Người đăng: ngocsan97@
Hồ Hâm cầm chiếc bát trên tay lắc lắc, nhìn Tô Triển Đào với con mắt đầy hoài
nghi.
Tiêu Bân, Cố Thành cũng nhìn chiếc bát nhỏ này rồi khẽ lắc đầu, Cô ngốc và Nam
Nam cũng như vậy, còn Mễ Tuyết thì lại có chút ngạc nhiên, nhưng phần nhiều
vẫn là nghi ngờ.
- Người anh em, cẩn thận nhé!
Hồ Hâm không biết, hành động của anh ta làm cho tim Tô Triển Đào và Trương
Dương như muốn nhảy ra ngoài, Tô Triển Đào còn kêu lên một tiếng, vội vàng
chạy đến trước mặt Hồ Hâm, đỡ lấy chiếc bát từ tay anh ta.
Hồ Hâm dùng hai ngón tay cầm chiếc bát mà bên dưới là nền đất cứng, chỉ cần lỡ
tay một cái là cái bát xong đời.
- Sao các người lại hẹp hòi thế nhỉ, chỉ là một cái bát có cần khẩn trương
thế không, nếu muốn khi về tôi sẽ mua cho các người, cũng không cần tặng quà
như vậy cho Trương Dương nhà chúng tôi đâu!
Chiếc bát trong tay Hồ Hâm bị cướp đi, miệng cũng không dừng lại mà còn tức
giận nói thêm một câu.
Anh ta là người thẳng tính, nghĩ gì nói đấy, Trương Dương ra ngoài giúp người
ta khám bệnh, khi về lại mang theo cái bát ăn cơm, điều này làm cho anh ta cảm
thấy Trương Dương bị khinh thường nên mới nói như vậy.
- Hồ Hâm, đừng nói nữa, chiếc bát này đừng nói là cậu mà tôi bây giờ cũng
không thể mua nổi!
Trương Dương vọi vàng lên tiếng, nhìn Hồ Hâm lắc đầu, hắn biết Hồ Hâm giúp hắn
đòi công bằng, đáng tiếc là lần này Hồ Hâm sai rồi.
- Không mua nổi? Một cái bát mà đắt thế sao, trên đường Tây Đại có đầy, tốt
một chút thì đến vài đồng một cái, chúng ta có thể mua vài tá cũng được!
Hồ Hâm sửng sốt, lại hét lên một tiếng, cậu ta đang nói đến cái chợ tạp hóa
bên cạnh trường trên đường Tây Đại, ở đó quả thực bán rất nhiều bát, giá cũng
rất rẻ.
- Người anh em, thứ bát đó và cái bát này không giống nhau, đó đều là đồ hiện
đại, còn chiếc bát này là có từ thời vua Càn Long, có lịch sử hơn hai trăm năm
đấy!
Tô Triển Đào cẩn thận đặt chiếc bát xuống, lắc đầu nhăn nhó cười nói một câu.
- Hai trăm năm, đây là đồ cổ?
Hồ Hâm lập tức nhảy lên phía trước, quay đầu lại nhìn chiếc bát anh ta cầm vừa
nãy một cách ngạc nhiên.
Mễ Tuyết hướng con mắt đầy nghi vấn về phía Trương Dương.
Trương Dương gật đầu, nói:
- Đây là chiếc bát Quan Diêu tiểu Thanh Hoa thời Càn Long, thực sự là một món
đồ cổ!
- Thanh Hoa Quan Diêu, Trương Dương, món đồ sứ này có giá trị rất cao à nha?
Mễ Tuyết khẽ reo lên một tiếng, cô không hiểu về những thứ này lắm, nhưng cũng
có nghe qua đôi chút, đồ sứ Thanh Hoa Quan Diêu, giá cả không hề thấp.
- Giá bây giờ cũng không cao lắm, nhiều nhất cũng chỉ mười mấy vạn đồng,
nhưng khả năng tăng giá của sứ Thanh Hoa là rất cao, giá cả trong tương lai
nói không chừng phải hơn trăm vạn đồng!
Trương Dương nghĩ một chút sau đó mới chầm chậm nói một câu.
Thanh Hoa Quan Diêu đời Càn Long còn là sản phẩm tinh nghệ, giá cả đương nhiên
không hề thấp, có điều những năm 98 không phải là thời đại người ta mê cuồng
đồ cổ, đợi đến sau này, những thứ tốt như đồ gốm Thanh Hoa có giá đến trăm vạn
là bình thường,Trương Dương dự đoán giá của chiếc bát này cũng không phải là
thái quá.
- Ôi trời ơi, một cái bát như thế này mà tận mười mấy vạn sao?
Mễ Tuyết vẫn chưa nói gì, Hồ Hâm đã nhảy dựng lên, cậu ta tuy còn nghi ngờ
nhưng cũng tin lời Trương Dương, lúc này tim đã đập nhanh hơn, cậu ta lại nghĩ
đến lúc nãy chút nữa đã làm vỡ chiếc bát mười mấy vạn mà không khỏi hoảng hốt.
Mười mấy vạn, có bán cậu ta đi cũng không đủ, may mà lúc nãy hành động không
có sai sót gì.
Tiêu Bân, Cố Thành,Cô ngốc và Nam Nam cũng ngây người nhìn chiếc bát này.
Chỉ một chiếc bát, mà giá trị tới mười mấy vạn, điều này là một bất ngờ quá
lớn đối với họ, có thể nói là lớn hơn cả số tiền tài trợ 2 trăm ngàn cho
Trương Dương của tam viện lúc trước.
Còn nữa, hiện nay kinh tế đất nước đang bắt đầu phát triển nhanh, việc sưu tầm
chưa phổ biến như về sau này, hơn nữa mạng inte cũng chưa phát triển lắm,
người hiểu về đồ cổ không có nhiều, Hồ Hâm bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn
thấy đồ cổ thực sự.
- Người anh em, bây giờ không nói chúng tôi keo kiệt nữa chứ!
Tô Triển Đào khẽ vỗ vai Hồ Hâm, cười ha ha rồi nói.
- À, không keo kiệt, không keo kiệt, hơn chục vạn, trời ạ!
Hồ Hâm vô cùng sửng sốt, nhanh chóng bỏ tay xuống, lắc đầu, trên mặt vẫn không
hết kinh ngạc, cậu ta cũng hiểu rằng mình đã thành trò cười khi biến tặng phẩm
quý giá của người ta thành rác rưởi.
Tiêu Bân, Cố Thành đều nhìn Trương Dương với con mắt đầy ngưỡng mộ.
Chỉ là đi ra bên ngoài giúp họ khám bệnh, lại mang về món quà trị giá hơn chục
vạn, làm cho họ bất ngờ quá đỗi, đối với những người vừa mới tốt nghiệp như
họ, mỗi tháng kiếm được vài ngàn cũng là nhiều lắm rồi, với mức lương ấy,
không ăn không uống cũng phải mười mấy năm mới bằng món quà của người ta.
So sánh như vậy, sự khác biệt thật sự là quá lớn!
Nhưng có điều họ cũng không có chút đố kị nào, họ xem như hiểu được sự khác
biệt vô cùng lớn giữa họ và Trương Dương, sự chênh lệch ấy họ không có cách
nào rút ngắn được, nên cũng đành không nghĩ đến.
- Trương Dương, món quà này có phải là quá quý giá?
Mễ Tuyết lặng lẽ nép sau Trương Dương, nói nhỏ một câu, lúc cô nói, lông mày
nhíu lại có chút lo lắng.
Mễ Tuyết luôn cho rằng, trên thế giới này không có bữa cơm nào là ăn không,
trên trời cũng không rơi xuống chiếc bánh ngon, người ta đối tốt như vậy với
Trương Dương, nhất định là có mục đích, cô lo lắng ai đó sẽ gây bất lợi cho
Trương Dương, dùng vật chất để mua con người hắn.
Lần này, không giống như lần kêu gọi trước của Tam viện, Tam viện nói thế nào
đi nữa cũng là một cơ quan nhà nước, họ cũng thật sự yêu mến tài năng của
Trương Dương, thêm nữa Trương Dương lại cứu sống bố của cục trưởng cục y tế,
mới được đãi ngộ đặc biệt như vậy.
- Không sao, em không cần lo lắng!
Trương Dương nhìn Mễ Tuyết, ánh mắt ấm áp dịu dàng.
Nỗi lo của Mễ Tuyết hắn đều nhìn thấy cả trong mắt cô, biết rằng Mễ Tuyết tốt
với mình, nghĩ cho mình.
Nhưng thực sự chuyện này không có gì đáng lo cả, hiện nay Tô Thiệu Hoa cần hắn
chữa bệnh, chứ không phải hắn yêu cầu Tô Thiệu Hoa làm gì.
Hơn nữa, với y thuật của hắn, chi phí khám chữa vốn rất cao, kiếp trước chỉ
cần hắn ra ngoài khám bệnh, những gia đình giàu có ít nhất cũng phải chi sáu
con số trở lên,có nơi còn là bằng USD, EURO, Tô Thiệu Hoa tặng cho chiếc bát
Thanh Hoa mười mấy vạn, trong mắt của Trương Dương cũng chỉ là chi phí khám
bệnh thông thường thôi.
- Được, em tin anh, bản thân anh cũng phải cẩn thận đấy nhé!
Mễ Tuyết dịu dàng nói, mấy người Hồ Hâm còn đang ngạc nhiên về giá trị của
chiếc bát nhỏ, không ai chú ý đến họ, chỉ có Tô Triển Đào trợn mắt nhìn Trương
Dương, trong ánh nhìn còn mang theo chút hài hước.
Cuối cùng Trương Dương thu chiếc bát vào trong hộp.
Hồ Hâm và mấy người họ đều cẩn thận sờ vào chiếc bát, sau đó còn xúc động rất
lâu, họ xem như đã được chạm vào cổ vật trị giá hơn chục vạn, cổ vật bấy giờ
đã có giá hơn chục vạn, không chừng sau này giá trị lên đến trăm vạn, ôi chao
bảo bối hàng trăm vạn.
Chẳng trách họ lại xúc động như vậy.
Đưa quà cho Trương Dương xong, sứ mệnh của Tô Triển Đào coi như đã hoàn thành,
anh ta và mấy người Hồ Hâm đã chuyển sang chuyện khách sáo lịch sự, đưa danh
thiếp cho nhau rồi mới đi.
Danh thiếp của Tô Triển Đào rất đẹp, còn có song ngữ Trung Anh, chức danh lại
rất oai phong, tổng giám đốc công ty thương mại Đại Trạch Môn thành phố Tiêu
Ấp, bên dưới có số điện thoại của văn phòng, máy nhắn tin và điện thoại di
động.
Tấm danh thiếp này đã làm ngây người đám Hồ Hâm, họ càng tôn trọng Tô Triển
Đào hơn, còn tiễn anh ta ra tận bãi đỗ xe.
Sau khi thấy Tô Triển Đào hào hoa trên chiếc xe BMW sang trọng xa xỉ, bọn họ
lại được phen nhìn không chớp mắt.
- Các cụ nhà ta nói đúng, đừng trông mặt mà bắt hình dong, người này không
lớn hơn chúng ta bao nhiêu tuổi, tại sao lại đã thành ông chủ rồi, còn lái một
chiếc xe đẹp như thế nữa chứ?
Nhìn chiếc xe đã đi xa, Hồ Hâm mới chậc chậc miệng, chua xót than một câu.
- Tôi nghĩ, chắc là con nhà giàu đây!
Tiêu Bân cũng đế theo, còn nhìn vào mắt Trương Dương, nhà người ta có thể tùy
tiện tặng một món quà hơn chục vạn, quý tử nhà giàu đi xe đẹp cũng là điều dễ
hiểu mà.
- Đừng nghĩ nữa, người này chẳng qua gia đình có chút tiền của, có điều sự
nghiệp là do tự bản thân anh ta gây dựng nên đấy!
Trương Dương mỉm cười, quay về phía bệnh viện, tất cả mọi người đều tiễn
khách, hắn cũng không đành ở lại trong phòng một mình.
Nhưng có một vài điều mà hắn không nói ra.
Nhà Tô Triển Đào giàu có, bản thân cũng rất tài năng, có điều chiếc xe này
không phải do anh ta tự mua, tất cả tài sản của anh ta bây giờ thực ra cũng
chỉ tương đương với chiếc xe này.
Chỉ là nói điều này ra cũng không có ý nghĩa gì, gia đình, thực ra đối với
nhiều người mà nói cũng là một loại tài sản.
“Dựa vào bản thân mình mà giỏi như vậy, sau này tôi cũng phải học tập anh ấy,
tốt nghiệp xong cũng đi kinh doanh, tự làm ông chủ, sắm lấy xe đẹp!”
Hồ Hâm thầm nghĩ như vậy và gật đầu, đứng đó nghĩ một mình, đến khi ngẩn người
ra thì thấy mọi người đã đi rất xa rồi, cậu ta mới vội vàng đuổi theo.
Khi mấy người Trương Dương ra tiễn Tô Triển Đào, trong phòng họp nhỏ của bệnh
viện có vài người đang ngồi, ngồi vị trí trên cùng chính là viện trưởng Chu
Chí Tường, bên cạnh ông ta là Ngô Hữu Đạo.
Cạnh họ còn có trưởng khoa nội Từ Võ, phó viện trưởng Lý Cưu, trưởng khoa hô
hấp Đường Hiểu Quyên.
Trong năm người họ, có trưởng khoa hô hấp Đường Hiểu Quyên là nữ, cũng là
người ít tuổi nhất, nhưng cũng đã ngoài bốn mươi rồi.
- Ông Ngô, ông nói về tình hình đã nắm được trong ngày hôm nay đi!
Trong phòng họp yên lặng một lúc, Chu Chí Tường mới chầm chậm nói một câu, Ngô
Hữu Đạo lập tức gật đầu, từ từ kể lại kết quả khi y dẫn Trương Dương đi chữa
bệnh.
Chữa trị không phải vấn đề then chốt, quan trọng là những lời nói của Trương
Dương.
Trương Dương từng nói, anh ta chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh của Tô Thiệu Hoa,
tất cả những người ngồi ở đây có lẽ đều biết tình hình căn bệnh của Tô Thiệu
Hoa, ban đầu Tô Thiệu Hoa cũng từng chữa trị tại Tam viện, chính vì vậy mới
hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói của Trương Dương.
Ngô Hữu Đạo nói xong, tất cả bọn họ đều sững sờ nhìn nhau đầy kinh ngạc.
Chu Chí Tường cũng đang quan sát biểu hiện của mọi người, lẳng lặng gật đầu,
Ngô Hữu Đạo nói với ông ta tin này xong, ông ta liền cảm thấy việc này vô cùng
quan trọng, đây không chỉ là việc của mình ông ta nữa rồi, nên mới gọi những
người có liên quan lại mở một cuộc họp nhỏ.
- Ông Ngô, ông cho rằng Trương Dương có thực sự làm được không?
Lý Cưu ho một tiếng, giờ mới lên tiếng hỏi nhỏ, Từ Vũ và Đường Hiểu Quyên cũng
nhìn Ngô Hữu Đạo, con người Trương Dương họ đã sớm nghe nói đến, cũng biết đến
những thành tích thần kì của hắn, nhưng những điều mà Ngô Hữu Đạo nói thực sự
làm họ kinh ngạc, họ cũng như Lý Cưu, đều có chút nghi ngờ.
- Nói thật, tôi cũng không rõ lắm, nhưng mọi người cũng đều biết, Trương
Dương là người thường tạo ra những kì tích, hơn nữa anh ta chưa từng ăn nói
khoa trương, tôi có cảm giác lần này anh ta sẽ làm được, thực sự có thể làm
được!
Ngô Hữu Đạo ban đầu thì khẽ gật đầu, sau đó gật đầu lia lịa, cuối cùng là
khẳng định đến hai lần.