Người đăng: ngocsan97@
- Trương Dương, anh chờ tôi một chút!
Tô Triển Đào từ phía sau vội vàng giật lại, Ngô Thắng thì lại nhấc hành lý
theo sau rốt, tất cả đều chạy về phía cửa. Ngoài đó đã vây quanh mười, hai
mươi người, trong đó có sáu, bảy người có vẻ đang rất lo lắng, trên mặt đất có
một ông lão tóc bạc vẻ mặt xem ra rất đau đớn, tay ốm ngực, lúc này xung quanh
không ai dám động đến ông ta. Đây cũng không phải như mấy chuyện sau này, sợ
bị lừa bịp mà là bởi vì có một người chừng ba mươi tuổi đang một mực kêu to,
không cho bọn họ tùy tiện động vào. Mấy người mặt lộ vẻ lo lắng kia hầu như
đều cầm điện thoại di động bấm số, trong đó có vài người nói tiếng nước ngoài,
như là một ít thổ ngữ phương ngôn gì đó của người Đông Nam Á.
- Tránh đường một chút, có thể cho tôi xem qua không, tôi là bác sĩ!
Mấy chục người vây tại một chỗ cũng thành một vòng quây nhỏ, chí ít Trương
Dương đứng ở bên ngoài là không dễ chen vào. Nghe Trương Dương nói mình là bác
sĩ, mấy người phía trước rất tự giác tránh ra nhường đường, người ngăn cản
người khác không cho đụng vào ông lão để chờ xe cứu thương đến nhìn Trương
Dương thì lại do dự chốc lát. Trương Dương đầu tiên là tỉ mỉ quan sát người
nằm đó, đoạn lại nhìn anh chàng trước mặt, lập tức nói:
- Tôi là bác sĩ, trước hết để cho tôi xem cho ông ta một chút!
Trương Dương ngữ khí rất nhẹ, anh chàng trước mặt với ông lão nằm đó hình như
hơi giống nhau, hơn nữa anh ta tuy rằng ngăn cản mọi người tiếp xúc với ông
lão nhưng trên mặt lại có vẻ vô cùng sốt ruột.
- Cảm ơn anh nhưng không cần đâu, xe cứu thương lập tức tới ngay, ông nội của
tôi bình thường đã có bệnh tim, không thể lộn xộn được!
Anh ta cuối cùng vẫn là lắc đầu, dù rất sốt ruột nhưng tuổi tác của Trương
Dương thực sự không làm anh ta tin tưởng, chỉ có thể ở đợi xe cứu thương.
- Bệnh tim?
Trương Dương thoáng nhíu mày, ông lão kia tay ôm ngực, dáng vẻ đau đớn quả
thực rất giống với bệnh tim cấp phát, loại bệnh này một khi phát tác thì vô
cùng nguy hiểm, cứu giúp chậm trễ thì rất có thể tạo thành hậu quả nghiêm
trọng. Trương Dương cũng quay lại nhìn một chút, xung quanh căn bản cũng chưa
thấy bóng xe cứu thương đâu.
- Vị đại ca này, tôi không động vào ông nhà, nhưng cứ cho tôi xem mạch cho
ông ấy được không, chỉ xem mạch thôi!
Trương Dương ngẩng đầu, nhẹ giọng bảo anh chàng kia một câu, hắn biết đối
phương không tín nhiệm mình, nhưng trước mắt bệnh nhân tình hình rất gấp, hắn
lo là chưa chờ được xe cứu thương đến đã bị nguy hiểm, cho nên mới đưa ra đề
nghị này. Anh chàng lại nhìn hắn một cái, trên mặt vẫn mang theo chút kinh
ngạc, trực tiếp hỏi:
- Cậu là bác sĩ trung y?
- Vâng, tôi là thầy thuốc trung y ở Tam Viện Trường Kinh!
Trương Dương gật đầu một cái, hắn kỳ thực chỉ là bác sĩ thực tập ở Tam Viện,
cụ thể đi đâu vẫn chưa được phân phối, cũng không tính là trung y. Nhưng để
cho anh chàng này tin tưởng, hắn chỉ có thể nói như vậy, mà thật ra Trương
Dương chỉ cần đồng ý thì vào khoa trung y của Ngô Hữu Đạo là hoàn toàn không
có vấn đề, toàn bộ Tam Viện trung y đều không có người nào năng lực khá hơn
hắn cả.
- Được rồi, cậu cứ xem một chút đi!
Anh chàng kia rốt cục gật đầu một cái, nói xong lại ngẩng đầu nhìn ra phía xa
xa, còn dùng thứ tiếng xung quanh nghe không hiểu bảo mấy người bên cạnh, mấy
người kia đa số ngưng điện thoại, nhưng cũng đều có vẻ rất là sốt ruột. Trương
Dương ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng áp tay lên bắt mạch cho ông lão. Mười
mấy giây sau, hắn khẽ cau mày, mạch tượng ông lão rất yếu, khi chậm mà căng,
khi yếu mà bất định, quả thực rất giống với bệnh tim cấp phát, hơn nữa ông lão
tay vẫn ôm ngực trái, thêm vào đó anh chàng kia còn nói ông ta có tiền sử bệnh
tim, nếu là một bác sĩ trung y khác về căn bản đã có thể kết luận đây chính là
bệnh tim phát tác. Chỉ là qua mạch tượng, Trương Dương mơ hồ cảm giác được có
chút không đúng, có một mạch rất nhỏ, nhưng tốc độ lại hơi nhanh, không phù
hợp với lẽ thường. Từ lúc Trương Dương còn bé đã học bắt mạch, bố hắn nói cho
hắn biết, nếu như trong số mạch tượng có một mạch không đúng, cũng không thể
phán đoán ngay, nhất định phải hoàn toàn xác định rõ mới được. Sai một ly, đi
một dặm, mạch tượng cũng vậy, khác đi một chút cũng có thể trống đánh xuôi,
kèn thổi ngược, ông lão này có dấu hiệu phát tác bệnh tim, nhưng hẳn là không
chỉ có thế.
Nghĩ đến đây, Trương Dương liền tiến lên trước, muốn cạy miệng ông ta ra.
- Cậu làm gì đấy?
Anh chàng kia đột nhiên kêu to một tiếng, động tác của Trương Dương khiến anh
ta rất căng thẳng, anh ta là cháu ông lão này, bố anh ta trước đây cũng mắc
phải bệnh tương tự, bác sĩ đã từng nghiêm ngặt căn dặn, lúc phát bệnh ngàn vạn
lần không thể lộn xộn, nhất định phải chờ bác sĩ chuyên nghiệp đến mới được.
- Ta muốn nhìn đầu lưỡi ông ấy một chút, đúng rồi, có ai cho ông ấy uống
thuốc chưa?
Trương Dương ngồi xổm bất động, ngẩng đầu lại hỏi một câu.
- Vừa nãy khi ông tôi thấy không thoải mái có uống thuốc, nhưng sau khi uống
thuốc trái lại càng nghiêm trọng hơn rồi!
Anh chàng gật đầu một cái, lúc nói tới ông nội hai con mắt còn có chút ửng đỏ
lên, anh ta còn không ngừng trông về phía xa, xe cứu thương vẫn chưa đến,
khiến anh chàng có vẻ vô cùng nôn nóng.
- Uống thuốc xong càng nghiêm trọng hơn?
Trương Dương hơi sững sờ, cúi đầu tỉ mỉ quan sát từ mắt đến trán ông lão, lại
liên tưởng đến mạch tượng vừa nãy, hắn đã hiểu được một ít. Trương Dương đột
nhiên nhanh chóng đưa tay đè miệng ông lão ra, để đầu lưỡi của ông ta duỗi ra,
tỉ mỉ nhìn qua mấy lần, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, buông tay ra. Anh
chàng kia lại sửng sốt một phen, lập tức lộ vẻ phẫn nộ, động tác của Trương
Dương thực sự quá nhanh, anh ta muốn ngăn cản cũng đã chậm, Trương Dương đã
làm xong tất cả những chuyện này.
