Tai Nạn Xe Cộ (thượng)


Người đăng: ngocsan97@

- Trương Dương, cậu đừng có đùa với tôi.

Ông chủ Chu đi rồi, Tiêu Bân mới kịp phản ứng, khoát tay, vội vàng nói.

Chủ tịch hội sinh viên, không thể phủ nhận lúc nãy Tiêu Bân thực sự động lòng,
thanh niên ai chẳng ôm giấc mộng, từ khi cậu gia nhập hội sinh viên đã từng có
giấc mộng, một ngày mình có thể ngồi lên vị trí kia

Điểm lợi khi ngồi lên vị trí Chủ tịch Hội sinh viên thì không cần phải nói.

Tuy nhiên bản thân cậu hiểu rõ, biết là dù nói về phương diện vào, vị trí đó
cũng khó đến phiên cậu.

- Có phải nói giỡn hay không, sau này cậu sẽ biết, không nói trước được, ăn
cơm đi, chân gà Chu tẩu này, lâu lắm tôi không được ăn rồi, thèm lắm đây này!

Trương Dương cười lớn, cầm đũa gắp một chiếc chân gà trước tiên.

Hồ Hâm ngồi bên nhìn động tác của Trương Dương, thoáng sửng sốt, cái chân gà
đầu tiên trước nay đều là của cậu ta, không ngờ hôm nay bị Trương Dương giành
trước.

Tuy nhiên cậu ta cũng không chậm, một lúc sau, trong miệng đã từ từ được lấp
đầy, mọi người trên bàn không để ý đến đề tài lúc nãy nữa, tất cả mọi người
đến lo tranh giành món ngon.

Tính tình Tiêu Bân Trương Dương biết, lúc này nói nhiều với cậu ta cũng vô
dụng, chi bằng cứ ăn trước đã.

Đồ ăn ở tiệm mì Chu Tẩu quả không tệ, lần trước vì chị Chu sắp sinh, mấy người
đều không được ăn, lần này cuối cùng cũng được đền bù rồi.

Cơm nước no nê, cả đám mới chậm rãi bước ra ngoài, hôm nay ngoại trừ Nam Nam
có việc không đi chung, những người khác đều có mặt.

- Trương Dương, mau cho tớ xem đi.

Vừa bước ra phố, Hồ Hâm đã hét ầm lên, nhào về phía Trương Dương.

Vừa nãy cậu ta mới biết, hôm nay Mễ Tuyết tặng Trương Dương chiếc máy nhắn
tin, đối với những sinh viên nghèo như họ, có một chiếc máy nhắn tin là mơ ước
của rất nhiều người.

- Đừng vội, tôi cho cậu xem là được chứ gì!

Trương Dương né qua, tránh được Hồ Hâm, Tiêu Bân và Cố Thành đều bu đến, Tiêu
Bân cũng vừa biết Trương Dương có máy nhắn tin, lúc nãy chuyện họ nói, hầu hết
đều là việc Trương Dương kiếm được tiền tài trợ từ bệnh viện.

Chiếc máy nhắn tin mới tinh nhanh chóng nằm trong tay bọn Hồ Hâm, Hồ Hâm không
ngừng ai oán, sao không có người đẹp nào tặng cho cậu ta thứ đồ tốt như thế,
nếu có, cậu ta nguyện dùng thân báo đáp.

Hồ Hâm đáng thương, những lời này bị Tiểu Ngốc nghe thấy, lỗ tai của cậu ta
cũng lập tức gặp tai ương.

Hai người, lại diễn một màn võ thuật.

Máy nhắn tin lại rơi vào tay Tiêu Bân, cậu ta và Cố Thành tụ tập một chỗ không
ngừng nghiên cứu các phim của máy nhắn tin, Trương Dương đứng bên, mỉm cười
nhìn Mễ Tuyết cách đó không xa.

Tiểu Ngốc, Hồ Hâm đang không ngừng rượt đuổi, hai người này trước giờ đều điên
như vậy, bọn họ sớm đã quen rồi.

Vù vù...

Đang chạy Tiểu Ngốc đột ngột dừng lại, dùng tay che mắt. Đối diện cô đột nhiên
sáng lên, làm cô không nhìn được gì, sự thay đổi này, làm cô không biết phải
làm sao, ngây ngốc đứng đó.

Sắc mặt Trương Dương thay đổi, từ góc độ hắn đang đứng có thể nhìn thấy phía
bên kia có một chiếc xe máy chạy rất nhanh, Tiểu Ngốc bị đèn xe máy làm chói
mắt, nên mới không biết phải làm sao.

Cơ thể của hắn chuyển động, đáng tiếc khoảng cách giữa hắn và Tiểu Ngốc quá
xa, cho dù tốc độ có nhanh, cũng không thể chạy đến bên Tiểu Ngốc, kéo cô lại
được.

- Cẩn thận!

Hồ Hâm cũng thấy, hét lên một tiếng xé ruột xé gan, cơ thể cậu nhanh chóng bổ
nhào về phía Tiểu Ngốc, không sợ chiếc xe máy đang lao tới.

- Két..t...t...

Người lái xe nhanh chóng phát hiện tình hình, lập tức thắng lại, đáng tiếc
chiếc xe theo quán tính vẫn lao về trước rất nhanh.

- Bộp!

Hồ Hâm nhào lên người Tiểu Ngốc, ôm Tiểu Ngốc đổ sang một bên, cơ thể cậu bị
chiếc xe sượt qua, té xuống đất.

Sau khi chiếc xe sượt qua Hồ Hâm, vẫn chưa dừng lại, mà ngã xuống đất, lăn về
một hướng khác.

Vừa chạy tới, nhìn Hồ Hâm xong sắc mặt Trương Dương lại thay đổi, chiếc xe
đang lao đi như đạn bắn, chiếc xe đã đổi hướng, lao thẳng về phía Mễ Tuyết.

Chủ nhân chiếc xe, lúc này căn bản không còn trên xe nữa, khi sượt qua Hồ Hâm,
y đã nhảy xuống, trên đầu còn đội chiếc nón bảo hiển sáng bóng.

Nói cách khác, chiếc xe này hiện nay căn bản chẳng có ai khống chế.

- Aaaaaaa!

Mễ Tuyết sững sờ, không ngờ lại có tai họa rơi xuống, không kìm được hét lên,
nhưng lúc này cô không biết phải phản ứng thế nào, mắt chỉ có thể nhìn chiếc
xe từ xa lao đến, cuối cùng là đến trước mặt cô.

- Bịch!

Lại một tiếng động lớn vang lên, toàn thân Mễ Tuyết bay lên, bay đến bên
Trương Dương đôi mắt đã biến thành màu đỏ, đôi mắt vằn đỏ ấy khiến hắn trở nên
vô cùng dữ tợn, răng cũng cắn chặt lại.

Tiêu Bân và Cố Thành lúc này còn đang chú ý đến máy nhắn tin giờ đã ngẩng đầu
lên, kinh hoàng nhìn mọi chuyện xảy ra, mọi thứ xảy ra quá nhanh, căn bản họ
không kịp phản ứng.

Trong một thời gian ngắn, Hồ Hâm bị sượt qua, Mễ Tuyết bị đụng bay đi, làm cho
họ có cảm giác như mơ.

- Hồ Hâm, Hồ Hâm!

Tiểu Ngốc cuối cùng cũng tỉnh, khóc lóc leo lên người Hồ Hâm, kêu lớn, nửa mặt
Hồ Hâm đều là máu, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

- Đừng có kêu như nhà có tang nữa, anh không sao!

Hồ Hâm nửa mặt máu không ngờ còn đùa với Tiểu Ngốc, cười xong còn nói thêm:

- Chỉ cần em không sao là được rồi!

Tiểu Ngốc ngẩn ngơ, ôm đầu Hồ Hâm, nước mắt không kìm được cứ rơi xuống, vừa
rôi tuy cô bị dọa, nhưng không có nghĩa là không biết gì, cô biết Hồ Hâm đã
đẩy cô, nên cô mới thoát được một kiếp nạn.

- Mễ Tuyết!

Thấy Hồ Hâm không sao, Tiêu Bân và Cố Thành lập tức chạy đến bên Mễ Tuyết,
tình hình Mễ Tuyết không được lạc quan lắm.

Cô bị xe trực tiếp tung vào, thương tích nghiêm trọng nhất.

Trương Dương đứng cạnh cô, mắt vẫn đỏ, sắc mặt khó coi. Hai tay hắn không
ngừng điểm xuống người Mễ Tuyết, dưới thân Mễ Tuyết, máu chảy xối xả, so với
Hồ Hâm còn kinh khủng hơn.

- Đừng khóc, anh không sao, đỡ anh dậy là được rồi!

Hồ Hâm cũng chú ý bên đó, chậm rãi đứng lên, cậu còn có thể tự đứng lên, điều
này làm Tiểu Ngốc yên tâm hơn một chút.

Tuy nhiên chưa kịp thở phào,cô lại giật thót, bây giờ cô mới để ý đến tình
hình Mễ Tuyết, không kìm được phải hét lên.

Vừa rồi cô bị dọa, lại bị Hồ Hâm đẩy ngã, căn bản không để ý đến tình trạng Mễ
Tuyết.

- Cố Thành, gọi xe, Trương Dương xem chủ chiếc xe máy kia, chúng ta tới Tam
Viện!

Trương Dương cuối cùng đã ngừng tay, hắn khẽ nói với Tiêu Bân và Cố Thành, bản
thân thì cẩn thận ôm lấy Mễ Tuyết, dời sang một bên.

Mễ Tuyết hôm nay mặc váy trắng, nửa thân dưới đều bị nhuộm đỏ, chiếc váy biến
thành màu đỏ tươi, rất chói mắt.

Tiêu Bân, Cố Thành sớm hoảng hồn, nghe Trương Dương dặn dò, không tự chủ được
chỉ làm đúng theo lời hắn, cũng may giờ chưa quá muộn, Cố Thành nhanh chóng
gọi được taxi, người lái taxi là người nhiệt tình, nghe nói có tai nạn xe cộ,
lập tức kéo thêm người đến, không như thời đại của Trương Dương sau này, thấy
người ta gặp tai nạn vẫn mặc kệ.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #67