Thì Cùng Thuê Nhà Vậy!


Người đăng: ngocsan97@

- Đinh!

Trong đầu Trương Dương đột nhiên vang lên một tiếng chuông trong trẻo.

- Chủ nhân đã tiếp nhận thành công nhiệm vụ 'Sự nguy hiểm của Mễ Tuyết ",
nhiệm vụ này có độ khó cấp ba, hệ thống xin thông báo, nhiệm vụ này sẽ tự động
xuất hiện trong mười ngày, đề nghị chủ nhân trong vòng mười ngày không được
rời xa nhân vật chủ yếu trong nhiệm vụ - Mễ Tuyết.

Giọng robot nữ cũng trong trẻo hẳn lên, ít nhất so với thanh âm cứng rắn vừa
rồi còn dễ nghe hơn đôi chút.

- Tôi muốn biết, trong nhiệm vụ lần này, Mễ Tuyết sẽ gặp phải nguy hiểm gì?

Trương Dương vội vàng hỏi một câu, khi chịu nhận nhiệm vụ, cái hắn muốn biết
nhất chính là vấn đề này.

Trước tiên phải biết Mễ Tuyết sẽ gặp nguy hiểm gì mới có thể dễ bễ ứng phó,
tránh xuất hiện hậu quả xấu.

- Rất xin lỗi, câu hỏi này không thể trả lời, chủ nhân chỉ cần theo sát nhân
vật trọng yếu- Mễ Tuyết trong mười ngày là được, cứ như vậy đến khi yêu cầu
nhiệm vụ xuất hiện thì trực tiếp ứng phó!

Giọng robot nữ lại nhắc nhở một câu khiến Trương Dương hoàn toàn ngây dại.

“Tiếp nhận nhiệm vụ, lại không có được kết quả mong muốn, lại còn phải đi theo
Mễ Tuyết mười ngày, Michelle dù gì cũng là một thiếu nữ, hắn biết lấy lý do gì
để đi theo cổ chứ”.

- Phương pháp tốt nhất, là có thể theo sát hai mươi bốn trên hai bốn, dựa
theo tính toán của tôi, nếu chủ nhân chỉ theo hai mươi giờ thì cũng đã có 90%
khả năng hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Trương Dương đang nghĩ ngợi thì giọng robot nữ lại nói thêm một câu, lần này
thiếu chút khiến Trương Dương ngất đi cho rồi.

Hai mươi bốn giờ theo bên người, thế này thì cho dù là bạn tình cũng không làm
được, hắn cũng không thể theo Mễ Tuyết khi cô nàng vào WC hoặc là tắm rửa gì
đó, quả thực như vậy, đừng nói mười ngày chứ có một ngày cũng sẽ bị coi là lưu
manh mà đuổi đi.

Dù là Mễ Tuyết thật sự có ý tứ gì đó với hắn cũng không thể nhận chế độ “chăm
bẵm” như vậy.

- Nếu chỉ theo ban ngày thôi thì sao?

Trương Dương trầm ngâm nhìn thanh nhiệm vụ trước mặt, chữ “sự nguy hiểm của Mễ
Tuyết” bên trong đã biến thành màu đỏ, có nghĩa là nhiệm vụ này đang được tiến
hành.

Giọng robot nữ chậm rãi nói:

- Nếu theo sát ban ngày, cũng có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ rất lớn, hy vọng
hoàn thành chí ít có đến 60%, mới là cấp ba nên độ khó nhiệm vụ không cao, chỉ
cần chủ nhân vận khí(may mắn) không quá kém là đều có thể hoàn thành!

- Vận khí(may mắn) hử, vận khí(may mắn) của ta hình như quá bình thường thì
phải!

Trương Dương nhẹ giọng nỉ non, nếu hắn rất may mắn thì….cũng sẽ không gặp
phải tai nạn trên không, đã không lập tức mất mạng như vậy.

Nghĩ đến đây, hắn liền nghĩ tới chỉ số vận khí(may mắn) trong thuộc tính nhân
vật, dường như thấp nhất trong số tất cả các thuộc tính, chỉ có năm điểm.

- Vận khí(may mắn) cá nhân và chỉ số vận khí(may mắn) trong dữ liệu nhân vật
có quan hệ gì không?

Trương Dương lại hỏi.

- Hệ thống tư liệu, chính là đại biểu cho năng lực của bản thân chủ nhân, chỉ
số vận khí(may mắn) trong tư liệu chính là đại diện cho may mắn của chủ nhân
trong hiện thực, căn cứ vào chỉ số, vận khí(may mắn) của chủ nhân cũng không
tốt, như vậy sẽ giảm khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cụ thể giảm xuống bao nhiêu
thì chỉ khi mở tri thức căn bản mới có thể tính toán ra!

Giọng robot nữ trả lời lập tức khiến Trương Dương trong lòng nguội lạnh phân
nửa, vận khí(may mắn) của hắn quả nhiên không tốt.

Vận khí(may mắn) như vậy còn có thể giảm khả năng hoàn thành nhiệm vụ, vốn đã
không thể theo sát liên tục nên đã chỉ còn có 60% hy vọng, nay lại giảm thêm
một ít, vậy hy vọng chẳng phải là biến thành thấp hơn sao.

Trương Dương trong lòng không ngừng nguyền rủa cái hệ thống này chơi khó nhau,
còn nói là mới đến nhiệm vụ cấp ba nên còn đơn giản, hy vọng vào khả năng
thành công cũng chỉ có một nửa, thế này mà cũng kêu là đơn giản sao?

Phải biết rằng, nhiệm vụ này nếu thất bại thì không chỉ có Mễ Tuyết gặp nguy
hiểm lớn mà chính hắn cũng sẽ cùng xui xẻo theo.

Đến lúc đó, chỉ số mấy dòng thuộc tính vốn đã không cao cũng sẽ cùng theo đó
mà giảm xuống không ít, nếu để cho chúng giảm xuống 0 thì hắn cũng liền xong
đời.

- Biện pháp tốt nhất vẫn là theo hướng dẫn, tận lực theo sát bên người Mễ
Tuyết !

Giọng robot nữ lại vang lên, Trương Dương lại đột nhiên có cảm giác lần này
trong thanh âm đó có kèm theo chút thích thú, dường như đã biết ý hắn vừa rồi
và đang cười nhạo hắn.

- Được, trở về menu chính!

Trương Dương gật đầu cứng ngắc, trước mặt hắn hình ảnh lại trở về trạng thái 5
ô tùy chọn.

Nếu tiếp nhận nhiệm vụ thì phải nghĩ cách cố gắng hoàn thành những nhiệm vụ
này, mới bắt đầu đã bỏ cuộc chẳng khác nào thất bại, trước mắt Trương Dương,
không thể chịu đựng được hậu quả của thất bại.

Hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Menu chính vẫn ở đó, vẫn như cũ chỉ có ô năng lực là nhấp nháy, ô nhiệm đã trở
lại trạng thái bình thường, theo Trương Dương tự lý giải thì đây là do đã mở
ra, bên trong đã không có nội dung mới nữa.

- Mở ra menu năng lực!

Trương Dương chậm rãi ra lệnh, hình ảnh ảo màu lục lập tức mở ra, nội dung
trong menu năng lực chỉ có hai mục.

Một cái trong đó là Trương gia khí công, phái sau có một con số là 23, còn có
một cái là Trung y y thuật, năng lực là 38.

Hai chỉ số này cũng không tính là thấp.

- Điểm năng lực chỉ có nhiệm vụ cấp bốn trở lên mới bắt đầu được thưởng, tuy
nhiên điểm năng lực cũng có thể thay đổi theo năng lực chủ nhân, năng lực bản
thân của chủ nhân tăng lên thì chỉ số này cũng sẽ thay đổi!

Giọng robot nữ lên tiếng nhắc nhở, Trương Dương chậm rãi gật đầu, cái này thì
có vẻ hắn đã hiểu rõ.

Những chỉ số đó tương ứng với bản thân hắn, hiện tại mà nói, y thuật của hắn
là mạnh nhất, khí công tổ truyền vốn rất trọng yếu, có thể bây giờ đã giảm đi
nhiều, chỉ số cũng theo đó giảm xuống không ít.

Trương Dương lại hỏi:

- Nếu hoàn thành nhiệm vụ gia tăng điểm năng lực, năng lực bản thân ta trong
hiện thực có phải cũng được tăng tương ứng không?

- Đúng, đây là một hệ thống phụ trợ trong quá trình trưởng thành, tất cả các
chỉ số cũng là đại diện cho sự trưởng thành của chủ nhân, ở đây có biến hóa
thì năng lực chủ nhân trong hiện thực cũng sẽ được nâng cao!

- Ta hiểu, tuy nhiên cái màn hình này làm sao bỏ đi được, cứ chễm chệ trước
mắt như vậy mãi sao?

Sau khi xem menu năng lực thì Trương Dương đã hiểu đại khái về hệ thống này,
những gì còn muốn biết, cũng chỉ có thể từ từ đợi cấp độ nâng cao, mở tri thức
căn bản ra mới có thể tìm hiểu sau.

- Bất cứ lúc nào người cũng có thể mở menu chính, chỉ cần người có ý nghĩ là
được!

Giọng robot nữ lần này dường như có chút quyến rũ, hoàn toàn khác với điệu bộ
cứng ngắc lúc ban đầu, Trương Dương cuối cùng cũng chú ý nghe ra loại thanh
âm này nghe đã thoải mái hơn một chút.

- Được, đóng giao diện!

Trương Dương trong lòng mặc niệm một tiếng, hình ảnh giả thuyết vẫn hiển hiện
trước mắt kia cuối cùng đã biến mất.

- Trương Dương!

Vừa mới hoàn hồn, Trương Dương liền thấy được ánh mắt ân cần của Mễ Tuyết, xe
taxi đã ngừng lại, ngồi phía trước ghế lái là Hồ Hâm cũng đang quay đầu ra sau
thăm dò, lo lắng nhìn Trương Dương.

- Các người…thế này là thế nào?

Trương Dương vội vàng hỏi một câu, hắn nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, xe taxi đã
đến cổng chính ngôi trường.

- Cậu còn nói, vừa rồi cậu làm sao vậy, gọi cũng không thấy đáp lời nào, chỉ
gật gà gật gù!

Hồ Hâm lập tức kêu lên, tuy nhiên trong mắt của y lại có chứa một tia thoải
mái, Trương Dương cuối cùng đã nói chuyện, bọn họ vừa rồi đã gọi Trương Dương
mãi mà không được.

Trương Dương lại không nói lời nào, y chỉ sợ sẽ phải đem Trương Dương đuổi về
bệnh viện, vừa rồi Mễ Tuyết đã đề nghị như vậy.

- Tôi vừa rồi đang nghĩ một vấn đề, nghĩ đến mức có chút xuất thần, ngại quá!

Trương Dương lập tức lộ ra một tia xin lỗi, trước đó hắn cùng hệ thống giao
lưu rất tập trung, không để ý đến xung quanh.

Hơn nữa, Mễ Tuyết và Hồ Hâm cũng chỉ cẩn trọng kêu hắn vài tiếng, cũng không
có động đến thân thể hắn, mới không làm hắn bừng tỉnh.

Đám Hồ Hâm sở dĩ để ý mà gọi nhỏ như vậy đều là vì biểu hiện trước đó của
Trương Dương ở trong bệnh viện, lúc trong bệnh viện, chỉ nhìn Hồ Hâm bọn họ
vài lần là Trương Dương liền hôn mê rồi, vì vậy bọn họ tự nhiên không dám kích
thích quá mức.

- Nghĩ gì mà nhập tâm như vậy?

Mễ Tuyết trực tiếp hỏi.

- Không có gì, Mễ Tuyết, em hiện đang sống ở đâu?

Trương Dương lắc lắc đầu hỏi một câu, trong đầu của hắn toàn bộ là nhiệm vụ
mới tiếp nhận, nhiệm vụ này cho thấy Mễ Tuyết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng là nguy
hiểm gì thì vẫn chưa rõ.

