Tiền Ở Chỗ Tôi


Người đăng: ngocsan97@

Tiêu Bân ngẩn người, lập tức cũng mỉm cười.

Mễ Tuyết, Cố Thành nhìn nhau, trên mặt đều lộ nụ cười, Trương Dương đã kiêm
được 200.000 tiền tài trợ từ Tam Viện, 1500 tệ đối với bọn họ mà nói chẳng
đáng là gì.

- Trương, Trương Dương, cậu nói thật chứ?

Trưởng ban Lưu hỏi, trên mặt cậu ta đầy vẻ nghi ngờ, trong hội sinh viên bộ
phận đối ngoại là nghèo nhất, những ban khác còn có chút kinh phí, riêng ban
liên lạc là chẳng có xu nào.

Một ban trống không mấy tháng liền, lấy đâu ra kinh phí.

- Trương Dương, cậu có ý gì, chúng ta đang họp, không phải là nơi để cậu tùy
tiện đùa giỡn đâu!

Chu Dật Trần lạnh lùng hỏi một câu, tuy nhiên trong lòng gã lại có chút bất
an.

Kẻ từ khi biết chế độ thưởng phạt của bộ phận đối ngoại, trong lòng gã như có
gai đâm, gã cũng đã cho chân tay của mình chú ý đến hành tung của Trương
Dương, để tiện phòng bị.

Đáng tiếc, tay chân của gã chỉ có thể để ý đến Trương Dương ở trong trường,
còn cuối tuần được nghỉ, ai mà biết được Trương Dương đi đâu, dù sao cũng đều
là sinh viên, đâu thể ngày nào cũng đi sau theo dõi người ta.

- Tôi không đùa, Mễ Tuyết, nói cho họ biết thành quả công tác mấy ngày nay
của bộ phận đối ngoại chúng ta!

Trương Dương khẽ mỉm cười, hôm nay hắn vốn định giải quyết xong chuyện này,
khoản kinh phí Trưởng ban Lưu cần vừa hay cho hắn một kíp nổ. Chủ tịch Chu Dật
Trần này, từ hôm nay sẽ không được sống thoải mái nữa, cũng từ hôm nay sẽ chấm
dứt thời đại độc quyền của gã.

Trương Dương nói xong, quay đầu mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu với Mễ Tuyết, Mễ
Tuyết thoáng sửng sốt, lập tức đứng lên.

Mễ Tuyết vừa đứng lên, lập tứ hấp dẫn ánh mắt của nhiều người, ánh mắt của các
nam sinh sáng lên, ánh mắt của nữ sinh lại mang tia ghen tị, Mễ Tuyết lại lập
tức trở thành tiêu điểm.

Nhìn thấy gương mặt mê người của Mễ Tuyết, trong lòng Chu Dật Trần thoáng chút
đố kỵ.

Trương Dương chết tiệt, đều là tại tên Trương Dương này, từ trước đến nay luôn
đối đầu gã, trong hội sinh viên không nghe gã, ngay đến phụ nữ cũng cướp của
gã, sớm muộn có một ngày, gã sẽ hạ gục Trương Dương, ép hắn đến tầng thấp
nhất.

Chu Dật Trần này, lại mắc thói xấu coi mình là trung tâm.

- Tuần trước, nói chính xác là hôm qua, Bệnh viện Nhân dân đệ tam thành phố
Trường Kinh đã đồng ý cấp cho Hội sinh viên chúng ta một khoản tiền 200.000 để
làm kinh phí hoạt động, số tiền này, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể lĩnh.

Nhìn mọi người, Mễ Tuyết hắng giọng, nhẹ nhàng nói.

Lúc nói, cô còn có chút kiêu ngạo, đây là công lao của Trương Dương, thành
tích Trương Dương làm ra, vừa mới làm Trưởng bộ phận đối ngoại được vài ngày
đã hoàn thành nhiệm vụ, còn hoàn thành vượt mức, dĩ nhiên họ có vốn để kiêu
ngạo.

200.000 tiền tài trợ, khoản tiền này, có thể so sánh với các hội sinh viên của
những trường khác, hội sinh viên của mấy trường kia cộng lại cũng chưa kiếm
được khoản tài trợ nhiều như vậy.

- Cái gì, không thể nào?

- Tam Viện hình như là bệnh viện thành phố, không có quan hệ gì với trường
ta, sao lại tài trợ cho chúng ta?

- 200.000. chúng ta không nằm mơ đấy chứ?

Mễ Tuyết vừa dứt lời, các trưởng ban trong phòng họp, các thành viên của hội
sinh viên đều bàn tán, ngoại trừ Trương Dương, Tiêu Bân, đã biết chuyện, tất
cả mọi người khác đều cảm thấy khó tin.

Không ai tin, bộ phận đối ngoại có thể kiếm được 200.000 tiền tài trợ.

Nếu nói là 2000, hoặc 200, thì còn có người tin, 200.000 mà lại không phải do
công ty tài trợ, do bệnh viện trực thuộc thành phố tài trợ, chuyện này cơ bản
không thể nào, đối với họ mà nói, chuyện này chẳng khác nào Trái đất và sao
Hỏa đụng vào nhau.

Chu Dật Trần đột nhiên mỉm cười, trên mặt còn mang theo vẻ thoải mái nói:

- Trương Dương, có phải cậu nghĩ nhiệm vụ đặt ra quá nặng, cố ý đùa chúng tôi
đúng không? Cậu nên biết, nhiệm vụ đó là do cậu tự đặt ra đấy!

Nghe Mễ Tuyết nói họ kiếm được 200.000 tiền tại trợ, Chu Dật Trần vô cùng yên
tâm, tủm tỉm cười với Trương Dương.

Nếu là mấy ngàn, mấy chục ngàn, Chu Dật Trần có lẽ sẽ tin, còn 200.000 thì gã
không thể nào tin được, chú gã được gọi là Chu Chục Triệu, đưa ra 200.000
không thành vấn đề, nhưng cũng chẳng thể vô duyên vô cớ làm chuyện đau lòng
như vậy, dù là cho gã tiền tiêu vặt, tối đã cũng chỉ có 20.000.

Một bệnh viện, càng không thể nào.

Hơn nữa, bệnh viện người ta dựa vào cái gì mà tài trợ cho cậu, cậu lại chẳng
đem lại ích lợi kinh tế gì cho người ta, trừ phi người phụ trách bệnh viện ngu
ngốc, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Chu Dật Trần cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Gã thậm chí cho rằng, Trương Dương cố ý làm vậy, trước là để chụp mũ mình, sau
đó kiếm lý do để từ chối kiếm khoản tiền đó, sau đó có thể sẽ nói mình đã cố
gắng kiếm khoản tài trợ lớn, chỉ có điều không kiếm được.

Đổi lại là gã có lẽ cũng sẽ làm như vậy, đây cũng là một biện pháp bất đắc dĩ.

Thấy nhiều người nghi ngờ Trương Dương, Mễ Tuyết có vẻ sốt ruột, lập tức lớn
tiếng kêu lên:

- Không, chúng tôi không cố ý đùa giỡn mọi người, Trương Dương đồng ý làm
thực tập sinh ở bệnh viện của họ, dùng điều kiện đó để đổi lại tiền tài trợ,
tôi có hợp đồng bệnh viện ký với Trương Dương, mọi người xem đi sẽ biết!

Trương Dương chẳng để ý đến phản ứng của mọi người, hắn biết những sinh viên
này nhất định sẽ không tin, nhưng cũng chẳng sao, tiền đã có, đến lúc họ thấy,
tự nhiên sẽ tin.

Lúc Mễ Tuyết nói, còn lấy hợp đồng của Trương Dương từ trong túi ra, hợp đồng
Trương Dương ký xong đã đưa cho cô, về nhà cũng quên lấy lại, giờ Mễ Tuyết lại
lấy nó ra làm bằng chứng.

Cố Thành cầm hợp đồng, đưa cho Trưởng ban Lưu trước.

Trưởng ban Lưu nhìn lướt qua, càng đọc ánh mắt càng thay đổi, cậu ta không
phải người của viện y học, nhưng không phải cậu ta không hiểu hợp đồng giữa
bệnh viện và cá nhân chứng tỏ điều gì.

Hợp đồng được các Trưởng ban truyền tay nhau đọc, chỉ có Chu Dật Trần là không
xem, khi Cố Thành cầm lại bản hợp đồng, còn cười cổ quái với Chu Dật Trần,
động tác này suýt chút nữa làm Chu Dật Trần tức điên lên.

Chuyện này, Trương Dương chẳng thèm để ý, chỉ cười cười, không nói gì.

- Trương Dương, hợp đồng này thật không? Vậy tiền đâu?

Trưởng ban tài vụ Âu Dương Vũ, ngồi đối diện Trương Dương, nhìn thẳng vào
Trương Dương.

Hội sinh viên đại học Trường Kinh không lớn, Trưởng ban tài vụ này nhìn thì
quản tiền, nhưng kỳ thực vô cùng vất vả, bộ phận nào cũng tìm đến cậu đòi
tiền, nhưng trong tay cậu lại chẳng có bao nhiêu tiền, cậu sợ những ngày nghèo
túng lắm rồi.

Cậy ta cũng đọc hợp đồng, thấy con dấu của Tam Viện, thời đại này con dấu vẫn
có độ tin cậy tương đối cao, tuy nhiên cái cậu quan tâm nhất, là khoản tài trợ
200.000 kia.

Thực sự có được 200.000 đó, lưng cậu có thể đứng thẳng được rồi, 200.000 đấy,
đây là khoản tiền từ trước đến nay cậu không dám nghĩ tới.

- Tiền ở chỗ tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển vào tài khoản, tuy nhiên
trước khi chuyển, không phải chúng ta nên nói chuyện một chút sao?

Trương Dương mỉm cười, lấy chi phiếu từ trong túi ra, đây là chi phiếu bệnh
viện đưa cho hắn.

Từ lúc ký hợp đồng, Chu Chí Tường đã chuẩn bị cho hắn khoản tiền này, đối với
Chu Chí Tường mà nói chẳng cần biết khoản tiền này cần đưa cho ai, cứ giao
thẳng cho Trương Dương là được.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #63