Người đăng: ngocsan97@
Mấy ngàn tiền mặt với hơn 10 ngàn tiền mặt mang lại cho người ta cảm giác
tuyệt đối không giống nhau. Giống như cái bóp nhỏ đựng 2, 3 ngàn rất dễ dàng,
4, 5 ngàn cũng đã khá đầy, còn bóp tiền lớn thì đựng 4, 5 ngàn khá ung dung,
hơn 10 ngàn thì lại có vẻ rất thâm hậu. Trương Dương vừa lấy ra bọc tiền này,
kích thích về mặt thị giác liền khiến người ta cảm thấy không giống nhau. Rất
nhiều người vẫn đều nghĩ đến, trong người liền mang theo hơn 10 ngàn tiền mặt,
vậy thì tài sản có đến bao nhiêu đây, chí ít cũng phải đến mấy trăm ngàn.
Huống chi, Trương Dương xem ra còn trẻ như vậy, bề ngoài khó nhìn ra như vậy
mà trong người lại mang theo hơn 10 ngàn tiền mặt thì càng khiến người ta chấn
động.
- Đây là bảy ngàn, cô cứ đếm đi!
Trương Dương lấy từ bên trong ra một tệp dày, sau đó giao cho cô nhân viên mậu
dịch, lần này cuối cùng cô ta cũng không có đờ ra, vội vàng nhận tiền đem đếm.
Bảy ngàn, cũng không phải là tiền mặt còn mới lắm, đặt trên tay đúng là có vẻ
rất dầy.
- Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
- Đúng là người có tiền, bỏ ra nhiều tiền như vậy mà cũng không chớp mắt cái
nào!
- Hay quá, thật quá là hay, quá hả giận rồi!
Mười mấy người trong phòng khách bưu điện lúc này tất cả đều nhỏ giọng nghị
luận, bọn họ có đủ các loại cảm khái khác nhau.
Bất kể là đến tham gia náo nhiệt, xem hoặc là mua đồ sẽ đều có cảm giác không
uổng khi đứng xem chuyện này, núi này cao còn có núi khác cao hơn, xem ra
người trẻ tuổi không đáng chú ý này vốn cũng là kẻ có không ít tiền. Cảnh này
dân gian gọi là “so của”, có thể nói rất khó gặp.
Một số người trẻ tuổi vốn không ưa dáng vẻ ngông cuồng tự đại của chị em nhà
họ Hạ gia cũng đều nhân đây mà ủng hộ Trương Dương, bất kể nói thế nào, chiếc
điện thoại di động giá bảy ngàn so với máy nhắn tin có ngàn rưởi thì vẫn hơn
nhiều lắm. Lần này tương đương với cái tát mạnh vào sĩ diện hai chị em nhà họ
Hạ, cái tát này còn rất chi là kêu. Nghị luận xung quanh, Trương Dương cũng
nghe được một chút, hắn chỉ là bất đắc dĩ mà lắc đầu. Nói thật thì hắn bây giờ
vẫn chưa phải là người giàu có gì, số tiền hơn một vạn này đã là toàn bộ gia
sản trên người hắn, cũng không phải như bọn họ suy đoán gia sản phong phú là
vậy. Trương Dương chỉ là không đem điểm chỗ tiền dư này gửi vào ngân hàng quen
thuộc, lần trước sau khi phát tài với chỗ tiền thưởng, liền mang theo toàn bộ
trên người. Vả lại, hắn hôm nay là thật sự muốn tới mua điện thoại di động,
ngay cả không có chị em nhà họ Hạ xuất hiện, hắn cũng sẽ mua cái điện thoại di
động này, không tính những nguyên do khác thì cũng bởi vì loại này nhỏ hơn một
chút, nhẹ một chút. Đáng tiếc hành vi trước đó của Hạ Lan với hắn cũng làm
người ta có chút hiểu lầm, nhưng tóm lại cũng là không thể làm gì.
- Bảy ngàn tròn, anh chờ một chút, tôi lập tức kê hóa đơn cho anh!
Giọng nhân viên mậu dịch vang lên có vẻ khá hưng phấn và kích động. Đối với
bọn họ mà nói, bình thường chỉ có thể nhìn thấ người giàu có đến mua điện
thoại di động, có việc “so của” tương tự như hôm nay cũng là chuyện bọn họ
chưa từng nhìn thấy. Càng không cần phải nói, ngày hôm nay người trong cuộc ở
hai phe lại đều còn trẻ như vậy, chuyện ngày hôm nay khiến họ cảm thấy kích
thích, đồng thời cũng có một cảm giác rất mới mẻ. Trương Dương gật đầu một
cái, tận đến giờ phút này, hắn mới cầm lấy cái điện thoại di động đã thuộc về
mình mà nhìn một chút. Cầm đến tay ban đầu rất nặng, màn hình rất kém, cầm lên
rất không thoải mái. Đây chính là cảm giác của Trương Dương, nhưng đây đã là
dòng mới nhất, cũng coi như là so sánh với iphone hiện nay, hắn cũng chỉ có
thể coi như duyệt dùng tạm mà chờ thay đổi sau.
- Bác sĩ Trương, thì ra là hai người ở đây, vừa nãy tôi gọi mãi mà sao không
thấy hai người quay lại?
Phía sau Trương Dương có tiếng Tô Triển Đào vang lên, anh chàng này vừa nãy
đang gọi điện thoại, gọi điện thoại xong quay đầu lại thì không thấy Trương
Dương với Mễ Tuyết đâu. Anh ta còn muốn chờ bạn học, liền gửi tin nhắn cho
Trương Dương, cũng không thấy Trương Dương trả lời hay trở lại, vậy là sau khi
chờ bạn học tới mới bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng tìm được Trương Dương ở chỗ
này.
- Không có chuyện gì, không phải muốn mua điện thoại di động sao, tôi lại đây
mua trước!
Trương Dương quay đầu lại, cười khẽ một tiếng, Hạ Lan, Hạ Đình hai chị em cũng
quay sang nhìn, rất nhiều người cũng đều chú mục sang Tô Triển Đào. Không
giống với Trương Dương, Tô Triển Đào một thân hàng hiệu, cũng cầm điện thoại
di động, tuy rằng tuổi trẻ nhưng vừa nhìn thì đã biết là loại ông chủ có tiền.
- Tô, Tô công tử!
Hạ Lan nhìn thấy Tô Triển Đào, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó bật thốt
lên một tiếng sợ hãi, trên mặt còn có vẻ rất là khiếp sợ, Hạ Đình còn có chút
đờ ra, chỉ có Hồ Đào không rõ vì sao vẫn cầm máy nhắn tin mà đứng đó.
- Cô là?
Tô Triển Đào liếc nhìn Hạ Lan, có vẻ hơi nghi hoặc.
- Tôi là Hạ Lan, con gái của Hạ Thường Quý, anh quên rồi sao, lần trước chúng
ta đã gặp nhau ở vườn hoa Cẩm tú!
Hạ Lan có vẻ hơi kích động, lúc nhìn Tô Triển Đào, chỗ thịt trên mặt còn run
lên nhè nhẹ, tay càng không biết để chỗ nào cho khéo.
- Vườn hoa Cẩm tú, a, tôi nhớ ra rồi!
Tô Triển Đào vỗ đầu một cái, được Hạ Lan nhắc nhở, anh ta mới nhớ ra cô gái
này là ai. Vườn hoa Cẩm tú là tửu điếm xa hoa nhất nhì ở Trường Kinh, lần
trước tập đoàn của Tô Thiệu Hoa tổ chức tiệc cũng bố trí ở đây, Tô Triển Đào
cũng theo tới cùng tham gia náo nhiệt. Ngày đó rất nhiều người của công ty đều
ở đây, Hạ Thường Quý là người làm công cũ của công ty Tô Thiệu Hoa, cũng là
quản lý cấp cao nên có tư cách tham gia. Mà lần đó, Hạ Thường Quý cố ý mang
theo hai cô con gái đi va chạm xã hội, vậy nên ngày đó hai chị em nhà họ Hạ đã
gặp qua Tô Triển Đào.
Khi đó Tô Triển Đào đã có thành tích trong chuyện làm ăn, Tô Thiệu Hoa rất cao
hứng và hài lòng nên đem Tô Triển Đào long trọng giới thiệu cho khách khứa,
chị em nhà họ Hạ cũng chính là từ ngày đó đã nhớ ghi phong thái của Tô Triển
Đào.
- Anh vẫn nhớ tới, quá tốt rồi, em là Hạ Lan, ngày đó mình còn cùng nhau uống
rượu cơ mà!
Hạ Lan lần thứ hai bắt đầu kích động, thu nhập của cha cô ta không thấp, điều
kiện sinh hoạt trong nhà cũng không tồi, bản thân cô ta cũng có một công việc
để giữ thể diện, nhưng tất cả vẫn kém quá xa khi so sánh với Tô Triển Đào. Nếu
xem như cô nàng là tiểu thư nhà giàu, thì Tô Triển Đào chính là Thái tử, đối
mặt Thái tử, sao cô nàng có thể không kích động chứ. Nếu có thể được Tô Triển
Đào nhớ tới, thậm chí nhớ rõ trong lòng thì đây chính là cơ hội tốt để một
bước lên trời, Tô Triển Đào tuy chỉ là cháu trai của Tô Thiệu Hoa, nhưng ai
chẳng biết rằng ông bố của Tô Triển Đào càng là không tầm thường, đến lúc đó
thì coi như là tiền quyền đều có đủ. Đương nhiên, đây chỉ là suy tính đơn
phương của Hạ Lan, người ta căn bản là không có bất kỳ hứng thú nào đối với
cô.
- Đúng là có chuyện này!
Tô Triển Đào gật đầu, nhưng nhìn thế nào lại giống như đang đáp cho có lệ, nói
xong lại quay sang chỗ khác.
- Bác sĩ Trương, để tôi giới thiệu qua cho anh, đây là ông bạn học Triệu Phổ
của tôi, anh thích sim số hay máy kiểu gì thì cứ việc tìm anh ta, tôi đã sắp
xếp xong xuôi cả rồi!
Tô Triển Đào với Trương Dương thì mặt mày hớn hở, chẳng bù cho lúc nói chuyện
với Hạ Lan, tuyệt đối là hai dáng vẻ khác nhau, xung quanh bây giờ vẫn còn rất
nhiều người đứng chứng kiến tất cả những chuyện này. Hạ Lan có vẻ hơi lúng
túng, cô ta muốn nói cái gì, nhưng lại nói không nên lời.
- Bác sĩ Trương đúng không, chào anh, vừa nãy Triển Đào đã nói cho tôi biết,
anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được loại điện thoại di động vừa
ý nhất!
Người đi cạnh Tô Triển Đào tên Triệu Phổ chủ động đưa tay ra, lần này đến lượt
đám nhân viên mậu dịch trong quầy nổ đom đóm mắt. Triệu Phổ là quản lý ở bưu
cục điện tín này, còn trẻ như vậy mà đã ngồi ở vị trí cao, sau lưng tự nhiên
là có ô dù không nhỏ. Trên thực tế cũng là như thế, có hậu thuẫn, lại tuổi trẻ
đẹp trai, nhiều tiền như Triệu Phổ, tự nhiên liền trở thành bạch mã hoàng tử
trong mắt số đông chị em trẻ tuổi ở bưu cục.
- Vậy thì xin đa tạ rồi!
Trương Dương không khách khí đưa tay ra bắt. Hắn không coi trọng số điện thoại
nhưng cũng là không muốn lấy số xấu quá, dù sao dãy số này có thể sẽ theo hắn
trong thời gian rất lâu, Trương Dương cũng không có thói quen thay sim xoành
xoạch.
- Bác sĩ Trương đã mua điện thoại di động rồi, vậy chúng ta đi chọn số vậy!
Triệu Phổ thoáng nhìn một chút thấy bên người Trương Dương đã có điện thoại di
động, còn có hóa đơn thanh toán thì cười ha hả nói một câu.Tô Triển Đào cũng
chú ý những thứ này, không nhịn được lại tỏ ra ấm ức nói:
- Đã nói là tất tất điện thoại di động là tôi mua cho anh, sao anh lại tự
mình mua trước, cũng không thèm chờ tôi gì cả!
Tô Triển Đào chỉ là tùy ý buột miệng, căn bản không nghĩ gì nhiều. Nhưng những
lời này như bồi tiếp vào cảm xúc đám người chung quanh, có người bắt đầu cười
trên sự đau khổ của người khác mà nhìn hai chị em nhà họ Hạ, ai nấy ở đây đều
không ngốc, bọn họ đều có thể nhìn ra cô ta đối với người trẻ tuổi mới đến
luôn một mực nịnh nọt, thậm chí có thể nói là xun xoe bợ đít. Mà người trẻ
tuổi này rõ ràng đối xử với Trương Dương không bình thường, chí ít thái độ chu
đáo hơn nhiều so với cô ta, càng có vẻ như là bạn tốt. Lúc này sắc mặt Hạ Lan
cũng trở nên trắng bệch, cô ta không ngờ Tô Triển Đào lại nghiễm nhiên quen
thân với gã sinh viên mà cô xem ra rất không vừa mắt này.
- Mua thì mua, chút tiền đó tôi vẫn có đủ mà!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, mấy người cùng đi khỏi, đối với đám Hạ
Lan, hắn căn bản không thèm để ý thêm làm gì. Một cô nàng xem thường người
nghèo, lại nịnh bợ kẻ quyền quý như thế thì có đôi co với cô ta cũng sẽ chỉ
làm hạ phẩm giá bản thân, Trương Dương hơi đâu mà để ý cô ta. Trương Dương
không thèm để ý nhưng không có nghĩa là người khác thì không. Lúc đi, Mễ Tuyết
đột nhiên “nhắn nhủ”:
- Sau này nhớ lấy, đừng có dùng con mắt chó coi thường người khác, chỉ biết
có mình lợi hại!
Mễ Tuyết ném nốt câu này, về phía Hạ Lan, hôm nay cô nàng cũng là nóng giận
đến cực điểm rồi, ả kia không chỉ có sỉ nhục cô, mà còn sỉ nhục Trương Dương,
hoàn toàn xúc phạm những gì mà cô trân trọng nhất.
- Mễ Tuyết, chuyện gì thế này?
Tô Triển Đào kinh ngạc quay đầu lại, chỉ một câu đó của Mễ Tuyết cũng làm cho
anh ta cảm giác có gì không đúng.
- Không có chuyện gì, chúng ta đi trước đi!
Trương Dương lôi anh ta một cái, lại kéo cả Mễ Tuyết cùng đi ra ngoài. Mễ
Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì, Trương Dương rõ ràng là không muốn làm
to chuyện nên cô mới chịu thuận theo, bằng không thì nhất định sẽ đem chuyện
vừa rồi làm rõ ràng ra, để Tô Triển Đào nhìn rõ bộ mặt của ả đàn bà kia.Tô
Triển Đào tựa hồ như đăm chiêu, nhìn chằm chằm Hạ Lan một lát rồi mới cùng đám
Trương Dương rời đi. Cái nhìn này của anh ta lại càng làm cho sắc mặt Hạ Lan
càng trắng bệch.
- Chị Lan, chúng ta đi thôi!
Rất lâu sau, Hạ Lan vẫn ngơ ngác đứng ở đó, Hạ Đình đứng cạnh cũng không dám
lay gọi, cuối cùng vẫn là Hồ Đào rất cẩn thận khẽ kêu một tiếng.
- Đi?
Hạ Lan cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại, cô ta biết ngày hôm nay đã gây họa
có thể sẽ khiến cả ông bố các cô bị liên lụy. Vừa nghĩ tới chính mình gặp rắc
rối thì cô nàng hoảng hốt vô cùng, lại càng không vừa mắt với Hồ Hâm, cô nàng
đột nhiên vươn tay giành lại cái máy nhắn tin của Hồ Hâm, lại còn lớn tiếng
kêu lên:
- Đều là tại mày, đều là tại thằng bám váy này hại tao, thứ này tao có vất đi
cũng không cho mày!
Nói đoạn, cô nàng vẫn cứ đem cái máy nhắn tin vừa mua đút vào trong bọc, thật
ra cũng không có vứt đi đâu cả. Hồ Đào ngạc nhiên nhìn cô ta, chốc lát lại cúi
đầu, nhưng bàn tay của hắn lại càng nắm chặt, nỗi nhục nhã trong mắt càng tăng
lên, còn mơ hồ mang theo một mối thù hận đang âm ỉ cháy.