Người đăng: ngocsan97@
Tiêu Bân và Cố Thành đang nói chuyện, một nữ y tá lại bước vào phòng.
Đây là nữ y tá Chu Chí Tường cố ý phái tới, trợ giúp Trương Dương chăm sóc Mễ
Tuyết, dù sao Mễ Tuyết cũng là con gái, có một nữ y tá vẫn tốt hơn.
Nữ y tá này rát trẻ, dường như đã được dặn dò, khi đến rất khách sáo với bọn
Trương Dương. Còn giúp Mễ Tuyết kiểm tra toàn thân, sau đó cô y tá này mới
đứng sang một bên, cô ở đây chỉ để phục vụ bọn Trương Dương.
Cô ý tá vừa đi, Hồ Hâm và Tiểu Ngốc đã quay lại, chiếc ví da của Hồ Hâm rõ
ràng đã vơi đi, trên tay cậu ta còn cầm một tờ giấy.
- Trương Dương, đây là giấy đặt cọc 8000, còn đây là 2000 tiền dư.
Hồ Hâm cầm ví da và giấy thế chấp đưa cho Trương Dương, mấy này nay, Trương
Dương vô tình đã trở thành người đáng tin cậy của bọn họ.
Trương Dương cầm lấy giấy thế chấp, còn ví tiền thì đưa lại, hạ giọng nói:
- 2000 này cậu cứ giữ đi, lần này người bị thương đâu phải chỉ mình Mễ Tuyết,
đừng quên cậu cũng thế!
- Tôi?
Hồ Hâm cầm ví da, ánh mắt trợn tròn xoe, kinh ngạc nhìn Trương Dương.
- Đúng!
Trương Dương cười, dùng ngón tay chỉ vào đầu Hồ Hâm, chỗ đó của cậu ta cũng
quấn băng, lúc cậu ấy ngã xuống đầu bị trầy da, vết thương cũng không lớn,
không cần khâu, chỉ cần băng bó là được.
- Vết thương của tôi nhỏ lắm, nãy băng tốn có 15 tệ, sao có thể lấy 2000.
Tiền này tôi không lấy!
Hồ Hâm vội vàng lắc đầu, nhét lại ví da vào tay Trương Dương.
Cậu bị xe máy quẹt ngã, cơ bản là không sao, cậu không coi mình là người bị
hại, lúc đó trong lòng chỉ nhớ đến Tiểu Ngốc, Tiểu Ngốc không sao là an ủi lớn
nhất đối với cậu.
Đừng nói cậu, ngay cả Tiểu Ngốc, Tiêu Bân đều không coi Hồ Hâm là người bị
hại, cậu là anh hùng cứu mỹ nhân, lần này nói không chừng lấy được mỹ nhân về
nhà rồi.
Tuy nhiên lúc này trong lòng Hồ Hâm vẫn rất cảm động, Trương Dương không quên
cậu, còn đưa cho cậu 2000, vừa nãy cậu còn nghi ngờ, sao Trương Dương không
đưa hết số tiền này cho bệnh viện.
- Tôi bảo cậu cầm, cậu cứ cầm, vết thương nhỏ nhưng cũng bị thương, nếu không
phải cậu, lần này người bị thương đã là Tiểu Ngốc rồi, có khi còn nghiêm trọng
hơn ấy.
Trương Dương chầm chậm lắc đầu, lúc nói, ánh mắt mang theo vẻ uy nghiêm của bề
trên, Trương Dương kiếp trước dù chỉ là viện phó, nhưng bệnh viện của bọn hắn
rất nổi tiếng, Trương Dương lại là một trong những bác sĩ nổi tiếng, có nhiều
quan lớn còn phải làm vẻ tôn kính trước mặt hắn.
Thời gian lâu dài, khiến hắn tự nhiên dưỡng thành loại khí chất này.
- Được, tôi cầm vậy!
Hồ Hâm gật đầu không tự nhiên, sau khi nói xong chính cậu cũng sửng sốt, trong
lòng cậu kỳ thực không muốn nhận, chỉ là những gì lúc nãy Trương Dương nói,
làm cậu không kịp phản ứng, đã gật đầu mất.
- Thế thì được, cậu đi mua ít đồ, để an ủ Tiểu Ngốc, hôm nay các cậu về trước
đi!
Trương Dương mỉm cười gật đầu, thời gian không còn sớm nữa, bọn họ vừa ăn cơm
tối xong thì bị tai nạn, giờ cũng quả thực cũng đã muộn rồi.
- Không, chúng tôi ở lại, cùng chăm sóc Mễ Tuyết!
Hồ Hâm chưa nói, Tiểu Ngốc đã nhẹ giọng nói, tuy Trương Dương nói Mễ Tuyết
không sao, nhưng Mễ Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng họ có chút không yên
tâm.
- Không cần có tôi ở đây là được, đừng quên ở đây còn có y tá, ngày mai các
cậu còn phải đi học, tiện giúp tôi với Mễ Tuyết xin nghỉ luôn, ở đây cũng
không có nhiều giường các cậu ở đây sao được?
Trương Dương lắc đầu, Tiểu Ngốc suy nghĩ một lát, lần này không kiên trì nữa,
phòng bệnh VIP cũng chỉ có hai giường, quả thực không hợp để nhiều người ở
lại.
Có Trương Dương và y tá ở đây, đủ chăm sóc Mễ Tuyết rồi, Trương Dương hiện tại
là nhân tài của Tam Viện, người ở đây chắc chắn sẽ đặc biệt chăm sóc Mễ Tuyết.
- Được rồi, mai chúng em lại tới, Trương Dương, Mễ Tuyết giao cho anh!
Tiểu Ngốc từ từ nói, giao cho Trương Dương cô rất yên tâm, trước kia Trương
Dương không đủ quyết đoán, cho nên dù Tiểu Ngốc biết Trương Dương thích Mễ
Tuyết nhưng cũng không chủ động tác hợp.
Hiện tại thì khác, giờ Trương Dương hoàn toàn khác trước kia, giờ Trương Dương
khiến người ta hoàn toàn tin tưởng, khiến người ta khâm phục, hắn ở cùng Mễ
Tuyết, Tiểu Ngốc rất yên tâm.
Hơn nữa Mễ Tuyết cũng đã động lòng với Trương Dương, hai người ở cùng nhau
thực sự là một đôi.
Ngồi thêm một chút, đám Hồ Hâm đều rời đi, để lại mình Trương Dương, trước lúc
họ đi còn lấy số máy nhắn tin của Trương Dương, như vậy có thể liên lạc bất kỳ
khi nào.
Khi viết lại số máy nhắn tin, Trương Dương lại lắc đầu, loại máy nhắn tin này
Trương Dương không quen dùng, không bằng ua một chiếc di động, dù sao di động
nhất định phải có, sớm mua muộn mua đều giống nhau, chỉ có điều hiện tại chính
sách thu phí của di động còn hạn chế, mua di động, chi phí mỗi tháng ắt sẽ
không ít.
Bọn Hồ Hâm vừa đi, Trương Dương bắt đầu gọi hệ thống, điều khiến hắn bất đắc
dĩ là, dù có gọi thế nào, hệ thống chết tiệt kia cũng chẳng thèm xuất hiện,
làm hắn muốn xem kho dữ liệu cũng không được.
Hắn đành chờ đến khi hệ thống tự động xuất hiện, để tra thêm vài thứ.
Tuy nhiên lần này hệ thống cũng cho hắn nhiều điểm lợi, khí công tổ truyền rõ
ràng gia tăng, tuy rằng còn chênh lệch so với kiếp trước, nhưng dù sao vẫn
mạnh hơn nhiều so với lúc mới trở về quá khứ.
Ngoại ra, khứu khác, vị giác, sức mạnh đều gia tăng, còn dần dần thay đổi cơ
thể hắn, không chừng cái vận khí mờ ảo kia cũng tăng, hắn hy vọng hệ thống
không nói sai, vận khí sau này thực sự có thể tốt hơn một chút.
Cả đêm trôi qua rất nhanh, Trương Dương vẫn nằm giường bên cạnh, khuya y tá có
qua nhiều lần, đều là giúp Mễ Tuyết thay thuốc, mãi cho đến 4h sáng, Mễ Tuyết
mới đỡ hơn một chút.
- Em tỉnh lại từ khi nào?
Sau khi ngủ dậy, Trương Dương qua nhìn Mễ Tuyết, trên mặt đột nhiên nở nụ
cười.
Mễ Tuyết đang nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp nhìn Trương Dương.
- Em vừa mới tỉnh, Trương Dương, có phải em bị thương rất nặng không, sao
không cử động được? Có phải em liệt rồi không?
Giọng Mễ Tuyết thật sự rất nhỏ, suýt chút nữa là Trương Dương không thể nghe
thấy gì.
Khi nói, trong mắt Mễ Tuyết còn mang theo vẻ kinh hoàng sợ hãi, nước mắt chảy
ra, đúng là cô vừa tỉnh lại, sau khi tỉnh phát hiện tay chân mình không nhúc
nhích được, phát hiện này làm cô hoảng sợ.
Cô chỉ nhớ, hôm qua cô bị một chiếc xe máy lao đến, tông phải. Sau đó thế nào
cô không nhớ, cô lúc này, đang lo không biết có phải mình bị liệt rồi không.
Vừa nghĩ đến liệt toàn thân, tim cô đột nhiên đập mạnh, liệt toàn thân đối với
cô mà nói còn chẳng bằng chết.
- Cô bé ngốc, nghĩ linh tinh cái gì đấy, thương thế của em không tính là
nghiêm trọng, hôm qua anh mổ cho em rồi, giờ đã không sao, thời gian này phải
tĩnh dưỡng mới tốt!
Câu hỏi của Mễ Tuyết làm Trương Dương bật cười, sở dĩ Mễ Tuyết không thể cử
động, đều do hắn dùng kim châm tạm thời phong bế mạch của Mễ Tuyết, như vậy có
thể giảm bớt đau đơn cho cô, tránh trong lúc vô ý cô lại tự làm đau mình.
- Thật chứ, anh không gạt em?
Ánh mắt Mễ Tuyết còn chút ướt át, tuy nhiên vẻ mặt đã tốt hơn khi nãy nhiều,
cũng có nhiều hy vọng hơn.
- Đương nhiên, anh sẽ không lừa em, vĩnh viễn không lừa em.
Nhìn Mễ Tuyết, Trương Dương thốt lên, ánh mắt Mễ Tuyết lại mở to, có chút
không tin nhìn Trương Dương.
- Em không tin, anh sẽ giúp em giải trừ phong bế, em sẽ lập tức cử động được!
Mặt Trương Dương bỗng đỏ lên, hắn vội vàng đứng dậy, đổi chủ đề.
Trương Dương tới cạnh bàn cầm hộp kim châm, một lần nữa hắn dùng kim châm để
giải những huyệt vị phong bế trên người Mễ Tuyết, vốn kế hoạch sáng nay của
Trương Dương cũng là giải bế cho Mễ Tuyết.
Việc này cũng khá đơn giản, chỉ cần năm phút, Trương Dương đã làm xong.
Lại thêm vài phút trôi qua, ngón tay của Mễ Tuyết đã bắt đầu có tri giác, sau
đó là cánh tay, chân cũng có thể nhúc nhích, điều này làm Mễ Tuyết hoàn toàn
yên tâm, không liệt là tốt rồi, nếu quả thực như vậy, e là cô không đủ dũng
khí để tiếp tục sống.
- Mễ Tuyết, cậu tỉnh chưa?
Mễ Tuyết dưới sự giúp đỡ của Trương Dương, hơi ngẩng đầu lên, cửa phòng bệnh
lại mở ra, Tiểu Ngốc và Hồ Hâm cùng nhau bước vào, người vừa nói là Tiểu Ngốc,
cô vui vẻ nhìn Mễ Tuyết, nhanh chân bước sang,
Bây giờ còn chưa đến 7h, hai người cùng nhau đến thăm Mễ Tuyết trước, sau khi
thăm Mễ Tuyết, họ mới về trường học.
- Tiểu Ngốc, cậu không sao là tốt rồi!
Mễ Tuyết cười ngọt ngào, hôm qua cô cũng thấy chiếc xe nhắm về phía Tiểu Ngốc,
lúc đó cô cũng rất sợ hãi, chỉ có điều không ngờ sự tình đột nhiên thay đổi,
cuối cùng người bị thương lại là cô.
- Không có Hồ Hâm, có thể tớ đã không đứng ở đây được rồi!
Tiểu Ngốc đến bên giường, ngồi xuống, nắm lấy tay Mễ Tuyết, Trương Dương nhìn
thấy màn này, cũng lặng lẽ cúi đầu.
Bộ dạng Tiểu Ngốc giống như hắn ngày hôm qua, hắn cũng nắm tay Mễ Tuyết như
vậy, tay Mễ Tuyết rất mềm, sau khi nắm, chẳng muốn buông ra nữa.
- Hồ Hâm đối với cậu tốt thật, thời khắc quan trọng, ngay cả tính mạng cũng
có thể từ bỏ!
Mễ Tuyết suy nghĩ, nhớ lại chuyện hôm qua, ít nhất trước khi chiếc xe lao về
phía cô cô vẫn còn nhớ, Hồ Hâm không màng tất cả lao đến cứu Tiểu Ngốc, không
chỉ làm cảm động Tiểu Ngốc, ngay cả Mễ Tuyết và những người khác đều cảm động.
Tiểu Ngốc lần này không phản bác lại Mễ Tuyết, chỉ lén liếc trộm Hồ Hâm, ghé
sát tai Mễ Tuyết, nhỏ giọng nói gì đó.
Nói một hồi, cả hai đều lén cười, làm Hồ Hâm và Trương Dương đều thấy chả hiểu
ra sao. Không biết hai cô nàng này rốt cuộc đã nói những gì.
- Trương Dương, hôm qua chính anh phẫu thuật cho em?
Mễ Tuyết đột nhiên kêu lên, cô vén chăn lên nhìn cơ thể của mình.
- Đúng vậy, là anh, hôm qua ca mổ của em, anh lo lắng không dám giao cho
người khác!
Trương Dương hơi sững sờ, lập tức trả lời hắn không rõ sao lúc này Mễ Tuyết
đột nhiên lại hỏi chuyện phẫu thuật.
- Vậy đồ của em là anh cởi à?
Mễ Tuyết cúi đầu,nhỏ giọng hỏi, lúc hỏi mặt cô đỏ cả lên, lúc nãy cô nhìn đồ
của mình được thay, lại nghe Tiểu Ngốc nói, hôm qua đích thân Trương Dương mổ
cho cô, nên cô mới hỏi như vậy.
Vết mổ của cô nằm ở ngực, đối với một cô gái mà nói, đó là vị trí tuyệt đối
mẫn cảm.