- Em đương nhiên là ở trong ký túc xá nữ rồi!

Mễ Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trương Dương, cô ở đâu hình như Trương Dương
đã sớm biết rồi chứ.

Trương Dương lập tức thốt lên:

- Ký túc xá nữ, vậy em có thể chuyển ra hay không, tốt nhất là ở gần bọn anh
một chút!

Vừa mới nói xong câu đó, Trương Dương liền ngây người ra, Hồ Hâm lại làm vẻ
mặt không thể tin nổi mà nhìn Trương Dương, trong ánh mắt của y, thậm chí còn
mang theo chút khâm phục.

Lợi hại quá, sao bình thường không phát hiện Trương Dương là người can đảm,
mới có chút thân thân đã liền muốn rủ con gái nhà người ta ra ngoài ở.

Trương Dương cũng ngây ngẩn cả người, nói xong hắn liền hối hận, hắn hiện tại
dù gì cũng không phải là thầy thuốc trung y nổi tiếng như trước kia, Kim cương
Vương lão ngũ trẻ tuổi, hắn hiện tại chỉ là một thằng học sinh.

Hơn nữa, hiện tại cũng không phải năm 2012, vẫn còn ở năm 98 của thế kỷ 20,
thời đại này tuy rằng rất nhiều cô gái đã cởi mở, nhưng vẫn chưa đến mức mới
nói chuyện dăm ba câu đã theo người ta.

- Này, anh không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn chăm sóc em một thời gian ngắn!

Trương Dương lập tức lại giải thích một câu, giải thích xong hắn lại hối hận
thêm lần nữa.

Giải thích cái gì, càng giải thích càng phiền toái, càng giải thích càng mờ
ám, giờ thì Mễ Tuyết đã cúi đầu, cô nàng vốn tính cứng cỏi, nghe lời mời trắng
trợn như thế thì chịu sao nổi.

- Em có thể dọn ra ngoài ở, nhưng chúng ta ở cùng một chỗ nhiều nhất cũng chỉ
có thể là cùng thuê, mỗi người một phòng, còn nữa, em sẽ không ở lâu, anh
không cần phải chăm sóc em, trong khoảng thời gian này em sẽ chăm sóc anh!

Mễ Tuyết cúi đầu, dùng thanh âm rất thấp nói một câu, Hồ Hâm ánh mắt trừng
thật to ra đấ không nghĩ tới Mễ Tuyết lại đã đồng ý rồi.

Nhưng hắn có nhớ rõ, đã từng có cậu chàng muốn thổ lộ với Mễ Tuyết, lại còn
muốn động thủ, kết quả bị Mễ Tuyết trực tiếp sút vào thằng nhỏ.

Cậu ta gào thét thê thảm suốt mấy giờ, mỗi lần vừa nghĩ tới chuyện ngày đó,
rất nhiều người tận mắt nhìn thấy hai chân vẫn mất tự chủ mà run lên bần bật.

Một cô gái như vậy, không ngờ lại đồng ý đề nghị của Trương Dương, mà dọn ra
ngoài ở cùng.

- Được, chỉ cần mười ngày là đủ!

Trương Dương lập tức gật đầu, Mễ Tuyết không ngờ đã đồng ý rồi, điều này cũng
ngoài dự liệu của hắn.

Nhưng đồng ý rồi là tốt rồi, như vậy bọn họ có thể ở gần nhau một chút, hy
vọng hoàn thành nhiệm vụ cũng tăng lên rất nhiều, tuy nói không thể theo bên
người ta 24 giờ một ngày, nhưng dù sao cũng được ở chung một chỗ.

Phải biết rằng, trước khi Trương Dương nói ra câu kia, chỉ là muốn ở gần một
chút là được, trở thành hàng xóm chính là lựa chọn tốt nhất, nào mơ đượ cùng
thue một nhà như hiện nay.

Cùng thuê, vậy khác gì ở cùng nhau dưới một mái nhà, tự nhiên lại gần hơn
thiệt là nhiều.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #7