Người đăng: ngocsan97@
Toàn thể thông qua, trong tình trạng không có Chu Dật Trần, Bộ phận đối ngoại
vẫn có được quyền phê duyệt khoản tiền tài trợ này.
Mấy tay chân của Chu Dật Trần trong lòng cũng bất đắc dĩ, nhưng bọn họ chẳng
thể nào chống lại được Trương Dương, hơn nữa lúc này không phải ai cũng có
được chiếc điện thoại di động, đám bọn họ ngoại trừ Chu Dật Trần thì căn bản
chả ai có di động cả, nên chẳng cách nào thông báo được cho Chu Dật Trần.
Những người khác, căn bản chẳng có ý kiến gì về việc này.
Mấy người cũ cũng biết, kỳ thực Trương Dương đang tự thưởng cho mình, Trương
Dương chỉ đòi hỏi chuyện này là còn nhẹ đấy, nếu không phải Chu Dật Trần đột
ngột bỏ đi, Trương Dương chắc chắn phải thăng lên Phó chủ tịch.
Ựa vào thành tích và kinh nghiệm của Trương Dương, làm phó chủ tịch thì cũng
chẳng ai có ý kiến.
Mặt khác, Chu Dật Trần đột nhiên bỏ đi cũng xuất hiện tác dụng phụ.
Mọi người quen so sánh gã với Trương Dương, lần này, dù là so về khí độ nay
nội hàm, Chu Dật Trần đều bị Trương Dương đè bẹp, gã không chịu trách nhiệm mà
còn đột nhiên rời khỏi, càng để lại bóng đen trong lòng mọi người, càng khiến
mọi người không tín nhiệm.
Tuy nhiên vấn đề này không được suy nghĩ nhiều, các Trưởng ban, cán sự bắt đầu
thảo luận về những chuyện khác.
Về việc Trương Dương đồng ý để lại cho họ ít kinh phí, đây mới là việc khiến
họ quan tâm, là việc hữu dụng nhất đối với họ.
Mỗi người, ai nấy cũng bắt đầu kể khổ, nói ban mình mấy năm nay gian nan lắm,
cần phải có bao nhiêu kinh phí, rồi tác dụng của số kinh phí này.
Trương Dương rất kiên nhẫn với việc này, chỉ mỉm cười lắng nghe. Còn bảo Mễ
Tuyết và Cố Thành ghi chép liên tục.
Mỗi trưởng ban nói gì, đều có bản ghi chép lại.
Qua miêu tả của họ, Trương Dương cảm thấy, Hội sinh viên đại học Trường Kinh
mấy năm nay quả thực cũng quá cực khổ, ít nhất là tiền bạc trước nay chẳng bao
giờ đủ xài.
Trong trí nhớ của Trương Dương trước đây, hắn rất có cảm tình với Hội sinh
viên, bằng không sẽ không có chuyện bị áp bức như vậy mà vẫn không chịu lùi.
Lần này, kiếm về 200.000 tiền tài trợ, coi như bù lại tiếc nuối của “Trương
Dương" trước kia, để Hội sinh viên sau này có thể phát triển tốt hơn, mạnh
hơn.
Tuy nói bây giờ Trương Dương không hứng thú với những chuyện này, nhưng làm
xong trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
Chiếm thân thể của người ta thì cũng phải giúp người ta làm chút chuyện chứ.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm nổi quay đầu lại nhìn Mễ Tuyết.
Chủ nhân trước của cơ thể này thầm mến Mễ Tuyết đã lâu, hắn nghĩ không biết có
nên thực hiện nguyện vọng của “Trương Dương" trước đây không, nhìn bộ dạng của
Mễ Tuyết thì biết, chỉ cần hắn đồng ý, là có thể dễ dàng thực hiện được nguyện
vọng này.
Mễ Tuyết đáng thương căn bản không biết hiện đang có một tên súc vật nguy hiểm
đang nhìn cô.
Hội nghị thường kỳ tiến hành rất nhanh chóng, bị khoản tiền 200.000 tán công,
mọi người căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà thảo luận chuyện khác, chỉ muốn làm
thế nào để tranh thủ cho mình thêm ít tiền, đem về nhiều lợi ích cho ban mình.
Mễ Tuyết và Cố Thành ghi chép hết tất cả mọi câu nói của Trưởng ban, lần đầu
tiên cảm nhận được, các cán bộ bình thường được mọi người hâm mộ là thế nhưng
kỳ thực vô cùng khổ sở, có những mệt mỏi mà những người khác chẳng thể nào
biết được.
Điều này khiến mọi người cảm thán, quả nhiên mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Hội nghị thường kỳ kết thúc, kinh phí các ban giữ lại cho mình, phải đợi đến
hội nghị sau mới quyết định, tuy nhiên 200.000 kia sẽ được chuyển đến ban tài
vụ trước, nghĩ đến khoản tiền 200.000 “khổng lồ” trong tài khoản, Âu Dương Vũ
bước đi mà thấy lâng lâng.
Cậu ta vui mừng nghĩ, cậu ta là một trưởng ban giữ nhiều tiền nhất trong lịch
sử những người đã đảm nhiệm vị trí Trưởng ban tài vụ hội sinh viên.
Với khoản tiền 200.000 này, hoàn toàn có thể thay đổi cách nhìn của mọi người
đối với Trương Dương, bất giác mọi người đều cảm thấy Trương Dương mạnh hơn
Chu Dật Trần nhiều, thích hợp nắm giữ Hội sinh viên hơn nhiều.
Đương nhiên, Trương Dương không biết mọi người nghĩ gì, nếu biết chắc chắn hắn
sẽ phản đối.
Tất thảy những gì hắn làm ở hội sinh viên, một là do Chu Dật Trần chọc phải
hắn, hai là do trí nhớ của “Trương Dương" trước đây lưu lại ảnh hưởng đến hắn,
bản thân hắn chẳng hứng thú gì với hội sinh viên, nếu cho hắn đảm đương vị trí
Chủ tịch thật, hắn sẽ không làm.
- Trương Dương, tôi phải cảm ơn cậu, cậu thực sự lợi hại quá!
Tại tiệm mì Chu tẩu, Tiêu Bân tràn đầy sùng bái nhìn Trương Dương, sau khi hội
nghị thường kỳ kết thúc, họ đến tiệm mì Chu tẩu ăn cơm.
Trương Dương vừa nãy đồng ý với cậu ta, lần này sẽ cho Ban xã đoàn của cậu gỡ
10.000 kinh phí, là một trong những ban cao nhất, vì thế, cậu ta cứ cười mãi
không ngừng.
Có 10.000 này, địa vị đáng xấu hổ của Ban xã đoàn sẽ hoàn toàn thay đổi, đối
với cán bộ lớn nhỏ trong ban xã đoàn không ngu, tiền của ban xã đoàn, căn bản
là để phục vụ họ, chắc chắn sẽ như mèo thấy mỡ, sẽ ùa lên.
Khoản tiền này, đến lúc đó làm sao phân chia, đó là quyền của Tiêu Bân, như
vậy đồng nghĩa với trực tiếp tăng quyền uy và lợi ích cho Tiêu Bân rồi.
Cho dù mọi người biết Trương Dương cố ý tranh thủ quyền lợi cho Tiêu Bân cũng
sẽ hiểu, Tiêu Bân luôn đi theo Trương Dương, là một trong những người đáng tin
cậy nhất, người của mình dĩ nhiên Trương Dương sẽ không bạc đãi, đạo lý công
bằng tối đa, Trương Dương chắc chắn sẽ không làm.
Từ kiếp trước, hắn biết thế giời này không có công bằng toàn toàn, chỉ cần hắn
không phá vỡ quy tắc trò chơi là được.
Tuy nhiên những lời này nếu bị Âu Dương Vũ nghe thấy, nhất định sẽ đau lòng,
mười ngàn đấy, trước đây cậu ta chẳng bao giờ đồng ý cấp cho phòng ban nào số
tiền nhiều như vậy.
- Tiêu Bân, năng lực của cậu tôi biết, làm rất tốt, tương lai sẽ có không
gian tiến bộ!
Trương Dương mỉm cười, hắn vừa mới nói xong, ông Chu chủ tiệm mì đã bưng một
mâm chân gà lớn lên, nghe họ nói, không kìm nổi cười hỏi:
- Trương Dương, nói gì thế, không gian tiến bộ gì vậy?
Người gặp việc vui tinh thần vui vẻ, ông chủ Chu là một trong số đó, vợ ông
xuất viện, đang ở cữ tại nhà, ba mẹ anh cũng giúp đỡ, anh cũng mở lại cửa
tiệm.
Dù sao cũng là làm ăn nhỏ, cứ đóng cửa mãi sẽ ảnh hưởng.
Trương Dương là ân nhân của anh, hôm nay Trương Dương tới, ông chủ Chu bèn vui
vẻ ra đón, còn đưa họ ra sau thăm con mình.
Sau khi thăm đứa bé, mấy người mới quay ra ăn cơm.
- Tôi đang nói Tiêu Bân, sau này cậu ấy có hy vọng tiến bộ, không chừng sau
này còn làm Chủ tịch Hội sinh viên chúng tôi ấy chứ!
Trương Dương ha hả cười, mấy người đang cười, nghe xong lời này lập tức sững
sờ.
Đặc biệt là Tiêu Bân, hai mắt trợn trừng, bộ dạng không thể tin nỗi nhìn
Trương Dương.
- Trương Dương, vừa rồi cậu nói gì?
Một lát sau, Tiêu Bân mới hỏi, thậm chí cậu ta còn nghĩ mình nghe nhầm.
Trương Dương bật cười:
- Tôi nói, cậu cố lên, tương lai sẽ làm Chủ tịch hội sinh viên cũng không
chừng!
Đây là ý định của Trương Dương, bản thân hắn không có ý định làm Chủ tịch,
nhưng không có nghĩa hắn không đưa người nhà mình lên, Tiêu Bân có đủ kinh
nghiệm, năng lực bản thân có thể hơi thiếu, nhưng không sao, hắn có thể giúp
Tiêu Bân khống chế đại cục trong tay, giúp Tiêu Bân làm một chủ tịch tốt không
thành vấn đề.
Còn về việc Tiêu Bân lên chức được không, điều này Trương Dương không chút lo
lắng, một Chu Dật Trần, hắn không thèm để vào mắt.
- Thật à, Tiêu Bân, chúc mừng cậu nhé, mọi người đợi nhé, tôi làm Thố lưu
hoàn đến chúc mừng các cậu!
Ông chủ Chu không biết sự tình của Hội sinh viên, chỉ biết chủ tịch hội sinh
viên là rất lợi hại, nghe Trương Dương nói xong bèn vui vẻ thốt lên, lập tức
bước vào bếp.
Anh là người thật thà chất phác, chỉ biết dùng cách thật thà chất phác để chúc
mừng.