Người đăng: ngocsan97@
Ngô Hữu Đạo nói vậy làm mấy người kia đều cúi đầu. Lời của Ngô Hữu Đạo, bọn họ
cũng đều thừa nhận, Trương Dương quả thực là một người giỏi sáng tạo nên kỳ
tích, ông bố của cục trưởng Triệu bệnh tình nặng thế nào bọn họ đều rất rõ, có
thể cứu lại tính mạng, lại còn hồi phục tốt như vậy đã là kỳ tích. Huống hồ
bọn họ còn nghe nói, Trương Dương còn có thể giúp ông ta tiếp tục tiến hành
điều trị, trong tương lai có thể hồi phục hoàn toàn. Việc này lúc trước, tuyệt
đối là bọn họ không dám nghĩ tới.
- Hôm nay cho gọi tất cả lại đây, chính là muốn cùng nhau thương lượng một
chút, nếu quả thật Trương Dương có thể làm được, thì đây cũng là một cơ hội
cho bệnh viện ta phát triển đi lên!
Chu Chí Tường chậm rãi nói một câu, phá giải đượccâu hỏi khó mà thế giới vẫn
chưa làm được, lại còn là một căn bệnh rất phổ biến, điều này có ý nghĩa như
thế nào, kỳ thực mỗi người đều rất rõ.
- Viện trưởng muốn trình đề tài nghiên cứu này lên trên?
Lý Cưu làm bên hành chính, đầu óc linh hoạt nhất nên đã hiểu ý Chu Chí Tường.
- Không sai, chúng ta không chỉ muốn trình đề tài nghiên cứu này lên trên mà
sau đó, chờ khi xin phê duyệt thành công, còn phải khiến ai nấy đều biết chúng
ta đã nhận đề tài này, chúng ta phải dốc toàn lực chống đỡ cho Trương Dương
trong việc này, chỉ có như vậy, trong tương lai khi có thành quả mới có thể
ghi nhận một phần công lao của bệnh viện ta!
Chu Chí Tường gật đầu, kiên định nói. Hắn có thể nói như thế, chẳng khác gì là
thể hiện mình có lòng tin tuyệt đối với Trương Dương, tin tưởng Trương Dương
nhất định có thể làm được, nếu không phải như vậy, làm ra những việc này khác
gì một trò cười.
- Viện trưởng, thế có phải hơi gấp gáp quá hay không, hiện tại dù sao chỉ có
mỗi Trương Dương một, chúng ta ngay cả về phương án trị liệu của cậu ta cũng
không biết chút gì cả?
Từ Vũ nhíu nhíu mày, y là chủ nhiệm khoa nội, có chân rết nên cũng chỉ có y
dám dám nghi vấn viện trưởng như vậy. Đề tài như vậy vô cùng trọng yếu, bệnh
viện muốn xin, khẳng định không phải là lên thành phố hoặc lên tỉnh là xong,
đề tài như vậy thì phải lên viện khoa học trực tiếp xin, đến thời điểm xét
duyệt cũng sẽ càng thêm ngặt nghèo.
- Cậu không biết Trương Dương người này rồi, chờ khi có kết quả thì chúng ta
có ra tay cũng đã muộn!
Chu Chí Tường hướng xuống phía dưới dõng dạc, lúc nói những lời này trong đầu
ông ta lại nghĩ tới quá trình mời Trương Dương. Nếu không phải ông ta quyết
đoán, hoàn toàn đáp ứng những điều kiện có phần “hà khắc” này của Trương
Dương, nói không chừngTrương Dương đã bị những bệnh viện khác cuỗm mất, chuyện
này cũng giống như vậy, nếu không sớm một bước dành cho Trương Dương sự tín
nhiệm, thật sự chờ hắn làm ra thành quả rồi thì thời điểm đó sẽ có vô số bệnh
viện đến mời hắn tới làm đề tài nghiên cứu này. Đừng nói trong nước, chính là
trên trường quốc tế cũng giống như vậy, ai cũng biết chuyện này vinh dự lớn
đến nhường nào.
- Tôi đồng ý với ý kiến của viện trưởng!
Nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, lần này người đồng ý lại là chủ nhiệm
khoa hô hấp Đường Hiểu Quyên, Đường Hiểu Quyên có thể nói là chưa từng gặp qua
Trương Dương. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Đường Hiểu Quyên cười cười,
nhẹ nhàng nói:
- Tôi chỉ là theo cảm tính, chuyện này đối với bệnh viện ta mà nói đúng là
một lần kỳ ngộ, duyên kỳ ngộ như vậy không nên bỏ qua, dù cho không thành
công, cùng lắm khiến người ta chê cười một lần là cùng, ngược lại thì thu
hoạch sẽ là rất nhiều, nếu quả thật thành công thì đối với chúng ta mà nói thu
hoạch thực sự quá lớn!
- Chủ nhiệm Đường nói không sai, tôi cũng đồng ý, chúng ta hẳn là nên xông
pha thử một phen!
Phó viện trưởng Lý Cưu cũng theo đó gật đầu, kỳ thực tư tưởng của ông ta rất
đơn giản, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, thành công có được thu hoạch sẽ đủ để
bọn họ đi mạo hiểm thử lần này. Năm người thì bốn người đã đồng ý, Từ Vũ cũng
chỉ đành gật đầu, tương đương với chuyện năm người toàn bộ đều đồng ý.
- Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến, chuyện này liền tạm thời quyết định như
thế, anh Ngô đem ý tứ của chúng tôi truyền đạt tới Trương Dương một chút, nhất
định phải tranh thủ sự đồng ý của cậu ta, chuyện thực tập của cậu ta bây giờ
không cần đi nữa, chỉ cần toàn lực làm tốt chuyện này là được!
Chu Chí Tường nói đoạn lại nhìn mọi người một chút rồi tiếp tục:
- Trước khi đề tài được trình lên xin phê duyệt, vẫn hi vọng mọi người có thể
giữ bí mật, tất cả mọi người hẳn là đều rõ, đề tài này nếu thành công, đối với
mọi người sẽ có lợi ra sao!
Nói xong những lời cuối cùng này, hội nghị lần này cũng kết thúc, Chu Chí
Tường kỳ thực trong lòng đã có dự định, với Trương Dương đây là chuyện trọng
yếu nhất của hắn phải làm trong thời gian này. Kết quả của cuộc họp trong bệnh
viện rất nhanh chóng đã được Ngô Hữu Đạo thuật lại toàn bộ với Trương Dương.
Đối với chuyện này, Trương Dương cũng không hề bất ngờ, từ lúc Tô Thiệu Hoa
nói ra chuyện này hắn cũng đã đoán được Ngô Hữu Đạo sẽ có hành động. Trị dứt
điểm chứng bệnh này có thể mang đến vinh dự rất lớn, Trương Dương rõ hơn ai
hết, nhưng nếu như hắn tự mình điều trị, chỉ trị khỏi cho Tô Thiệu Hoa một ca
bệnh cá biệt thì sẽ không được thừa nhận trên trường quốc tế. Chỉ có đem vào
thành nghiên cứu chính thức, có ghi chép tỉ mỉ, lại trình lên viện khoa học
thì vinh dự này mới được thế giới thừa nhận, tạo ra hiệu ứng vang dội toàn
cầu. Trong kiếp trước, để tìm lời giải cho vấn đề khó khăn này, Trương Dương
đã phải trả cái giá không hề rẻ cho Parker, tuy rằng đã mang lại cho Trương
Dương vinh dự rất lớn, nhưng cũng có một điểm để hắn phải tiếc nuối. Đó chính
là dù hắn nắm quyền chủ đạo danh dự nhưng bởi vì ban đầu là cùng bác sĩ Parker
nổi danh người Đức hợp tác, cũng là trực thuộc đơn vị nghiên cứu của Parker,
cuối cùng thành quả cũng thuộc về bên đó.
Hồi đó nhắc đến chuyện này, mọi người đều sẽ nói rằng nước Đức là nơi đầu tiên
giải được bài toán khó của nền y học, đây chính là điều Trương Dương tiếc
nuối.
Còn ở đây, Parker đã không còn tồn tại, thành quả của nghiên cứu này chỉ có
một mình hắn hiểu rõ, tự nhiên không thể nào lại để vinh dự này rơi vào tay
quốc gia khác. Mà muốn lần thứ hai đạt được vinh dự này, hắn nhất định phải
trực thuộc một sở nghiên cứu của bệnh viện nào đó, đưa ra cái này đề tài
nghiên cứu thật sự, có như vậy thì cuối cùng mới được thừa nhận. Đối với
Trương Dương mà nói, nếu muốn tiến hành dưới quyền trực thuộc thì trực thuộc ở
đâu cũng như nhau, hắn với Tam Viện quan hệ không tệ, nếu như Tam Viện thông
minh mà chủ động, đưa ra đề nghị ở thời điểm này, đến lúc đó vinh dự có tặng
cho Tam Viện cũng không sao, với bản thân hắn cũng chỉ là một động thái cùng
có lợi. Được Trương Dương đồng ý, Ngô Hữu Đạo càng hưng phấn hơn, bên kia đã
dặn dò qua nên Tô Thiệu Hoa đối với chuyện này càng không có ý kiến. Hiện tại
bọn họ chỉ chờ quá trình điều trị của Trương Dương mang đến hiệu quả nhất
định, có thể khiến cho mọi người nhìn thấy hi vọng, đề tài như vậy là có thể
xin phê duyệt thành công. Sau khi tiếpNgô Hữu Đạo, Trương Dương lại dần khôi
phục vẻ bình tĩnh. Trong mấy ngày này, Trương Dương ngoại trừ giúp ông bố của
cục trưởng Triệu làm chút trị liệu hồi phục ra thì đều là dành để ở cùng Mễ
Tuyết, tình cảm của hai người cũng thăng tiến vô cùng cấp tốc, tuy rằng cũng
không có ai chọc thủng giấy cửa sổ mà nhòm, nhưng trong mắt người ngoài, bọn
họ đã là một đôi tình nhân. Sau ba ngày thì hắn đi trị liệu cho Tô Thiệu Hoa
lần thứ hai, lần này Tô Thiệu Hoa đã cảm giác rất rõ ràng, bệnh trạng của ông
ta cũng đã thuyên giảm vài phần, thế là Tô Thiệu Hoa gọi thẳng Trương Dương là
thần y. Niềm tin của ông ta đối với Trương Dương nay cũng đã tăng thêm.
Sau hai ngày nữa thì Mễ Tuyết cắt chỉ xuất viện, cô nàng hồi phục rất tốt, chỉ
là vết tích trước ngực làm cho nàng rất khổ não, cuối cùng vẫn là Trương Dương
lén lút nói cho nàng biết, chính mình có biện pháp hoàn toàn trừ đi những vết
tích này thì tâm tình của cô nàng có thể xem là khá hơn một chút. Không có
người phụ nữ nào thích mang trên người mấy cái sẹo lớn, càng không cần phải
nói là chỗ trọng yếu như trước ngực.
...
- Rốt cục đã được về nhà, vẫn là thoải mái hơn so với trong bệnh viện nhiều!
Mễ Tuyết về đến nhà liền nằm thẳng xuống giường mình, miệng thở hổn hển.
- Thoải mái nhỉ, có “cu li” thì cuộc sống dễ chịu hẳn mà, cần gì có nấy!
Cô ngốc theo Mễ Tuyết tiến vào phòng, còn đứng chỗ cửa phòng mà cười đắc ý,
bên trong phòng khách là bọn con trai như Hồ Hâm đang thở hồng hộc cõng lấy
các loại đồ đạc. Lần trước đánh cuộc, Hồ Hâm bọn họ ngày hôm nay là lần đầu
tiên phải làm đổi tiền mặt, lúc xuất viện, Mễ Tuyết cùng Cô ngốc các nàng
không cầm cái gì hết, đồ đạc các thứ đều là để Hồ Hâm bọn họ khiêng về. Đồ đạc
nhìn thì không nhiều, nhưng rất nhỏ lẻ, cầm lên cũng rất phiền phức, ai nằm
qua bệnh viện đều biết, mang theo nhiều đồ đạc về như vậy kỳ thực cũng
rất...tội.
- Lần này, lần này chúng tôi đành chịu, chờ lần sau chúng tôi thắng thì các
cô nhớ đó!
Hồ Hâm thở hổn hển, chạy đại lại chỗ tủ lạnh lấy bình nước khoáng ra tu liền
một mạch, một bên là Cố Thành đang cầm tờ báo quạt lấy quạt để rồi cũng chạy
tới tranh uống nước, hôm nay đồ đạc cậu ta phải chuyển cũng không ít. Tờ báo
bị tùy tiện vất sang một bên, vừa vặn rơi vào dưới chân Trương Dương. Đây là
một tờ báo chiều Trường Kinh, mấy ngày hôm trước đưa Mễ Tuyết đi Trương Dương
mỗi ngày đều mua, vẫn cùng Mễ Tuyết nghiên cứu qua tin tức trên báo chí, hai
người cùng nhau phán xét tin tức cũng là một niềm lạc thú. Tin tức giải trí,
Trương Dương có thể nói ra cái nào là trúng cái đó, mỗi lần đều làm Mễ Tuyết
thoải mái cười to. Những tin thời sự, chính trị tin tức, Trương Dương cũng có
thể từ đó phán ra kết quả, tỷ như nhìn thấy tin tức nào là suy đoán ra ông cán
bộ nào đó sẽ thăng chức, hoặc là thông qua tin tức là kết luận người nào gặp
xui xẻo rồi. Những chuyện này bị Trương Dương nói đúng một, rồi lại hai
lần…khiến Mễ Tuyết càng ngày càng sùng bái, nhưng những chuyện khác thì vẫn
phải chờ đợi thời gian thử thách.
- Vân Nam hạn hán kéo dài, nhiều địa phương thiếu nước!
Trương Dương cầm lấy tờ báo, vừa hay nhìn thấy một mẩu tin, đây là tin tức
trong nước rất bình thường, tin tức như vậy hầu như mẩu báo nào cũng có. Chô
nào lũ lụt, chỗ nào lại có hạn hán, hoặc là cháy nổ vân vân. Tin tức như vậy,
người bình thường chỉ xem cho có, khoảng cách giữa Vân Nam và Trường Chính quá
xa, phần lớn mọi người sẽ không lưu ý. Trương Dương nhíu nhíu mày, đại hạn năm
98 ở Vân Nam khiến nhớ ra đôi chút, nhưng trong đó hình như lại quên mất cái
gì đó, nhất thời lại không nhớ ra được. Đại hạn năm 98 tại Vân Nam, Trương
Dương có ấn tượng sâu nhất chính là lần hạn hán này kéo dài rất lâu, gần như
có nửa năm trở lên, rất nhiều nơi đều quyên tiền cho Vân Nam, kiếp trước hắn
cũng có đóng góp một ít.
- Trương Dương, anh nghĩ gì thế?
Mễ Tuyết thay quần áo đi ra, thấy Trương Dương đang ngẩn người, lập tức tiến
lại nhẹ nhàng hỏi một câu. Trương Dương khẽ mỉm cười, theo thói quen chỉ vào
mẩu tin nói rằng:
- Không có gì, đang xem tin tức, Vân Nam lần này đại hạn phỏng chừng sẽ kéo
dài rất lâu, Vân Nam có không ít địa phương lần này đều giảm sản lượng hoặc là
dừng sản xuất rồi!
Mới vừa nói tới đây, Trương Dương liền trực tiếp ngây dại mất một lúc. Hắn
cuối cùng đã rõ, chính mình vừa nãy không để mắt đến cái gì. Vân Nam lần này
đại hạn nên rất nhiều nơi lương thực không thu hoạch được một hạt nào, đa số
người dân phải đối mặt với nạn đói, cuối cùng vẫn là nhà nước điều chỉnh để
Vân Nam vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Nhưng đây không phải là trọng điểm,
ngoại trừ lương thực ra, Vân Nam sản xuất rất nhiều thảo dược nên lần này cũng
tổn thất nặng nề, điển hình nhất chính là vị thuốc nổi danh của Vân Nam, Đông
y tam thất. Trương Dương rõ ràng nhớ là hắn khi đó vừa lúc đang cùng thầy giáo
nghiên cứu một đề tài, liền cần rất nhiều thuốc Đông y để làm thí nghiệm,
trong đó có cần lượng lớn tam thất, vì tam thất lên giá nên khiến bọn họ cũng
buộc phải thay đổi dự toán để tiết kiệm một phần chi tiêu.