Chữa Khỏi Hoàn Toàn


Người đăng: ngocsan97@

Khuôn mặt của Tô thiệu Hoa thoáng qua cũng có một chút thẫn thờ.

Có một câu tục ngữ rất hay, bệnh lâu ngày thành nan y, ông ấy đã mắc bệnh này
rất lâu, đối với loại bệnh này có thể nói là rất quen thuộc

Chính bởi vì hiểu nó mới hiểu được ý nghĩa câu nói vừa rồi của Trương Dương.

Ngô Hữu Đạo cũng vậy, y là một thầy thuốc Đông y lão làng, y hiểu rất rõ lời
nói lúc nãy của Trương Dương,nếu như làm được thì nó có ý nghĩa như thế nào.

- Tiểu,tiểu Trương,lúc nãy cậu nói chưa khỏi hoàn toàn cái gì vậy?

Ngô Hữu Đạo nhẹ nhàng hỏi, điều khiến cho y và Tô Thiệu Hoa mất hứngđúng là
những gì Trương Dương vừa nói,rằng hắn có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của Tô
Thiệu Hoa.

Bệnh suyễn không cần biết là suyễn đến mức độ nào đều thuộc vào bệnh nan y.
Đối với loại bệnh này, bất luận là đông y hay là tây y đều rất khó chữa, rất
nhiều ca bệnh suyễn không có cách chữa trị, tối đa cũng chỉ có thể khống chế
không cho nó tái phát.

Có thể khống chế được nó, không còn tái phát hoặc ít tái phát, đã là kì vọng
của rất nhiều người mắc bệnh này.

Tô Thiệu Hoa cũng là một trong số đó, lúc đầu chỉ nghĩ muốn Trương Dương giúp
ông ta khống chế căn bệnh này, có thể khống chế triệt để thì tốt nhất, còn như
chữa khỏi, thậm chí chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh trên người thì căn bản ông ta
chưa từng nghĩ đến.

Ông ta biết, chuyện đó căn bản là không có khả năng.

Suy nghĩ của Ngô Hữu Đạo và ông ta đoán cũng không có gì khác biệt lắm, y
thuật của Trương Dương rất thần kỳ,có thể chữa khỏi bệnh cho ông bạn cũ là có
thể, nhưng chữa khỏi hoàn toàn thì chưa từng nghĩ đến, giữa chữa khỏi và chữa
khỏi hoàn toàn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Chỉ cần không tái phát, chỉ cần không còn đau nữa có nghĩa là đã chữa khỏi,
giống như bệnh cao huyết áp không cần uống thuốc cũng duy trì được sự ổn định
của huyết áp, đây nghĩa là chữa khỏi, có thể chữa khỏi hoàn toàn sau này không
tái phát nữa thì gần như là không thể.

- Đúng, chữa khỏi, chỉ cần sự phối hợp của Tô tiên sinh tôi đảm bảo là sẽ
giải quyết triệt để sự phiền phức này!

Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn đã hiểu rất rõ vì sao Ngô Hữu Đạo giật mình như
vậy, nếu như không có kinh nghiệm của kiếp trước,

bệnh Tô Thiệu Hoa với căn bệnh trước đây hắn chữa hoàn toàn giống nhau, sợ
rằng Trương Dương cũng không dám khẳng định.

- Tiểu Trương, tôi biết y thuật của cậu rất cao,nhưng đây không phải là căn
bệnh bình thường, đến bây giờ trên thế giới vẫn chưa có cách trị khỏi hẳn căn
bệnh này!

Ngô Hữu Đạo nói chầm chậm, y nói rất khéo léo, nhưng ý nghĩa thì đã rõ ràng.

Trên thế giới này đến bây giờ vẫn chưa hề có cách giải quyết vấn đề khó khăn
này,có thể chữa gần khỏi đã là rất giỏi rồi, chữa khỏi hoàn toàn thì không có
khả năng.

Không phải là Ngô Hữu Đạo không tin y thuật của Trương Dương, mà là lời nói
của Trương Dương rất khó khiến cho Ngô Hữu Đạo tin, đây giống như một đứa trẻ
không khiêm tốn, bỗng nhiên nói với y là ngày mai sẽ trở thành tổng thống vậy.

Cũng có thể đứa trẻ sau này có triển vọng sẽ làm tổng thống nhưng bây giờ thì
tuyệt đối không thể nào, đối với Trương Dương cũng vậy, trong tương lai cũng
có thể Trương dương có hy vọng là sẽ chữa khỏi căn bệnh này, nhưng không phải
là ngay bây giờ.

Trương Dương hiện tại còn quá trẻ.

- Trên thế giới này không có,không có nghĩa là không ai chữa được, căn bệnh
này chỉ dựa vào đông y hoặc tây y thì không được mà cần phải biết kết hợp đông
tây y mới hoàn toàn chữa khỏi được!

Trương Dương khẽ cười một tiếng, lúc nói chuyện tràn đầy sự tự tin.

Hắn nói nghe có vẻ rất chắc chắn,như thể thực tế là hắn đã từng thành công,
lúc đó là dựa vào đông y của hắn, ngoài ra thêm tây y của Parker, sự kết hợp
hoàn hảo mới hoàn toàn chữa được căn bệnh nan y này, nếu không có công lao và
cống hiến, thì cũng không thể lấy tên của họ ra đặt rồi.

Được coi là một vinh dự cực lớn của ngành y, huống hồ lần này, lại không phải
là họ phát hiện ra loại bệnh mới, mà là có cống hiến lớn mới được ghi danh.

- Được bác sỹ Trương, có vấn đề gì thì cứ nói ra, tôi tin cậu, và cũng tin
rằng là cậu sẽ làm được!

Tô Thiệu Hoa lớn tiếng nói một câu,sự tự tin của Trương Dương cũng truyền sang
ông ta, thêm vào đó lúc nãy thấy Trương Dương nói rất chuẩn về bệnh của mình,
lúc đó ông ta đã có chút tin tưởng Trương Dương có thể chữa khỏi căn bệnh này
rồi.

Đối với ông ta mà nói, đây là một niềm vui bất ngờ.

- Ông Tô, hiện tại tôi có một yêu cầu, để thuận tiện cho việc chữa bệnh của
tôi,chuyến đi Mỹ lần này ông không đi nữa nhé!.

Trương Dương mỉm cười gật đầu, rồi cũng nói một câu.

Chuyện Tô Thiệu Hoa muốn đi Mỹ, Ngô Hữu Đạo đã nói với hắn,chuyến đi lần này
ít nhất cũng là một tháng, đợi Tô Thiệu Hoa trở về, thì đúng là quá chậm trễ.

Đối với loại bệnh này, hắn đã nắm chắc trong tay, Tô Thiệu Hoa lần này có đi
hay không đi thì cũng không sao, nếu có đi cũng chỉ là lãng phí thời gian,
Trương Dương tin rằng bên Mỹ cũng không có ai có thể làm tốt hơn mình.

- Được, tôi sẽ hủy chuyến đi Mỹ, tất cả nghe theo sự sắp xếp của cậu!

Tô Thiệu Hoa lập tức gật đầu, ông là một người rất quyết đoán, đã lựa chọn tin
tưởng Trương Dương thì sẽ hoàn toàn phối hợp với hắn, ông ta nói được thì sẽ
làm được.

Ở bên Mỹ chẳng qua là cũng phát triển hơn được đôi chút,ông ta muốn đi xem
xem, thực ra ông ta cũng hiểu, sang bên đó coi như đi thử nghiệm,cụ thể hiệu
quả như thế nào thì không ai rõ,ông ta có đi cũng chỉ mang theo chút hy vọng
đó thôi.

Cứ như vậy, ông ta nói đi chữa bệnh, nhưng chủ yếu là đi an dưỡng.

- Thôi được, chúng ta sẽ chữa bệnh bắt đầu từ ngày hôm nay, trước tiên tôi sẽ
giúp ông châm cứu, sau đó sẽ cắt mấy thang thuốc, ông hãy uống trước, chăm sóc
cơ thể, để tiện chữa trị sau này!

Trương Dương cũng rất tán thưởng lời nói quả quyết của Tô Thiệu Hoa, lúc hắn
nói, Ngô Hữu Đạo đưa cho hắn một cái hộp nhỏ, họ đến đây lần này là để chữa
bệnh, cho nên nhất định phải mang đồ nghề đến.

Trong đó có kim châm cứu màTrương Dương cần,đây là vật dụng không thể thiếu.

Trương Dương cũng chưa châm cứu ngay lập tức, mà hắn ngồi kê đơn thuốc trước,
đơn thuốc này là do Trương Dương kiếp trước ở Đức căn cứ vào bệnh tình của Lý
Phương, đặc biệt chế ra,tiêu hao rất nhiều công sức của hắn, tuy nhiên hiệu
quả lại rất lớn.

Tô Thiệu Hoa không phải là Lý Phương, nhưng mà tình trạng của hai người trừ
tuổi tác ra thì hầu hết là giống nhau đều mắc bệnh ba mươi lăm năm, đều là lúc
đầu bị phản ứng với thuốc, cũng tình trạng này, loại mạch tượng này.

Kê đơn rất nhanh, Trương Dương để Tô Thiệu Hoa đi bốc thuốc trước, châm cứu
sau, như thế hiệu quả tốt hơn và sẽ rõ ràng nhất.

Gần khu biệt thự là một hiệu thuốc rất lớn, bên trong có đầy đủ các loại thuốc
Đông y, A Phúc nhanh chóng mang đơn thuốc đi, Tô Thiệu Hoa ở lại phòng sách
tiếp tục tiếp đãi Trương Dương và Ngô Hữu Đạo,nhân tiện thông báo cho bên Mỹ
ông ta có việc cần thay đổi kế hoạch.

Bên Mỹ rất không hài lòng với sự thay đổi lịch trình của ông ấy, còn nói vài
câu như uy hiếp, đáng tiếc Tô Thiệu Hoa không để tâm, dập luôn điện thoại.

Ông ta gọi ngay trước mặt Trương Dương, đây chính là nói cho Trương dương biết
sự quyết tâm của ông ấy.

A Phúc trở về rất nhanh, thuốc gì Trương Dương cần cũng đều có, ông ta đã sắp
xếp người đi sắc thuốc, loại thuốc này cần phải sắc lâu một chút, khoảng nửa
tiếng đồng hồ.

Ông ta còn cho người bày hoa quả và điểm tâm ở đình hóng mát trong vườn,ông ta
là người rất mưu trí, như vậy có thể thể hiện sự tôn trọng của mình đối với
Trương Dương và Ngô Hữu Đạo, nếu như thực sự Trương Dương có thể chữa khỏi căn
bệnh của Tô Thiệu Hoa, có nghĩa chính là ân nhân của Tô Thiệu Hoa, đối với
người như vậy ông ta nhất định phải nhiệt tình tiếp đãi rồi.

- A Phúc thật đã có lòng, trị liệu cần phải đợi một lát sau mới bắt đầu,bác
sĩ Trương hay là chúng ta ra ngoài nghỉ một lát?

Tô Thiệu Hoa rất hài lòng với sự sắp xếp của A Phúc, trong phòng sách là nơi
nói chuyện, không thích hợp cho đãi khách, sắc thuốc cần một chút thời gian,
khoảng thời gian này, chi bằng đưa Trương Dương ra ngoài đi dạo.

Như vậy không những được nghỉ ngơi mà còn có thể làm sâu sắc thêm về mặt tình
cảm.

- Tiền chủ hậu khách!

Trương Dương khẽ cười nói, Tô Thiệu Hoa cười lớn một tiếng, ông ta bây giờ đối
với Trương Dương càng ngày càng hài lòng, tính cách này của Trương Dương rất
hợp với ông ấy.

Trong Biệt thự có một cái sân rất lớn, không có bể bơi, nhưng trong sân lại có
ngọn núi giả, đình hóng mát nằm giữa những dãy núi giả, mang đến cảm giác cổ
xưa.

Đối với điều này Trương Dương đã hiểu, Tô Thiệu Hoa là một người thích sưu tầm
đồ cổ, là một người thích đồ cổ thì trong vườn có bố cục như vậy cũng không có
gì là kỳ lạ cả.

Xung quanh đình, có rất nhiều cây nho, lá nho leo lên làm cho ngôi đình đậm
sắc xanh và mát mẻ, ngồi ở đây, thật sự thoải mái hơn ngồi trong phòng đọc
sách.

A Phúc đã chuẩn bị điểm tâm và hoa quả đâu vào đấy, buổi sáng Trương Dương ăn
ít cho nên đến bây giờ thì thật sự là hơi đói, không khách sáo hắn ăn liền vài
miếng.

- Hương vị cũng khá ngon, ông Tô xem ra ông là người rất biết hưởng thụ cuộc
sống?

Ăn xong đồ ăn, rồi lại uống ngụm trà, Trương Dương lau miệng khen một câu,
phong cảnh ở đây hắn rất thích, ít nhất là hơn những gia đình giàu có mà hắn
gặp ở kiếp trước..

- Bác sĩ Trương, xem ra chúng ta là người cùng hội, nếu như có thời gian nhất
định sẽ tham khảo ý kiến cậu nhiều hơn.

Tô Thiệu Hoa cười ha hả,Ngô Hữu Đạo liếc Trương Dương một cái.

- Tôi, tôi thì không được, tôi chỉ là một anh học trò nghèo!

Trương Dương có chút sững sờ, ngay lập tức lắc đầu, kiếp trước đúng là hắn rất
biết hưởng thụ cuộc sống, nhưng tiếc rằng bây giờ không phải là hắn trước kia,
bây giờ hắn chỉ là một sinh viên.

- Học trò, bác sỹ Trương vẫn còn đang đi học?

Lời nói của Trương Dương làm cho Tô Thiệu Hoa sững sờ, ông ta tuy nhìn thấy
Trương Dương còn trẻ, nhưng cho rằng Trương Dương đã đi làm rồi, đúng là trước
đây Ngô Hữu Đạo giới thiệu hắn là người của bệnh viện.

- Thiệu Hoa, đây là sơ suất của tôi, Trương Dương là sinh viên năm thứ 3 của
trường đại học Trường Kinh, vẫn chưa tốt nghiệp, bệnh viện yêu mến tài năng
của cậu ấy, đã mời cậu ấy về bệnh viện làm thực tập sinh, tuy là thực tập sinh
nhưng y thuật của cậu ấy cũng không kém ai!

Ngô Hữu Đạo vội vàng giải thích một câu,lúc nói còn cười gượng.

Thực tập sinh, đãi ngộ với thực tập sinh còn tốt hơn những bác sĩ chính quy, y
thuật của thực tập sinh còn giỏi hơn y, để y nói ra mấy lời đó quả thật là rất
khó.

- Thì ra là vậy, viện trưởng Chu có con mắt sáng suốt, tôi mà có bệnh viện,
nhân tài như bác sĩ Trương thì bất cứ giá nào tôi cũng phải mời về!

Tô Thiệu Hoa khẽ gật đầu, ông ta cũng quen với Chu Chí Tường chỉ có điều là
không thân lắm, ông ta đã từng tặng cho Tam viện một số thiết bị chữa bệnh.

- Bác hai, nghe nói bệnh của bác có người có thể chữa khỏi?

Bên ngoài đình hóng mát có một thanh âm vọng lại, một người thanh niên đi
nhanh về phía mọi người, người thanh niên này mặc bộ quần áo thể thao, nhìn
rất sáng sủa,xem ra tuổi tác cũng không nhiều, chỉ khoảng hai ba hai tư.

Người thanh niên vừa dứt lời thì cũng vào đến trong lương đình, nhìn thấy
người thanh niên này Tô Thiệu Hoa trên mặt lộ rõ sự phấn khởi.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #81