ngày chính họ cũng mất cả chì lẫn chài,
tiền bán tống bán tháo không đủ trả nợ, chứ chưa nói gì đến tiền lãi.
Ngày hôm nay cũng khiến cho Tô Triển Đào cảm nhận sâu sắc được sự tàn khốc của
thị trường. Lúc trước y chỉ kinh doanh mảng bệnh viện, mua hàng ở chỗ này rồi
đưa đến bệnh viện nên không cảm nhận được sâu sắc như vậy. Bây giờ chính thức
đi sâu vào thị trường dược liệu, gã mới thấm thía bên trong sóng gió lớn đến
thế nào.
Tô Triển Đào cũng không còn nghi ngờ Trương Dương.
Sau khi trở về vào buổi tối ngày hôm đó, Ngô Thắng cũng đến và nói về cảnh
tượng nhiều người đau xót như đứt từng khúc ruột vì tam thất hạ giá.
Hôm nay tam thất rớt giá rất thảm hại, khiến cho rất nhiều người đều không còn
lòng tin, sinh ra sợ hãi rằng tam thất sẽ tiếp tục rớt giá, đến lúc đó sẽ càng
lỗ nặng.
Điều này cũng không phải là không có khả năng. Suy cho cùng giá tam thất trước
đây tăng cao như vậy, mà đều là tăng vào những ngày gần đây nên nhiều người
cho rằng đây là do nhà buôn lớn xả hàng. Bọn họ đã kiếm đủ tiền nên mới nhảy
ra, từ đó dẫn đến sự biến động thị trường lớn như vậy.
Điều này dường như được chứng minh ở ngày hôm sau.
Sáng ngày hôm sau, Tô Triển Đào liền lôi kéo Trương Dương chạy tới cái chợ
kia. Bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay, giá tam thất đã rớt thẳng xuống mức
80 tệ, rồi lại xuống 76 tệ mà vẫn trên đà xuống giá. Đến trưa thì rớt xuống
mức giá 71 tệ, tam thất 30 đầu rớt giá thê thảm xuống mức 60 tệ tròn.
Hôm nay càng làm cho nhiều người tin rằng tam thất hạ giá là vì các nhà buôn
lớn nên có càng nhiều người xuất hàng bán ra.
Xuất càng nhiều hàng bán ra thì giá bán tất nhiên càng giảm xuống. Sang chiều,
đến thời điểm chợ sắp đóng cửa thì tam thất trong tình trạng hỏi nhiều mua ít,
rất nhiều chỗ không bán được hàng.
Một nhóm nhà bán hàng bây giờ vẫn đang dè chừng. Giá bán tụt dốc thê thảm, bọn
họ cũng không dám mua vào hoặc là nghĩ rằng giá vẫn còn có thể hạ xuống tiếp
nên đợi đến khi rẻ hơn nữa thì mua vào lại.
Trở lại khách sạn, Trương Dương viết vài nét bút trên biểu đồ, lặng lẽ gật
đầu.
Cũng khá ổn rồi, hắn biết rất rõ lần rớt giá này là do các nhà buôn lớn thao
túng nhưng đó không phải là nguyên nhân thật sự.
Nguyên nhân chủ yếu là tam thất vừa tăng giá, phía bên Vân Nam đều bán ra
những hàng tích trữ. Nhiều hàng như vậy tụm lại một chỗ, tất nhiển sẽ khiến
giả thành hạ xuống rất nhanh. Tuy nhiên việc hạ giá cũng chỉ có hạn thôi, gần
như là chỉ rẻ được như mức giá ban đầu thôi.
Trương Dương nhớ rằng thời điểm tam thất rẻ nhất ở kiếp trước là khi tam thất
loại 20 đầu hình như ở mức giá 40 tệ một cân.
Ghi lại trên biểu đồ xong, Trương Dương an tâm đi ngủ một giấc. Đối với hắn mà
nói thì thời cơ, thời khắc kiếm tiền thật sự sẽ đến rất nhanh thôi.
Liên tiếp mấy ngày liền, Tô Triển Đào đã bị sự dao động rất lớn thị trường làm
cho chết lặng. Đi cùng với Trương Dương ra chợ, khi thấy tam thất 20 đầu rớt
giá xuống còn 60 tệ thì gã chỉ còn biết lắc đầu.
Hơn 120 mà bây giờ chỉ còn 60 tệ, giảm giá hơn một nữa, có người đã muốn nhảy
lầu tự vẫn.
Nhập hàng với số lượng ít thì còn đỡ, có thể bù lỗ một ít. Những người đang
chờ thời cơ nhập hàng như Tô Triển Đào đều đang bị chủ nợ đòi tiền rồi. Bọn họ
dù có bán tống bán tháo cũng vẫn nợ rất nhiều tiền.
Một ngày trôi qua rất nhanh, khi chợ đóng cửa vào buổi chiều, kết thúc phiên
giao dịch, giá tam thất 20 đầu là 48,6 tệ, tam thất 30 đầu đã chỉ còn 42 tệ
một cân. Những loại tam thất chất lượng thấp hơn đã giảm xuống chỉ con mười
mấy tệ nửa cân, thậm chí giá bèo còn có vài tệ một cân.
Tóm lại bây giờ cả chợ đều bàn tán ngược lại rằng ai mua tam thất chẳng khác
nào đen đủi.
- Triển Đào, thu dọn xong chưa?
Sáng sớm hôm sau, Trương Dương đã đến gõ cửa phòng Tô Triển Đào. Hôm nay hắn
không đi tập thể dục. Trương Dương có dự cảm, hôm nay nên mua vào rồi.
Tuy những kẻ đầu cơ đều giấu giếm nhưng Trương Dương biết rằng lần rớt giá tam
thất này nhất định có công lao đóng góp rất lớn của bọn họ. Nếu bình thường mà
nói thì giá cả sẽ hạ xuống vừa phải chứ không rớt giá thê thảm như vậy.
Rớt giá thê thảm, những giá nhập vào nhà buôn lớn lại càng rẻ rung, bọn họ lại
càng kiếm được nhiều tiền.
- Xong rồi, xong rồi, một phút cuối cùng nữa thôi!
Tô Triển Đào đã chuẩn bị xong, tất cả đồ đạc đều đã nằm gọn trong va li.
Bao gồm mã tài khoản tham gia mua bán ở chợ, chứng nhận mua bán hàng hóa và
biên lại tài khoản gửi ba triệu hai trăm nghìn tệ. Tiền đều được Tô Triển Đào
trực tiếp gửi vào chợ ( giống như thanh toán trực tuyến hay bằng ngân phiếu).
Đến lúc đó bọn họ có thể dùng biên lai gửi tiền trực tiếp tiến hành giao dịch,
như thế sẽ tiện hơn và nhanh hơn.
Khoản tiền lớn như vậy không thể giao dịch bằng tiền mặt được.
Sauk hi thu dọn xong xuôi, đơn thuần chỉ ăn một bữa sáng, Tô Triển Đào và
Trương Dương cùng đi ra ngoài. Lúc họ ra đến chợ thì vẫn chưa đến tám giờ. Chợ
còn chưa mở cửa, chỉ có lác đác vài người bên trong.
- Triển Đào, lát nữa anh và Ngô Thắng cùng đi thu mua tam thất, chủ yếu mua
loại tam thất hai mươi đầu và ba mươi đầu, giá không đến 50 tệ, tất cả đều mua
lại hết, có thể tiêu được hết năm trăm ngàn tệ là tốt nhất.
Tới của ra vào chợ, Trương Dương liền dặn dò Tô Triển Đào và Ngô Thắng. Hôm
nay những nhà buôn lớn sẽ ra tay. Dù cho hôm nay bọn họ chưa ra tay cũng chẳng
sao, mức giá này Trương Dương tuyệt đối tin tưởng sẽ không bị lỗ.
Thu mua hàng như vậy, hắn chỉ làm một thí nghiệm, hơn nữa chỉ bỏ ra năm trăm
nghìn, điều mà hắn thực sự phải làm là giao dịch ở bên trong đại sảnh kia.
