Người đăng: ngocsan97@
Trên mặt Ngô Hữu Đạo lúc này cũng mang theo chút kinh hãi
Tô Thiệu Hoa là bạn của ông, ông cũng rất hiểu sở thích của Tô Thiệu Hoa, Tô
Thiệu Hoa không hút thuốc, cũng không uống rượu, chỉ thích mỗi đồ cổ nghiên
cứu rất kỹ về đồ cổ.
Ông cũng biết trình độ siêu tầm của Tô Thiệu Hoa, trong hội sưu tầm của Trường
Kinh cũng được đánh giá cao, đã từng được mấy công ty đấu giá mời đến giám
định, ông là một người khá nổi tiếng trong giới sưu tầm Trường Kinh.
Ngay cả Tô Thiệu Hoa cũng khen ngợi Trương Dương, chứng tỏ Trương Dương không
tệ.
- Tô tiên sinh quá khen, lúc nhỏ cũng từng đi tìm kiếm vài thứ đồ, chỉ là
không được tốt như của ông thôi!
Trương Dương mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn vật nhớ người, nhìn văn án này, hắn
lại nhớ đến ông nội.
Ông nội của hắn dù là đạo sĩ, nhưng rất tốt với hắn, cũng hiểu hắn nhất, vốn
văn án kia là Trương Dương giúp ông đi 20 dặm đường núi, cho nên hắn có ấn
tượng rất sâu đậm.
Văn án kia, cũng làm bạn với ông nội rất lâu, sau khi ông nội qua đời, để lại
cho Trương Dương, Trương Dương vẫn giữ trong nhà, chỉ có điều ở thời đại này,
ông nội và ngôi nhà kia không hề tồn tại.
- Thì ra là thế, nhưng kỳ thực thì cái này cũng rất khó được!
Tô Thiệu Hoa cười cười, lời Trương Dương nói ông vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng,
văn án này không nhiều, hoàn toàn giống nhau thì càng hiếm.
Cho dù hoàn toàn giống nhau, cũng chưa chắc đã cùng thời kỳ, nhưng ông chú ý
thấy, lúc ấy Trương Dương chỉ nhìn qua vài lần, đã có thể đưa ra kết luận món
đồ này thời Gia Tĩnh, còn nói giá trị không thấp, không phải người thực sự
hiểu, thì sẽ không thể nói như vậy.
- Tô tiên sinh, tôi biết thời gian của ông quý giá, thời gian của tôi cũng
không nhiều, chúng ta quay trở lại vấn đề chính đi, giải quyết sớm phiền phức
của ông!
Trương Dương đi thẳng đến chiếc ghế bành, tự mình ngồi xuống trước, mìm cười
nhìn Tô Thiệu Hoa.
Ngô Hữu Đạo gật đầu theo, nói:
- Trương Dương nói không sao, Thiệu Hoa, cậu để cho Trương Dương xem thử đi!
- Cũng được, vậy phiền bác sĩ Trương rồi!
Tô Thiệu Hoa nhẹ nhàng gật đầu, ngồi bên cạnh Trương Dương, dù ông đã có chút
cảm tình với Trương Dương, nhưng vẫn chưa đủ tin tưởng.
Hiện nay suy nghĩ chủ yếu trong lòng ông là không muốn phụ lòng tốt của bạn
mình dù Trương Dương có thể trị được bệnh cho mình hay không, ông cũng phải
phối hợp, ông biết Ngô Hữu Đạo thực sự quan tâm đến mình.
- Đưa tay ra!
Trương Dương cũng không khách khí, trực tiếp nói một câu, lúc nói câu này, Tô
Thiệu Hoa đột nhiên cảm giác Trương Dương trở nên vô cùng diềm đạm, căn bản
không giống một chàng thanh niên trẻ 20 tuổi.
Trên người Trương Dương, ông cảm nhận được một sự tự tin, một sự trầm ổn không
thích hợp với độ tuổi của Trương Dương, tất thảy những điều này, ông lại không
cảm nhận được trên người Ngô Hữu Đạo.
Lúc này, ông hơi tin tưởng những lời Ngô Hữu Đạo đã nói, Trương Dương thực sự
có bản lĩnh y thuật cao hơn Ngô Hữu Đạo.
Chỉ tiếc, bệnh của ông chẳng y thuật cao nào chữa được, ông đã gặp nhiều bác
sĩ giỏi, nhưng chẳng ai chữa được bệnh của ông điều này làm ông đánh mất niềm
tin với Trương Dương, ông không tin một chàng thanh niên trẻ như Trương Dương
có thể so được với các bác sĩ nổi tiếng trên thế giới.
Tô Thiệu Hoa đưa tay ra, Trương Dương dùng hai ngón nhẹ nhàng đặt lên mạch của
ông.
Lúc này Tô Thiệu Hoa không hề kinh ngạc, Ngô Hữu Đạo sớm nói với ông, Trương
Dương là coa thủ trung y, bắt mạch đó là chuyện đương nhiên.
Tay của Trương Dương đặt ở mạch của Tô Thiệu Hoa không lâu, chân mày hắn nhíu
lại vào nhau, hai ngón tay của hắn biến thành một ngón, chân mày càng nhíu sâu
hơn.
Lúc này A Phúc vừa vào, còn mang theo ấm trà ngon.
Nhìn thấy mọi chuyện trong phòng, lão cũng không nói câu nào, nhẹ nhàng đặt ấm
trà xuống, rót cho mỗi người một ly, sau đó lẳng lặng đứng sang một bên, nhìn
xem Tô Thiệu Hoa có còn dặn dò gì không.
Một lúc sau, Trương Dương lại dùng đến móng tay, mày càng nhíu chặt, mắt khép
hờ, như đang tự hỏi gì đó.
Chừng 5 phút trôi qua, Trương Dương mới thu tay lại, ngừng việc bắt mạch.
- Trương Dương, cậu thấy thế nào?
Trương Dương vừa mới thu tay lại, Ngô Hữu Đạo vội vàng hỏi, ông còn sốt ruột
hơn cả Tô Thiệu Hoa.
- Lão Ngô, ông chứ chờ một chút!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, quay đầu sang nhìn Tô Thiệu Hoa, chậm rãi hỏi:
- Ông mắc bệnh mấy năm rồi?
- Năm nay tôi 60 tuổi, căn bệnh này theo tôi 35 năm rồi, từ năm 25 tuổi đã
mắc bệnh này!
Tô Thiệu Hoa cười khổ một tiếng, căn bệnh này đã theo ông nửa đời người, từ
khi phát bệnh ông đã bắt đầu chữa trị, cho đến giờ vẫn chưa chữa được, chẳng
trách ông không tin tưởng Trương Dương.
Có lẽ trong lòng ông sớm đã tuyệt vọng rồi.
- Lúc mói đầu, có phải ăn vài loại hoa quả có phản ứng không, chẳng hạn như
táo ấy?
Trương Dương hỏi, Tô Thiệu Hoa ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Qua vài giây, ông mới gật đầu, nói:
- Đúng, cậu nói không sai, lúc 30 tuổi tôi ăn táo thì đột nhiên bị mẫn cảm,
chỉ cần ăn táo lầ phát bệnh, cũng chẳng kiểm tra nguyên nhân, lúc đó còn có
rất nhiều người chê cười tôi vì việc đó!
Câu hỏi của Trương Dương, quả thật làm cho Tô Thiệu Hoa giật mình kinh hãi,
chuyện ông ăn táo là phát bệnh, ông không hề nói với ai, ngay cả Ngô Hữu Đạo
cũng không biết.
A Phúc cũng kinh ngạc, Tô Thiệu Hoa ba mươi năm nay chưa từng ăn táo, chỉ vài
người biết, Trương Dương có thể đoán ra được, quả không bình thường.
Câu trả lời của Tô Thiệu Hoa khiến Trương Dương càng nhíu chặt mày.
- Sau táo, còn có lê, đào... không thể ăn được, còn nữa, sau 35 tuổi, còn có
phản ứng với phấn hoa, sau đó còn bắt đầu bài xích vào dược vật trị bệnh, càng
uống bệnh càng nặng đúng không?
Trương Dương hỏi thêm, mắt Tô Thiệu Hoa càng trợn trừng.
Lát sau, ông mới phản ứng lại, kích động gật đầu:
- Đúng, ngài nói không sai, mấy loại hoa quả đào, lê đúng là nhiều năm rồi
tôi chưa từng ăn, chừng 40 tuổi, những chỗ có phấn hoa liễu tôi cũng không
đến, còn có rất nhiều loại thuốc không thể tiếp tục uống, lúc đó vì thay thuốc
đã phải tìm rất nhiều thầy thuốc tiến hành hội chẩn, cuối cùng mới có thể miễn
cưỡng tìm được một phương án thay thế!
Tô Thiệu Hoa lúc này còn vô tình dùng kính ngữ với Trương Dương, có vẻ kích
động khác thường.
Ông không thể nào không kích động, nhiều năm như vậy, khám nhiều bác sĩ, chỉ
có mình Trương Dương là nói đúng, thậm chí ngay cả những điều cấm kỵ rất ít
người biết.
Những bác sĩ khác, chưa bao giờ nói đúng như Trương Dương.
Ông nghĩ không biết có phải Ngô Hữu Đạo nói với Trương Dương không, nhưng sau
đó ông lại phủ định.
Một vài chuyện thời kỳ đầu chính Ngô Hữu Đạo cũng không biết, sao có thể nói
cho Trương Dương biết, điều này chứng tỏ, những thứ này là do Trương Dương tự
chẩn đoán.
Chỉ dựa vào bắt mạch, có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy, Tô Thiệu Hoa không
biết dùng cách nào để diễn tả tâm tình của mình, đã nhiều năm rồi ông không có
cảm giác này, cảm giác hy vọng!
- Tôi biết!
Trương Dương nhẹ nhàng thở ra, chầm chậm nói, lông mày của hắn cũng giãn ra,
chỉ có điều trong mắt còn chút hoài nghi.
Bệnh của Tô Thiệu Hoa, hắn hoàn toàn có thể xác định là chứng Parker Trương
tổng hợp, tuy nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là tình hình của Tô
Thiệu Hoa với một bệnh nhân của hắn trước đây hoàn toàn giống nhau.
Bệnh nhân trước đây của hắn tên Lý Phương, là một người Hoa quốc tịch Đức, ông
là một bệnh nhân của Trương Dương và Parker.
Chính vì vậy, Trương Dương mới có ấn tượng sâu đậm với ông ấy, vừa rồi khi bắt
mạch cho Tô Thiệu Hoa, hắn phát hiện, mạch của Tô Thiệu Hoa hoàn toàn giống
với mạch của Lý Phương.
Cho nên hắn mới hỏi mấy câu kia, chỉ dựa vào bắt mạch, cho dù là Trương Dương
cũng không thể biết được nhiều như thế.
- Bác sĩ Trương, bệnh của tôi, ngài có thể chữa à?
Một lần nữa Tô Thiệu Hoa có hy vọng, vội vàng nhìn Trương Dương.
Không cách nào khác, trước đây ông không tin tưởng Trương Dương, cảm thấy
tuyệt vọng với căn bệnh của mình, cho nên mới ra vẻ thản nhiên, chỉ khi nào
phát hiện còn có hy vọng, tâm tình dĩ nhiên không thể nào bình tĩnh được nữa.
Không có ai, muốn bị căn bệnh tra tấn vài chục năm, mỗi lần bệnh phát, Tô
Thiệu Hoa cảm giác như muốn chết đi sống lại.
Ngô Hữu Đạo cũng vội vàng nhìn Trương Dương, vừa mừng vừa sợ.
Ông cũng không ngờ, Trương Dương vừa bắt mạch đã biết được nhiều đến thế, điều
này làm cho ông càng thêm ngưỡng mộ Trương Dương, thậm chí theo những gì ông
biết, không có bác sĩ trung y nổi tiếng nào có thể làm được như Trương Dương.
Điều này làm Trương Dương càng trở nên thần bí trong suy nghĩ của ông.
Trương Dương nhìn Tô Thiệu Hoa, thấy Tô Thiệu Hoa toát mồ hôi, ông sợ Trương
Dương nói, tôi bất lực, mấy năm nay, số lần ông nghe thấy câu này nhiều vô số
kể rồi.
- Trị thì có thể trị được!
Cuối cùng Trương Dương nói, mấy từ này khiến Tô Thiệu Hoa thả lỏng tâm tình,
mấy từ của Trương Dương đối với ông mà nói là một niềm vui bất ngờ.
- Đúng là quá tốt!
Ngô Hữu Đạo cũng vui mừng kêu lên, Trương Dương có thể trị được, quả nhiên
Trương Dương có thể chữa trị cho bạn mình, lần này ông mời Trương Dương tới là
đúng, bạn ông cuối cùng coi như cũng được giảm bệnh hoặc giải thoát khỏi căn
bệnh rồi.
- Lão Ngô, ngài đừng vui mừng quá sớm, nghe tôi nói hết đã!
Trương Dương lại lắc đầu, lời của hắn làm Ngô Hữu Đạo và Tô Thiệu Hoa lập tức
sốt ruột, A Phúc đứng bên cũng không kìm được bước về phía trước hai bước, mở
to mắt nhìn Trương Dương.
- Ngài nói đi, tôi có thể chịu được!
Tô Thiệu Hoa hít sâu một hơi, đè nén trái tim không ngừng đập loạn, không hổ
là ông trùm của giới doanh nhân, tâm tình quả là tốt, có thể tự mình điều
chỉnh nhanh như vậy không dễ dàng gì.
Trương Dương gật đầu, nói tiếp:
- Thứ nhất, bệnh của ông đã quá lâu rồi, trong thời gian ngắn tôi không thể
chữa hết được, tôi đoán cần ít nhất nửa nă, tuy nhiên, trong nửa năm này, tôi
có thể cải thiện tình hình của ông, giúp ông ít phát bệnh, có phát bệnh cũng
đỡ đau hơn!
Ngừng lại, nhấp ngụm trà, Trương Dương nói tiếp:
- Thứ hai, bệnh của ông không thể chỉ dựa vào Trung y, còn phải có Tây y hỗ
trợ, thuốc tôi cần rất phức tạp, muốn mua trên thị trường cũng không có, tôi
muốn chế riêng cho ông, nhưng cần có thời gian, hơn nữa những loại thuốc này,
cần có sự phối hợp của ông!
- Không thành vấn đề, cậu cần gì tôi cũng có thể hoàn toàn phối hợp, nửa năm
không lâu, tôi có thể đợi!
Trương Dương vừa nói xong, Tô Thiệu Hoa liền lập tức gật đầu, hơn ba mươi năm
còn chịu được, ông không quan tâm phải chờ nửa năm, quan trọng nhất là, có thể
giải quyết được nỗi đau của ông là được rồi.
- Vậy được, chỉ cần ông phối hợp tốt, tôi cam đoan có thể hoàn toàn chữa khỏi
bệnh cho ông!
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, Nđh vừa vui mừng vừa sửng sốt, ánh mắt
không dám tin nhìn Trương Dương.