Phất Tay Bỏ Đi


Người đăng: ngocsan97@

Trương Dương tiện tay đem chi phiếu đặt trước mặt hắn.

Cao Kiệt ngồi cạnh Trương Dương, Tiêu Bân cũng bước đến, Tiêu Bân biết Trương
Dương kiếm được tiền tài trợ, nhưng không ngờ khoản tiền này lại đang ở trên
người hắn.

Không chỉ cậu ta, ngay cả Mễ Tuyết, Cố Thành cũng không biết, không ngờ bệnh
viện lại đưa khoản tiền này cho hắn, lại còn để ở trên người hắn.

200.000 kia, đối với rất nhiều sinh viên ở đây mà nói là khoản tiền lớn không
dám nghĩ đến, thậm chí có người toàn bộ gia sản trong nhà cũng không nhiều
bằng con số này.

- Trương, Trưởng ban Trương, tôi có thể xem tờ chi phiếu của cậu một chút
không?

Trưởng ban tài vụ Âu Dương Vũ lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, cậu ta ngồi đối
diện đã nhìn thấy tờ chi phiếu, cậu ta là sinh viên của học viện Thương mại,
bản thân học ngành kế toán, dĩ nhiên không xa lạ với chi phiếu.

Từ phía đối diện nhìn qua, cậu ta cũng cảm giác, tờ chi phiếu này là thật.

- Không thành vấn đề!

Trương Dương thản nhiên cười, đem chi phiếu trực tiếp giao cho Âu Dương Vũ.

Chi hiếu thật, Âu Dương Vũ vừa học vừa làm, có giúp người khác làm sổ sách tài
vụ, đã xem qua vài chi phiếu, tấm chi phiếu này không vấn đề gì, là Phòng tài
vụ của Tam Viện viết, không lo không lấy được tiền, cứ ra thẳng ngân hàng
chuyển khoản là được.

Nói cách khác, có tấm chi phiếu này, chẳng khác nào hội sinh viên của họ có
được 200.000.

200.000 kia, khiến cho Âu Dương Vũ luôn phải sống trong những ngày túng thiếu
của Hội sinh viên, vuốt ve tờ chi phiếu mà không biết có cảm giác gì, lúc này,
cậu ta chỉ muốn khóc thôi.

Rất nhiều người xung quanh, đều nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ.

Nghiệm chứng chi phiếu, đó là công việc của Âu Dương Vũ, mọi người đều biết,
cậu ta là sinh viên xuất sắc của học viện thương mại, lúc trước cậu ta cũng
dựa vào nền tàng này, cạnh tranh chức Trưởng ban tài vụ của Hội sinh viên.

Lúc này, Chu Dật Trần lạnh lùng nhìn Trương Dương.

Lúc đầu căn bản gã không tin Trương Dương, không tin Tam Viện chịu bỏ cái giá
như vậy vì hắn, vừa nãy một trong những tay chân gã đọc bản hợp đồng, đã lặng
lẽ tường thuật nội dung hợp đồng cho gã.

Gã càng không tin, Tam Viện sẽ vì Trương Dương mà làm một bản hợp đồng ưu đãi
đến như vậy.

Đến giờ, gã vẫn tin vào phán đoán của mình, Trương Dương cố ý diễn trò, cố ý
trốn tránh trách nhiệm, gã luôn đợi cơ hội, vạch trần trò đùa của Trương
Dương.

- Chi phiếu thật!

Một lát sau, Âu Dương Vũ mới buông chi phiếu, nhẹ giọng nói một câu.

Xung quanh rất nhiều người, đều thoáng sửng sốt, bộ trong phòng họp có vẻ vô
cùng im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng thở của vài người.

200.000 kia, Trưởng ban bộ phận đối ngoại trước chỉ 20.000 mà còn chẳng hoàn
thành nhiệm vụ, Trương Dương vừa mới nhậm chức, đã kiếm được 200.000, niềm vui
bất ngờ, khiến hầu hết mọi người đều hôn mê hết.

Đặc biệt là các Trưởng ban, họ là người hiểu rõ tình hình tài chính của Hội
sinh viên, cho nên mỗi khi họ cần tiền bạc, đều vô cùng cố gắng, sợ muộn một
chút, tiền lại rơi vào túi người khác.

Tài chính không đủ, hội sinh viên đại học Trường Kinh luôn trong tình trạng
túng quẫn, Chủ tịch mấy lần cố gắng, nhưng hiệu quả cũng không tốt, cuối cùng
chẳng thay đổi được tình hình, trước đây Chu Dật Trần có thể đánh bại được
Trương Dương, trở thành Chủ tịch Hội học sinh, chủ yếu có liên quan đến gia
thế của gã.

Rất nhiều người đều hy vọng, Chu Dật Trần có thể thay đổi tình hình tài chính
của hội sinh viên, đáng tiếc nguyện vọng của bọn họ đã không được thực hiện.

- Không thể, điều này là không thể!

Chu Dật Trần đột nhiên hét to một tiếng, đứng dậy, trực tiếp đi tới cạnh Âu
Dương Vũ, nói:

- Cậu xem kỹ một chút, có phải ngân phiếu giả không, có phải người ta cố ý
đùa giỡn chúng ta không?

Chu Dật Trần căn bản không tin, tờ chi phiếu của Trương Dương có thể rút được
tiền.

Trong tiềm thức của gã không muốn Trương Dương kiếm được khoản tiền tài trợ
này, nếu đó là sự thực, dựa theo quy định và chế độ, Trương Dương sẽ kiêm
nhiệm chức Phó chủ tịch và nắm ban tài vụ trong tay, điều này đối với một chủ
tịch như gã mà nói, chắc chắn là một đại nạn.

Cả hội sinh viên, chắc hẳn chỉ mình gã là không muốn khoản tiền này tồn tại,
cho nên mới kích động như vậy.

- Chủ tịch Chu, đừng nghi ngờ năng lực chuyên nghiệp của tôi!

Âu Dương Vũ ngẩng đầu, trên mặt biểu hiện rất nghiêm túc, thứ đã được cậu ta
nghiệm chứng, vậy mà người khác còn nói là giả, làm cậu ta cảm thấy bị sỉ
nhục.

Chỉ vào chi phiếu, Âu Dương Vũ còn nói thêm:

- Còn nữa, đây là chi phiếu do chính Phòng tài vụ bệnh viện nhân dân Đệ Tam
thành phố Trường Kinh viết, nếu không rút được tiền, chứng tỏ cả Tam Viện đều
không có tiền, điều này có thể không?

Âu Dương Vũ hỏi lại, khiến Chu Dật Trần á khẩu không trả lời được.

Tam Viện Trường Kinh là một trong những bệnh viện quan trọng trực thuộc thành
, là đơn vị có thu nhập rất tốt, tài chính ở chỗ đó không thể không có tiền
được, điểm này ngay cả gã một người không phải chuyên ngành tài chính kế toán
cũng có thể hiểu rõ.

Những lời này của Âu Dương Vũ coi như đã xác định khoản tiền này tồn tại, điều
này là kết quả mà Chu Dật Trần không muốn tiếp nhận nhất.

- Chủ tịch Chu, nếu còn nghi ngờ, tôi có thể gọi điện, trực tiếp kiểm chứng!

Âu Dương Vũ lại nói một câu, cậu ta là nắm Ban tài vụ hội sinh viên, cũng có
quen vài người ở ngân hàng, giờ vẫn chưa đến giờ tan sở của ngân hàng, cậu ta
có thể gọi điện để xác nhận.

- Được, gọi đi!

Ánh mắt Chu Dật Trần mạnh mẽ, lập tức gật đầu, trong lòng gã vẫn không thể tin
Trương Dương thực sự có thể kiếm được khoản tiền này.

Chu Dật Trần gật đầu, Âu Dương Vũ thoáng nhìn trương dương, dù sao cũng là
tiền Trương Dương kiếm về, làm như vậy chẳng khác nào nghi ngờ Trương Dương,
có nên làm không, vẫn phải hỏi ý tứ Trương Dương.

- Trưởng ban Âu Dương, cậu cứ gọi hỏi thử đi!

Trương Dương nhẹ nhàng cười, rất tự nhiên, phóng khoáng, còn Chu Dật Trần bộ
dạng lại cuống cuồng, trông hoàn toàn đối lập nhau.

Âu Dương Vũ lập tức đứng lên, bước nhanh ra ngoài, phòng họp không có điện
thoại, phải đến văn phòng hội sinh viên mới gọi được.

Chu Dật Trần nhìn bóng lưng của cậu ta, có chút ngạc nhiên, tay của còn siết
chặt, để che giấu nội tâm vô cùng phẫn nộ của mình.

Âu Dương Vũ có ý gì?

Gã là Chủ tịch bảo cậu ta đi kiểm tra, cậu vẫn không chịu đi, phải chờ Trương
Dương gật đầu mới đi, chẳng lẽ, Chủ tịch như gã, còn kém cả một Trưởng bộ phận
đối ngoại như Trương Dương sao?

Nhiều trưởng ban khác cũng đều chú ý đến động tác của Âu Dương Vũ.

Rất nhiều người thông minh một chút, đều cúi đầu tự hỏi, hiển nhiên, nếu
Trương Dương có thể kiếm được khoản tiền đấy thật, e là nội bộ hội sinh viên
có thay đổi lớn.

Vài trưởng ban cũ, đều biết chế độ thưởng phạt của bộ phận đối ngoại, vài
người thậm chí còn tham gia vào việc lập chế độ này, ai nấy đều biết, những
ngày tốt lành của Chu Dật Trần đã chấm dứt, không còn thời đại một tay che
trời nữa.

Cho dù có vài người mới không biết, nhưng họ cũng hiểu ý nghĩa khi Trương
Dương kiếm được nhiều tiền như vậy, Trương Dương bị đẩy vào bộ phận đối ngoại,
không những không xui xeo mà còn dẫn dắt bộ phận ấy đi lên, chiếm được vị trí
vững chắc.

Cùng bước ra với Âu Dương Vũ là Hồ Đào chân tay của Chu Dật Trần.

Mấy phút sau, hai người cùng nhau quay lại, sắc mặt Âu Dương Vũ trở nên kích
động, Hồ Đào cũng mang vẻ phấn khích.

- Thật, là thật, bên ngân hàng đã xác minh rồi, tấm chi phiếu này là thật,
Trưởng ban Trương đã kiếm được 200.000 tiền tài trợ rồi!

Vừa bước vào, Hồ Đào đã hét lớn, rất nhanh, các Trưởng ban và các thành viên
đều vỗ tay hò reo, chỉ có Chu Dật Trần là sắc mặt xanh mét.

Chu Dật Trần đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vung tay, bước ra khỏi phòng họp.

Tiếng hò reo kia cũng dừng lại, Hồ Đào vừa nãy chỉ lo vui vẻ, quên mất quy
định của bộ phận đối ngoại, giờ y đã nhớ ra, Trương Dương kiếm được nhiều tiền
tài trợ như vậy, quả thực là đả kích lớn đối với Chu Dật Trần.

Nhưng trong lòng y vẫn có cảm giác, kiểm được khoản tiền này là chuyện tốt, dù
sao cũng có lợi cho cả hội sinh viên, tương lai công việc của bọn họ sẽ dễ
dàng hơn, làm việc cũng sẽ hăng hái hơn.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #64