Người đăng: ngocsan97@
Có người quen thì dễ làm việc, câu nói này tuyệt đối là chân lý. Triệu Phổ dẫn
mấy người trực tiếp tới phòng làm việc của anh ta, cuối cùng chọn cho Trương
Dương một dãy số rất thuận. Đối với dãy số này, Trương Dương rất hài lòng, mở
thuê bao từ bên trong thế này cũng coi như là giúp Trương Dương tiết kiệm một
khoản, sau khi mua di động thì tiền mặt của hắn cũng chỉ còn hơn sáu ngàn chút
chút. Con số này nghe thì không ít nhưng với tốc độ tiêu tiền của Trương Dương
thì quả thật không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Thời gian chậm rãi trôi
đi, Mễ Tuyết xuất viện mới đó mà cũng đã được ba ngày. Ba ngày này Mễ Tuyết đã
hồi phục gần hết, ngoại trừ vết sẹo làm cho cô nàng cứ xoắn xuýt ra thì tất cả
đều bình thường, gã tài xế vẫn gây chuyện không xuất hiện, nhưng khoản bồi
thường 10 ngàn đồng vậy là đủ rồi, cũng không có thiếu bao nhiêu. Số tiền này,
vừa vặn để Trương Dương đem ra mua chút đồ đại bổ cố gắng bù đắp cho Mễ Tuyết.
Ăn ngon nhiều thì cũng là có thêm mấy “gia súc” sang ăn ké, Hồ Hâm bọn họ mấy
ngày này gần như là lại đây suốt, cũng hết cách, cơm căn tin trường so với tay
nghề của Trương Dương khác biệt có mà một trời một vực, bọn họ đã không quen
với cơm nước của căn tin nữa.
- Mễ Tuyết, ngày nghỉ của cậu đã hết, ngày mai chắc sẽ phải về trường đi học
chứ?
Cô ngốc nằm trên ghế sa lon, nhẹ giọng hỏi Mễ Tuyết một câu, kỳ thực lời này
là giảng viên bảo cô hỏi Mễ Tuyết. Mễ Tuyết lần này bị thương, xin nghỉ một
thời gian không ngắn, trước sau đã chừng mười ngày, thấm thoát đã đến hạ tuần
tháng năm, còn không trở lại đi học thì cũng sắp nghỉ hè luôn rồi.
- Trương Dương, anh có muốn cùng trở về trường không?
Mễ Tuyết không hề trả lời, mà là hỏi Trương Dương đang ngồi phía đối diện. Nói
thật lòng thì Mễ Tuyết thật sự là có chút không muốn về trường, bây giờ mỗi
ngày cô đều được cùng Trương Dương ở chung một chỗ, thế giới hai người thật là
tốt, cô nàng đã hơi thích cuộc sống ở đây. Về phần vốn chỉ định ở đây có một
tháng, nhưng nay cả ý nghĩ chuyển đi ra ngoài cô cũng chưa hề nhắc qua.
- Tinh ting!
Trương Dương vừa định nói chuyện thì chiếc di động Hồ Hâm đang chơi trên tay
đột nhiên đổ chuông, sau khi Trương Dương mua di động mua về thì lại làm đám
Hồ Hâm thêm kích động một phen. Hồ Hâm diễu võ dương oai mang theo di động của
Trương Dương dạo một vòng quang trường, nhìn ánh mắt khác thường của kẻ khác
đã đủ khiến cậu ta hả hê lắm rồi. Mấy ngày này, bọn họ mỗi lần tới đây đều là
tranh nhau điện thoại của Trương Dương để chơi game, đơn giản chỉ là trò rắn
săn mồi mà cũng được họ chơi đến có tư có vị, lại còn so bì ai chơi được điểm
cao hơn, kiên trì suốt một thời gian dài.
- Được, tôi biết rồi, trước tiên anh cứ sắp xếp đi đã!
Nhận lại máy từ Hồ Hâm, Trương Dương nói vài câu liền ngắt. Hắn ngẩng đầu,
nhìn Mễ Tuyết, đột nhiên lộ ra tia cười khổ, nói:
- Mễ Tuyết, em cứ về trường trước đi, phỏng chừng anh vẫn phải xin nghỉ tiếp,
Tô công tử điện thoại nói tài chính anh ta đã chuẩn bị kỹ càng đủ cho anh với
anh ta cùng đi Tiêu ấp!
- Đi Tiêu ấp?
Mễ Tuyết hơi sững sờ, Hồ Hâm bọn họ cũng đều nhìn Trương Dương. Việc Trương
Dương cùng Tô Triển Đào hợp tác chỉ có Mễ Tuyết biết, ai bảo ngày đó thời điểm
hai người thương nghị, mấy người kia đều đang ăn hải sản, cơ bản không chú ý.
- Anh ta có vẻ rất coi trọng chuyện làm ăn lần này, nhất định bảo anh theo,
khả năng là anh phải bồi tiếp anh ta một chuyến rồi!
Trương Dương gật đầu một cái, Tô Triển Đào đúng là cực kỳ coi trọng chuyện làm
ăn lần này. Anh ta đã đem cả nhà lẫn xe đi đặt cọc lại mượn tạm hơn triệu bạc
từ đám bằng hữu trước đây, lại xử lý thêm chỗ hàng trong tay mới thật không dễ
dàng gom đủ ba triệu. Ba triệu này quả thật là toàn bộ gia sản của anh ta rồi.
Chờ sau khi đủ tiền thì sự tin tưởng của anh ta lại có chút không đủ, không
phải đối với Trương Dương, mà là đối với mình, dù sao chuyện làm ăn lần này
đối với anh ta rất trọng yếu, thua thì chính là không còn gì cả. Đương nhiên,
sau khi về nhà, anh ta vẫn là công tử nhà giàu, có bố làm quan lớn lẫn ông bác
có tiền, nhưng những thứ anh ta đã tự tay sáng tạo nay lại hóa thành hư ảo,
điều này hiển nhiên anh ta không muốn chút nào. Lo quá hóa loạn, chính anh ta
đang rối bời liền cần một người bên cạnh có thể ổn định lại, Trương Dương
chính là lựa chọn tốt nhất. Vừa nãy trong điện thoại, Tô Triển Đào liền nói ra
ý định để Trương Dương cùng đi Tiêu ấp, lần này là buôn tam thất, Tiêu ấp là
một trong những thị trường thuốc Đông y lớn nhất, tam thất ở đó rất nhiều.
- Nhất định phải đi sao?
Mễ Tuyết nhẹ nhàng hỏi một câu, trong mắt vẫn mang theo chút không muốn.
Trương Dương muốn ra ngoài, thì cũng bằng với bọn họ phải tách ra, hiện tại Mễ
Tuyết là một ngày cũng đều không muốn xa Trương Dương.
- Thôi thì vẫn phải đi, chuyện làm ăn lần này đối với anh cũng rất trọng yếu!
Trương Dương nhẹ nhàng gật đầu một cái, chuyện làm ăn lần này mà thành, hắn có
thể có không ít lợi nhuận được chia, cũng bằng có tiền vốn. Hắn bây giờ biết
được cơ hội có thể kiếm rất nhiều kiếm mà lại không có tiền thì bằng với nhìn
cơ hội kiếm tiền trôi đi, Trương Dương không phải người quá coi trọng tiền bạc
nhưng hắn hiểu rõ không có kim tiền là tuyệt đối không thể. Cho nên, đây cũng
là cơ hội, để hắn kiếm lấy khoản lợi đầu tay, trừ phi hắn vẫn cứ như đời trước
mà chạy loanh quanh chữa bệnh cho bọn nhà giàu để kiếm tiền, rút ngắn cuộc
sống tự do của chính mình.
- Được rồi, em ở nhà chờ anh, nhớ về sớm một chút!
Mễ Tuyết rất nhỏ giọng thỏ thẻ, Hồ Hâm, Tiêu Bân bọn kia đều quay đầu, cố nén
nụ cười. Trương Dương và Mễ Tuyết, cứ như là một đôi tình nhân lưu luyến không
rời khiến đám này nhìn mà cảm động đến buồn nôn.
- Yên tâm, chẳng mấy chốc sẽ về ý mà, đến lúc đó đều sẽ có quà cho mọi người!
Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn thật sự không phát hiện đám Hồ Hâm có gì lạ.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tô Triển Đào liền lái xe đến dãy nhà Trương Dương
thuê trọ. Lần trước anh ta đi BMW, lần này chỉ là chiếc Santana thường thường,
lại là của đi mượn của bằng hữu, xe của anh ta đã đem đi đặt cọc rồi. Đi Tiêu
ấp là chuyện ngày hôm qua hai người đã thương lượng kỹ càng rồi, sáng sớm hôm
nay sẽ đi luôn, tính đến lúc tam thất bạo phát thời gian càng ngày càng ngắn,
Trương Dương cũng muốn sớm một chút qua xem sao để còn biết thao tác thực tế
sẽ làm như thế nào. Buôn tam thất cũng không phải chỉ là biết tam thất sẽ tăng
giá rồi trực tiếp đi mua, đơn giản như vậy. Tam thất là thuốc Đông y, thuốc
Đông y đều có rất nhiều loại, chất lượng tốt xấu đều khác nhau, khi đi vào
hoạt động, mua chuẩn những loại tam thất giá cao thì bọn họ có thể kiếm càng
nhiều lợi nhuận, mua phải loại không tốt, tuy nói cũng có thể kiếm, nhưng cũng
không cao như vậy, tương đương với chỉ được hớp ngụm canh. Chuyện làm ăn lần
này, Trương Dương cũng muốn làm lớn kiếm lãi to, có thịt ăn, còn cái bát canh
đó thì cứ vứt cho người khác.
- Trương Dương, lần này tôi đã đặt cược tất cả. cũng có thể nói là dựa vào
anh, nếu mà lỗ thật thì lúc đó mỗi ngày tôi đều sẽ vác mồm đến nhà anh ăn cơm!
Vừa lái xe, Tô Triển Đào vẫn trêu Trương Dương mấy câu, dù anh ta có lỗ thật
thì sau lưng còn có “quái vật khổng lồ” như Tô Thiệu Hoa, không đến lượt
Trương Dương khóc than.
- Nếu lỗ thật thì chúng ta cùng đi xin cơm ăn vậy!
Trương Dương khà khà cười một tiếng, lời này tự nhiên cũng là vui đùa, với tay
nghề y thuật của hắn cũng không thể nào lưu lạc tới mức phải đi xin cơm. Tiêu
ấp cách Trường Kinh hơn sáu trăm km, cũng may giao thông thông thoáng, đều có
xa lộ cao tốc, buổi sáng ra đi thì lúc xế chiều cũng đến. Tiêu ấp thời cổ còn
gọi là Bạc châu, là quê cũ của thần y Hoa Đà, nơi này cũng là khu dược liệu
Đông y nổi tiếng trên toàn quốc, đồng thời cũng là chợ dược liệu Đông y lớn
nhất cả nước. Nơi bọn Trương Dương đến cũng chính là chợ dược liệu Đông y,
cũng là nơi Tô Triển Đào có mấy cửa hàng. Chợ dược liệu Đông y nằm ở khu phía
đông, diện tích mặt bằng rất lớn, đến gần bốn trăm mẫu, diện tích đã xây dựng
cũng có tới 350 ngàn, có hơn sáu ngàn quầy hàng, còn có hơn một ngàn cửa tiệm.
Thêm vào đó còn có trung tâm giao dịch rất lớn, có màn hình lớn chạy hệ thống
báo giá, nơi này có thể nói là chợ dược liệu Đông y rất hoàn thiện và khổng
lồ. Tô Triển Đào trực tiếp lái xe đến cạnh chợ, thoáng cái đã có gã trung niên
chừng bốn mươi tiến tới.
- Chủ tịch Tô, ngài đã trở lại!
Anh ta nhìn thấy Tô Triển Đào, liền khom eo thấp xuống, cười mà hỏi thăm một
chút.
- Ừ, vị này là Trương…chủ tịch Trương, chính là đối tác hợp tác mà tôi đã nói
qua, lần này chúng tôi muốn làm chung vụ làm ăn lớn, anh nhất định phải phối
hợp tốt với anh ấy!
Tô Triển Đào nhẹ nhàng gật đầu một cái, trên mặt vẫn mang theo vẻ uy nghiêm.
- Trương tổng, chào ngài, tôi là Ngô Thắng, sau này có phân phó bất cứ lúc
nào ngài cũng có thể cho gọi, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp!
Gã trung niên lập tức khom lưng với Trương Dương, người tên Ngô Thắng này
chính là trợ thủ mà Tô Triển Đào tuyển mộ đến. Tô công tử có cửa tiệm ở Tiêu
ấp làm ăn, nhưng bản thân không thể ở đây luôn tất cả đều phải giao cho những
người khác quản lý, giúp Tô Triển Đào quản lý chỗ này chính là Ngô Thắng. Ngô
Thắng tuổi tác đã có nhiều, năng lực cũng giống như vậy, đối với thị trường ở
đây tất cả anh ta đều rất quen thuộc, để anh ta khai thác mở rộng chuyện làm
ăn khả năng là không được, nhưng anh ta ở đây đã nhiều năm, vậy nên trông coi
mấy cửa tiệm này là hoàn toàn không thành vấn đề.
- Không cần khách khí như thế, lần này là chúng ta cùng hợp tác, cùng nỗ lực!
Trương Dương cười cười, rất khách khí nói một câu. Có người quen thuộc thị
trường cũng tốt, bọn họ tài chính cũng không nhiều, không sánh bằng đám con
buôn lớn, chỉ có thể dùng sự cố gắng của mình đi kiếm thêm tiền, vào lúc này
bất kỳ tin tức nào đối với bọn họ mà nói đều rất trọng yếu.
- Trước tiên dẫn chúng tôi ra Khách sạn đi, hôm nay đi xa cả ngày, mệt mỏi!
Tô Triển Đào lại nói một câu, anh ta quả đã mệt, Trương Dương cũng là ngồi xe
cả ngày nên không khỏi có chút mệt mỏi.
- Khách sạn tôi đã sắp xếp xong xuôi, cho tôi mượn chìa khoá đưa ngài cùng
Chủ tịch Trương qua đó vậy!
Ngô Thắng lập tức gật đầu, người này còn có một cái ưu điểm, chính là có con
mắt tinh tường, Tô Triển Đào chỉ là thông báo muốn đến liền có thể sắp xếp tốt
tất cả những thứ này, khiến Tô Triển Đào rất mực hài lòng. Khách sạn không xa,
là một khách sạn bốn sao, cũng là chỗ có rượu ngon nhất nơi này. Ngô Thắng
cũng không biết Trương Dương sẽ tới, trước đó chỉ đặt một phòng nên sau lại
vội vàng đặt thêm, cũng may bấy giờ không phải là thời gian cao điểm nên vẫn
còn phòng.
- Không hay rồi, có người té xỉu!
Mới vừa đặt xong phòng, ngoài cửa chính khách sạn liền truyền đến một tràng
náo động, một số khách trọ nghỉ ngơi trong khách sạn cũng đều chạy ra xem trò
vui. Trương Dương bọn họ nhìn lại có thể thấy ngoài cửa có không ít người đang
đứng, còn có người đang không ngừng kêu la, tình cảnh rất hỗn loạn. Do dự chốc
lát, Trương Dương đột nhiên đi ra ngoài, hắn nghe được vừa nãy có tiếng hô to
rằng có người té xỉu, có khi nào là có người sinh bệnh cấp tính, hắn là một
bác sĩ, bất kể là kiếp trước hay kiếp này đều là một bác sĩ, hắn không chịu
chữa bệnh cho bọn nhà giàu kiếm tiền như trước nhưng không có nghĩa là hắn có
thể thấy chết mà không cứu. Gặp phải tình huống khẩn cấp, nên ra tay thì liền
ra tay, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, đây không chỉ là những gì
hắn được bố mình dạy mà cũng là y đức cơ bản mà thầy hắn vẫn căn dặn suốt
nhiều năm.