- Được, cậu yên tâm. Việc này cứ giao cho chúng tôi đi! Bây giờ có biết bao
nhiêu người muốn bán ra, chúng tôi chỉ cần đi mua thì nhất định sẽ có người
bán.
Tô Triển Đào lập tức vỗ vỗ ngực nói. Gã không có bất cứ nghi ngờ gì về yêu cầu
của Trương Dương.
Hai ngày nay, y coi như đã tâm phục khẩu phục Trương Dương. Dù cho trong lòng
y vẫn có chút hoài nghi rằng bây giờ không phải là thời điểm nhập hàng, nhưng
Trương Dương nói thế nào thì y sẽ làm thế ấy.
Nếu tin một người thì gã sẽ tin tưởng đến cùng.
- Cứ hi vọng là như thế đi!
Trương Dương thản nhiên cười. Hắn chưa từng tham gia thị trường tài chính,
cũng chưa từng buôn bán gì nhưng kiếp trước hắn cũng nghe ngóng được không ít.
Hắn có không ít bệnh nhân đều làm giàu ở lĩnh vực này. Họ đã kể cho hắn rất
nhiều câu chuyện kinh thiên động địa về quá trình làm giàu và khiến cho hắn
hiểu rằng buôn bán thực ra chính là đãi vàng trong Địa ngục.
Lúc này đây, nếu không phải Trương Dương kiếp trước biết trước tất cả, hắn
cũng không dám làm như vậy.
Tất cả những hiểu biết ở kiếp trước của hắn mới là chỗ dựa đáng tin cậy mà hắn
dựa vào.
Tuy nhiên nếu làm, Trương Dương sẽ dốc toàn lực đi làm, làm một cách hoàn hảo
nhất. Đây cũng là bản tính của hắn, bất cứ chuyện gì đã không làm thì thôi,
còn khi đã làm thì phải làm tốt nhất.
Chợ mở cửa lúc 8:30, sàn giao dịch ở đại sảnh bắt đầu cho người vào, nhưng
phiên giao dịch chính thức bắt đầu lúc 9 giờ. Trương Dương liền tách ra khỏi
nhóm Tô Triển Đào. Tô Triển Đào dẫn Ngô Thắng vét tất cả tiền mặt đi vào chợ
thu mua tam thất.
Ngồi giao dịch trong đại sảnh, Trương Dương nắm lấy tờ biên lai gửi tiền có
giá trị tương đương với tiền mặt, hít một hơi thật sâu.
Thời gian giao dịch vừa bắt đầu, hành trình kiếm tiền của hắn cũng chính thức
bắt đầu. Lúc này đây, Trương Dương thật sự bất chấp tất cả. Hắn muốn dùng tiền
bạc có hạn làm được nhiều việc hơn nữa. Hắn muốn liều một phen, ít nhất cũng
làm cho hắn không cần lo lắng về tiền bạc trong vài năm tới.
- Bắt đầu rồi!
Màn hình lớn trên sàn giao dịch cuối cùng đã sáng lên. Trương Dương khẽ lẩm
bẩm một câu, nét mặt cũng trở nên tươi cười.
Giá bán ra trong ngày hôm nay, trong đó có tam thất 20 đầu bắt đầu phiên giao
dịch là 44 tệ, thấp hơn cả ngày hôm qua. Còn tam thất 30 đầu khi bắt đầu phiên
giao dịch đã giảm hơn 20 tệ, chỉ còn 38 tệ một cân.
Mức giá này xấp xỉ với mức giá thấp nhất ở kiếp trước mà Trương Dương nhớ.
- Năm trăm nghìn tệ mua cả, tam thất hai mươi đầu, mở nhiều kho!
Trương Dương không chút do dự đi đến chỗ giao dịch trong đại sảnh trực tiếp
xuất ra biên lai gửi tiền và nói với nhân viên giao dịch.
Lời của hắn khiến những người xung quanh đều xoay đầu lại, kinh hãi nhìn hắn.