- Triển Đào, đem cho tôi cái túi!
Trương Dương quay ra kêu một tiếng, lúc này hắn đã rõ ông lão là xảy ra chuyện
gì, tình hình rất căng, nếu còn không cứu thì e xong một mạng. Cho dù xe cứu
thương đến mà phương pháp không đúng cũng sẽ khiến ông lão tử vong, Trương
Dương là một bác sĩ có y đức cơ bản, nay ông lão đã trước mặt hắn, hắn lại có
biện pháp, lẽ nào lại thấy chết mà không cứu. Đối với hắn mà nói, hiện tại cứu
người là quan trọng nhất, cơ bản không suy nghĩ hay lưu ý cái khác.
- À, được rồi, làm ơn cho tôi vào với!
Tô Triển Đào vẫn ở phía ngoài, nghe Trương Dương gọi liền vội vàng chen lên,
đem cái túi vải buồm của Trương Dương ra. Túi của Trương Dương vừa nãy lúc đặt
phòng liền giao cho Tô Triển Đào, vẫn chưa lấy lại được. Đem mở ra, Trương
Dương lấy từ bên trong ra một cái hộp, cái hộp này Tô Triển Đào không xa lạ
gì, anh ta đã thấy qua một lần, lần trước Trương Dương châm cứu cho Tô Thiệu
Hoa liền mang theo cái hộp này, bên trong là một bộ kim bạc. Bởi vì phải châm
cứu cho Tô Thiệu Hoa, còn có ông bố cụ trưởng Triệu thường xuyên, hắn liền đem
một bộ kim châm của bệnh viện theo bên người, bởi vì món đồ không nặng, Trương
Dương vẫn đặt trong bao, không nghĩ tới chỗ này còn có đất dụng võ.
- Cậu muốn làm gì?
Trương Dương mới vừa mở hộp kim châm ra thì anh chàng kia lại kêu một tiếng,
mấy người kia cũng đều chú ý tới Trương Dương, tất cả đều vây quanh.
- Bệnh của ông nội anh rất nguy hiểm, tôi phải giúp ông ấy chữa bệnh, còn
nữa, ông lão không phải thuần túy mắc bệnh tim mà là trúng độc rồi mới sinh ra
bệnh tim, nếu như các người cứ chờ xe cứu thương đến, chỉ trị liệu dựa theo
bệnh tim là sẽ không cứu nổi ông ấy!
Trương Dương chậm rãi nói, dưới tay cũng không dừng lại, hắn đã lấy ra hai cây
kim.
- Trúng độc?
Anh chàng kêu lên một tiếng sợ hãi, có vẻ rất kinh ngạc, mấy người xung quanh
cũng đều thoáng sửng sốt, nhưng trên mặt họ vẫn mang theo chút hoài nghi, hiển
nhiên không tin tưởng ở Trương Dương. Trong đó còn có một người, trên mặt
thoáng vẻ bối rối.
- Cậu đừng ăn nói xằng bậy, cậu nói trúng độc là trúng sao, chúng tôi không
tin, chúng tôi phải đợi xe cứu thương!
Người này còn hét to một tiếng, tiếng Hán của y có hơi gượng gạo nhưng ý tứ
tất cả mọi người có thể nghe hiểu được.Nói đoạn, y còn muốn tiến lên kéo
Trương Dương ra.
- Dừng tay!
Trước hết anh chàng kia bỗng nhiên quát một tiếng, lại còn kéo người này lại,
trên mặt anh ta có chút do dự, nhưng càng nhiều hơn chính là một loại cương
nghị.
- A Khuê, nghe hắn, để hắn chữa, trước tiên đứng sang một bên đã!
Anh chàng kia lạnh lùng nói một câu với người kia, lúc này trong mắt người tên
A Khuê loé ra chút kinh hoảng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đứng sang một bên.
- Cậu có thể chữa, nếu như chữa khỏi tôi sẽ thâm tạ, chữa không khỏi, tôi sẽ
không bỏ qua cho cậu!
Anh ta quay lại phía Trương Dương nói, trong giọng nói vẫn mang theo vẻ uy
hiếp. Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, hắn cũng không làm sao lưu ý hết, thái
độ người nhà như vậy hắn đã gặp rất nhiều, đều là nóng lòng lo cho bệnh nhân
mới cố ý nói ra lời uy hiếp, kỳ thực bọn họ bản thân cũng không hề có ác ý.
Đối với chuyện này Trương Dương cũng không hề sợ sệt, nếu là sợ sệt, hắn cũng
sẽ không tới nơi này chủ động cứu người.
Hai cái kim bạc được Trương Dương cắm vào mặt ông lão, nội kình theo kim bạc
tiến vào bên trong huyệt vị rồi không ngừng đi khắp cơ thể. Ông lão bệnh tình
rất gấp, nhưng gấp nhất cũng không phải là bệnh tim cấp phát mà là độc tính
bên trong. Bệnh tim, đều là bị loại độc chất này thúc đi ra, hiệu quả của
thuốc ông lão dùng rất tốt và đang phát huy, chỉ là không sánh bằng độc tính
thôi. Cho nên ông lão mới có vẻ đau đớn như vậy, vẫn chưa có vẻ gì là khá hơn.
Chữa bệnh muốn trị dứt thì phải trị tận gốc, khẩn cấp giải trừ bệnh tim uy
hiếp ông lão Trương Dương cũng có thể làm được, nhưng độc tố chưa trừ, bệnh
tim của ông lão còn có thể tái phát, hơn nữa còn là rất nhanh, đồng thời sẽ
càng thêm phần lợi hại, đến lúc đó cũng sẽ càng nguy hiểm hơn. Cứ như vậy, có
chữa trị cơ bản cũng vô dụng, chỉ có giải hết độc mới có thể thật sự chữa khỏi
cho ông lão, giải trừ nguy cơ. Hai cái kim bạc không ngừng rung động, Trương
Dương lại tiếp tục châm thêm hai cái, lần này châm vào vị trí trên cổ.
Sau khi châm liền bốn cái kim, vẻ đau đớn trên mặt ông lão đã giảm bớt đi rất
nhiều, tay cũng không ôm ngực như trước, anh chàng kia lộ ra vẻ vui sướng,
nhưng vẫn không dám lộn xộn, vẫn là đứng đó tỉ mỉ quan sát. Cách đó không xa,
tiếng xe cứu thương cũng truyền tới, xe cứu thương mà bọn họ muốn rốt cục cũng
đã đến. Trương Dương Ngồi chồm hổm trên mặt đất, lại lấy ra hai cái kim tiêu
độc châm vào hai bên lông mày, sau đó thì vẻ đau đớn trên mặt ông lão cơ bản
hoàn toàn biến mất, tựa hồ còn đang khẽ nở nụ cười.
- Được rồi, thật sự được rồi sao?
- Quá thần kỳ đi, đây là bệnh tim mà châm mấy cái liền có thể khỏi luôn sao?
- Tiểu tử này không đơn giản đâu, đúng là cao thủ!
Xung quanh còn có một số khách trọ và nhân viên làm việc đều nhỏ giọng bắt đầu
bàn luận, mỗi người lúc nhìn Trương Dương đều lộ vẻ ngạc nhiên. Ông lão vừa
nãy dáng vẻ thế nào bọn họ rất rõ, so sánh ông lão trước đó với nét mặt bây
giờ, ai cũng rõ ràng bệnh tình đã được cải thiện đáng kể. Anh chàng kia trên
mặt cũng là mang theo niềm vui bất ngờ, ngược lại người bị quát mắng dẹp sang
một bên là A Khuê thì nỗi kinh hoảng trong mắt càng chiếm phần nhiều, lúc nhìn
Trương Dương còn mang theo thần sắc oán hận.