Phải Dùng Thuốc Của Tôi


Người đăng: ngocsan97@

- Triển Đào, lại đây, bác giới thiệu cho cháu một chút!

Tô Thiệu Hoa đứng lên,kéo người thanh niên lại gần bên mình, hành động nhỏ này
cũng có thể cho thấy là Tô Thiệu Hoa rất quý người thanh niên này.

Người thanh niên này đứng bên Tô Thiệu Hoa nhưng mắt anh ta lại nhìn Trương
Dương

“Trong đình chỉ có mấy người, Tô Thiệu Hoa và A Phúc thì không nói,anh ta đã
quá quen rồi, Ngô Hữu Đạo thì cũng đã gặp rất nhiều lần, Tô Thiệu Hoa muốn
giới thiệu chỉ là anh thanh niên lạ kia thôi”.

- Triển Đào, đây chính là Trương Dương, bác sỹ Trương, bác sỹ Trương vẫn còn
đang học đại học,nhưng y thuật của cậu ấy được bác Ngô rất tán thưởng, Hữu
Đạo, tôi nói có đúng không?

Tô Thiệu Hoa cười to, ông ta nói rất suồng sã, vì ở đây không có người ngoài,
nhưng tất nhiên ông ấy nói như vậy cũng có mục đích kéo gần mối quan hệ với
Trương Dương.

Trên khuôn mặt Ngô Hữu Đạo nở một nụ cười miễn cưỡng, hơi khẽ lắc đầu:

- Không đúng,anh nói sai rồi.y thuật của Trương Dương giỏi hơn tôi rất nhiều!

Y đã thừa nhận là một người thanh niên nhỏ tuổi hơn nhưng y thuật giỏi hơn y
nhiều. Ngô Hữu Đạo thật sự nói không nên lời, may mà không phải lần đầu tiên
nói câu này nên không còn lúng túng như vừa rồi.

- Ông Ngô,ông khiêm tốn quá, tôi không phải là người giỏi như là ông nói đâu.

Trương Dương lắc đầu, Ngô Hữu Đạo mấy lần đã thừa nhận hắn giỏi hơn ông ta,
điểm này đã làm hắn cảm động.

Thừa nhận người khác giỏi hơn mình, nghe thì dễ, nhưng mà làm thì lại khó.

Trong lòng mỗi người đều có chút tự tôn, rất nhiều người muốn chứng minh bản
thân, làm cho nhiều người thừa nhận mình,rất nhiều người cho dù trong lòng
biết người khác giỏi hơn mình, nhưng cũng không tình nguyện nói ra với người
khác.

Càng không nói đến, thừa nhận một thanh niên nhỏ tuổi hơn mình nhiều.

Ngô Hữu Đạo có thể nói như vậy, dám nói như vậy thật sự không hề dễ dàng, điều
này chứng minh y rất coi trọng Trương Dương, khâm phục người thanh niên này.

Ngô Hữu Đạo không muốn nói chuyện, người thanh niên lúc nãynãy đứng trước mặt
y cười to một tiếng rồi nói với Trương Dương:

- Bác sỹ Trương, tôi lần đầu tiên nghe bác Ngô khen người khác như vậy, anh
đừng quá khiêm tốn như vây,cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Tô Triển Đào, năm
nay tôi 23 tuổi, rất vui được làm quen với anh.

Nói xong anh ta còn chủ động đưa tay ra.

Tô Thiệu Hoa nhìn Tô Triển Đào, trong mắt tỏ ý khen ngợi.

Gia đình của Tô Thiệu Hoa thực ra là một đại gia tộc là một gia tộc rất thịnh
vượng, thế hệ của ông ta có tất cả 3 anh em, anh cả là Tô Thiệu Minh trước đây
ở tỉnh Đông Hoa làm phó chủ tịch, chỉ có điều là tuổi cao, chỉ làm phó chủ
tịch nhưng không có cơ hội thăng tiến.

Tô Thiệu Hoa sinh ra trong một gia đình làm kinh doanh, thành tích thì không
cần phải nói, ở cái đất Trường Kinh này không có ai là không biết đến ông ta.

Người em thứ 3 là Tô Thiệu Cường cũng là bố đẻ của Tô Triển Đào, là người có
năng lực nhất nhà họ Tô. Tô Thiệu Cường năm nay mới có 50 tuổi mà đã là cán bộ
cao cấp của nhà nước, so với con đường công danh của anh trai thì huy hoàng
hơn nhiều.

Cho nên công việc làm ăn của Tô Thiệu Hoa mới lớn mạnh như vậy, tốt như vậy,
điều này có quan hệ rất lớn với gia thế của ông ta.

Đây cũng là một sự thực, bất kể là hiện tại hay tương lai, công việc làm kinh
doanh trong nước,người có mối quan hệ so với không có mối quan hệ sẽ dễ dàng
hơn rất nhiều.

- Xin chào tôi tên là Trương Dương rất vui được làm quen với cậu!

Đối với con người rộng lượng như anh thanh niên này, trong lòng Trương Dương
không có ý bài xích gì,hắn mỉm cười rồi đáp lại một câu.

Trong lòng của hắn lúc này có một chút nghi hoặc lúc Tô Triển Đào lại gần, hắn
đã ngửi thấy được mùi thuốc. Tuy nhiên hắn không ngửi ra được nó là loại thuốc
gì,nhưng mà chắc chắn rằng đó không phải là thuốc mà hắn đã kê đơn.

Hơn nữa vị thuốc rất nồng, gần như không phải là tích lũy trong thời gian
ngắn.

- Trương Dương, nói thật lòng, người trẻ tuổi như anh lại là một bác sĩ giỏi,
tôi gặp rất ít, lúc nãy tôi nghe người ta nói, có người chữa khỏi bệnh cho bác
hai, người đó có phải là anh không?

Tô Triển Đào nhìn Trương Dương, rồi nói hỏi thẳng một câu, anh ta cũng vừa mới
đến đây, gặp ngay người sắc thuốc, họ nói bệnh của Tô Thiệu Hoa có hy vọng,
nên mới chạy đến.

A Phúc mua xong thuốc trở về, trong lòng rất vui,liền thuận miệng nói một câu:
có người nói có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Thiệu Hoa: Trương Dương nói ra những
điều mà bác sĩ khác không nhìn ra được, cũng làm anh ta tin tưởng rất nhiều.

Trương Dương cũng có chút sững sờ, vừa cười vừa nói:

- Đúng, không sai chính là tôi, chỉ cần ông Tô chịu phối hợp thì bệnh của ông
ấy sẽ không có vấn đề gì?

Tô Triển Đào nhếch miệng cười lớn một tiếng:

- Thật sao, anh giúp bác hai tôi chữa bệnh, nếu như có cần loại thuốc gì cứ
lập tức nói với tôi, bất kể thứ gì, chỉ cần có thì tôi nhất định sẽ tìm ra!.

Vì Trương Dương trẻ tuổi nên đối với việc Trương Dương có thể chữa bệnh cho Tô
Thiệu Hoa hay không anh ta cũng có chút hoài nghi, nhưng mà Ngô Hữu Đạo, Tô
Thiệu Hoa đều nói như vậy nên anh ta cũng tin tưởng là Trương Dương thực sự có
bản lĩnh.

Hơn nữa trong tâm trí của anh ta từ trước đến nay đều cho rằng chí hướng không
dựa vào tuổi tác, cho nên mới nói với Trương Dương những câu này.

Nhưng Trương Dương lại sững sờ, Tô Thiệu Hoa vội vàng nói:

- Bác sỹ Trương,Triển Đòa tốt nghiệp không lâu,nó không có hứng thú gì đối
với cuộc sống chính trị,nên tự làm kinh doanh, kinh doanh về lĩnh vực dược,
thuốc đông thuốc tây đều có cả!

- Đúng vậy, tôi ở thành phố Tiêu Ấp có mấy cửa hiệu, ở đó có đầy đủ các loại
thuốc!

Tô Triển Đào lập tức gật đầu, nói đến điểm này, trên khuôn mặt anh ta mang
theo chút tự hào.

Tô Triển Đào có phụ thân là quan lớn,nhưng đối với quan tước anh ta không chút
hứng thú, lại hứng thú với nghề kinh doanh, từ nhỏ đã thích đi cùng với bác
hai Tô Thiệu Hoa.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Tô Triển Đào cũng không theo sự sắp xếp của bố đi
làm trong cơ quan nhà nước, mà lại muốn đi làm kinh doanh.

Anh ta bắt đầu mượn của Tô Thiệu Hoa năm vạn tiền vốn trực tiếp đầu tư vào
kinh doanh thuốc.

- Nó học đại học chính là học kinh doanh, khi nó học đại học đã phát hiện ra
kinh doanh thuốc có rất nhiều lợi nhuận, trong quá trình học đã có rất nhiều
kế hoạch, sau khi tốt nghiệp đã ngay lập tức thực hiện.

Tuy nhiên sau khi tốt nghiệp vẫn chưa có kinh nghiệm, nó chuẩn bị rất kĩ
càng,không dựa dẫm vào gia đình, chỉ trong thời gian ngắn chưa tới một năm đã
biến năm vạn đồng đi mượn thành hơn năm mươi vạn, kiếm thêm được vài chục vạn,
kinh doanh mở lớn hơn lúc đầu mười mấy lần, thể hiện được tài kinh doanh thiên
phú của nó.

Cũng bởi vì điểm này, Tô Thiệu Hoa khen ngợi anh ta rất nhiều, lại càng thích
anh ta.

- Tiêu Ấp, là thủ đô của ngành dược, anh Tô có được vài cửa hiệu ở đó quả là
kinh doanh không hề nhỏ!

Trương Dương khẽ mỉm cười, Tô Triển Đào tính tình vừa nhìn cũng thấy được là
rất thoải mái, Trương Dương rất thích tính cách như vậy.

- Kinh doanh không phải quá lớn, tôi chủ yếu là không có đủ vốn, kinh doanh
thuốc cần phải có nhiều vốn lưu động, mấy cửa hiệu của tôi hiện giờ chỉ là tạm
thời thôi, không như người ta ổn định một lần có thể kiếm được rất nhiều
tiền!.

Tô Triển Đào khẽ cười rồi lắc đầu, chầm chậm nói một câu.

Bắt gặp trong mắt Trương Dương có chút nghi hoặc, Tô Thiệu Hoa lập tức nói:

- Bác sỹ Trương, Triển Đào m kinh doanh ngoại trừ lúc bắt đầu mượn của tôi
mấy vạn ra, không có cần sự giúp đỡ của gia đình, tất cả những gì nó có đều là
tự bản thân nó kiếm được!

Trương Dương hơi sững sờ, lập tức cười nói:

- Là như thế sao, không ngờ anh Tô lại là thiên tài kinh doanh, thất lễ, thất
lễ!

Khi hắn nhìn Tô Triển Đào trong mắt toát lên sự ngưỡng mộ.

Hắn đầu tiên vẫn nghĩ là Tô Triển Đào dựa vào Tô Thiệu Hoa đi làm kinh doanh,
sau khi được giải thích mới hiểu, Tô Triển Đào là dựa vào sức mình làm lên
những thành tích đó, thanh niên vừa mới tốt nghiệp, có thể làm được như vậy
quả là không đơn giản!

Thành phố Tiêu Ấp Trương Dương không hề xa lạ, nằm phía bắc tỉnh Hoài Nam, là
ranh giới tiếp giáp với tỉnh Dự Nam, cách Trường Kinh khoảng 400km, Tiêu Âp là
“dược đô” nổi tiếng trong nước, là nơi giao dịch buôn bán thuốc Đông y lớn
nhất trên cả nước.

Kiếp trước Trương Dương đã đi đến đó không ít lần.

Nhưng hắn đi đến đấy không phải là để mua thuốc, mà lại là vì mấy cái kim châm
cứu của hắn.Trương Dương kiếp trước đặt làm một bộ trong thành phố này vì có
một thợ tay nghề cao ở đây.

- Bác sỹ Trương khách sáo quá, thực ra là tôi muốn anh mua thuốc của chỗ
chúng tôi nhiều một chút, tôi tin rằng bác hai sẽ trả tiền cho tôi theo giá
thị trường, vậy là tôi lại thêm một mối làm ăn.

Tô Triển Đào cười ha hả một tiếng, lần này sửng sốt không những là Trương
Dương mà ngay cả Ngô Hữu Đạo và Tô Thiệu Hoa cũng vậy.

Một lát sau, Tô Thiệu Hoa mới cười lớn một tiếng,trên mặt Ngô Hữu Đạo và
Trương Dương cùng nở nụ cười.

- Anh bạn nhỏ không trách anh lại nhiệt tình như thế,lấy tình cảm để mang ra
kinh doanh đổ cả lên đầu bác anh rồi này!

Tô Thiệu Hoa cười mắng một câu,, tuy rằng răn dạy Tô Triển Đào, nhưng mà ai
cũng có thể nhận ra trong lời nói của ông tràn đầy tình yêu thương, răn dạy
như vậy thì chỉ như gãi ngứa thôi.

- Đúng rồi,tiểu Đào, bác hai của cháu có thể dùng được bao nhiêu thuốc, cháu
muốn làm kinh doanh, tốt nhất là tìm bệnh viện!

Ngô Hữu Đạo cũng ha hả cười một tiếng vì câu nói của Tô Triển Đào làm cho
không khí trong đình lúc ấy sống động hẳn lên.

- Không, một người cũng là kinh doanh, cháu biết thuốc bác hai dùng chắc chắn
là loại tốt, cháu có thể tích tiểu thành đại, hơn nữa, nếu bác sỹ Trương thật
sự có thể chữa khỏi bệnh của bác hai cháu, về sau người tìm đến anh ấy tất
nhiên là rất nhiều, bây giờ đây cháu quan hệ tốt, sau này người dùng thuốc
nhiều lên, kinh doanh chẳng phải ngày càng lớn sao?

Tô Triển Đào cười hi hi, mấy người Tô Thiệu Hoa càng cười lớn hơn, trong đình
không ngừng vọng ra những tiếng cười lớn.

Lý do này cuả Tô Triển Đào rất miễn cưỡng, nhưng cũng không ai để ý, bọn họ
cũng đều biết, Tô Triển Đào cố ý nói như vậy để thay đổi không khí.

Tuy nhiên mấy câu nói đó lại khiến Trương Dương có ấn tượng rất tốt với Tô
Triển Đào, một thanh niên chỉ dựa vào chính bản thân mình mà lập nên một sự
nghiệp, là điều không hề đơn giản,lại có một tinh thần lạc quan như vậy quả là
hiếm thấy.

Tô Triển Đào vừa nhìn về phía Trương Dương, lại nói:

- Bác sỹ Trương,anh phải đồng ý đấy nhé,như thế này về sau mình có thể là bạn
là ăn của nhau rồi!

- Được tôi đồng ý cùng hợp tác với anh, về sau chỉ cần tôi khám bệnh đều sẽ
dùng thuốc của cậu, nói trước để các cậu kịp thời cung cấp thuốc đến!

Trương Dương cười ha hả, bị Tô Triển Đào lôi kéo, hắn cũng đùa một câu.

Chỉ là họ cũng không nghĩ tới, không lâu sau thì Trương Dương và Tô Triển Đào
thực sự trở thành đối tác của nhau thật, nhưng đó là chuyện sau này.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #82