Đồng Ý Điều Kiện


Người đăng: ngocsan97@

- Trương Dương các cậu đi đâu đấy?

Trương Dương và Mễ Tuyết vừa ra đến cửa, còn chưa ra khỏi tiểu khu, Hồ Hâm và
mấy người khác đã bước đến, mấy người xách vài túi nhựa đen, chứa không ít đồ
đạc, người nói chuyện với Trương Dương là Hồ Hâm.

Trương Dương cười liếc mắt nhìn bọn họ nói:

- Bọn tớ đến bệnh viện có chút việc, các cậu làm gì đấy, chuyển nhà à?

- Chuyển nhà cái gì, không phải chúng ta đã nói rồi sao, hôm nay sẽ tổ chức
nấu nướng, hôm qua đã ăn cơm của các cậu, hôm nay chúng tớ đem đồ tới, chuẩn
bị hết cả rồi, không cần các cậu chuẩn bị gì nữa đâu!

Tiểu Ngốc cướp lời nói, nghe cô nói, Trương Dương với Mễ Tuyết mới nhớ ra, hôm
qua đúng là họ đã hẹn hôm nay cùng nấu nướng.

- Ngại quá, các cậu xem này, tớ quên mất, bữa nấu nướng hôm nay e là tớ không
đi được, tớ phải đến bệnh viện có chút việc, hay các cậu cùng đi nhé!

Trương Dương liên tục chắp tay xin lỗi, nói xong hắn nhìn Mễ Tuyết, hơi do dự.

Những người khác thì không sao, nhưng Mễ Tuyết không thể rời xa hắn, nhiệm vụ
chết tiệt kia đã qua được năm ngày, một chút động tĩnh gì cũng chẳng có, càng
đến gần thì hắn càng không dám rời xa Mễ Tuyết.

- Trương Dương, em cũng không đi đâu, vừa hay em phải đi thăm Tiểu Tuyết!

Mễ Tuyết vội nói, Tiểu Tuyết chính là con gái của Cục trưởng Triệu, năm nay
mới 17 tuổi, đang học cấp ba, hôm qua khi ở ngoài phòng giám sát, Mễ Tuyết đã
hỏi han cô nhiều, hai người cũng trở thành chị em.

Trương Dương suy nghĩ, gật đầu:

- Vậy cũng được, các cậu đi trước, để hôm khác chúng tớ cùng đi!

Mễ Tuyết không đi cũng tốt, lúc này hắn thật sự không muốn để Mễ Tuyết rời
khỏi mình, nhiệm vụ lần này là “Mễ Tuyết nguy hiểm”. Nếu thật sự ở bên ngoài
gặp phải nguy hiểm, lại không có hắn bên cạnh, đến lúc đó có muốn khóc cũng
chẳng có chỗ mà khóc.

Bị trừ điểm nhiệm vụ không nói, nếu Mễ Tuyết thực sự có mệnh hệ gì, hắn sẽ hối
hận mãi mãi.

Qua mấy ngày sống cùng nhau, địa vị của Mễ Tuyết trong lòng hắn ngày càng quan
trọng, cho dù không có trừng phạt của nhiệm vụ, hắn cũng vô cùng coi trọng cô
gái đáng yêu này.

- Các cậu không đi, chẳng hứng thú gì cả!

Hồ Hâm nói, bộ dạng như đưa đám, hôm nay cùng nhau nấu nướng là chủ ý của mọi
người, cậu ta không ngờ hôm nay Trương Dương đột ngột đổi ý.

- Thật ngại quá, Hồ Hâm, hôm nào tớ mời mọi người ăn một bữa tiệc Tây được
không, hôm nay phải đi cứu người!

Trương Dương cười ha hả vỗ vai Hồ Hâm, nghe thấy bữa tiệc Tây, hai mắt Hồ Hâm
sáng lên, ngẩng đầu lên lập tức, tinh thần lập cũng thay đổi.

- Đây là cậu nói đấy nhé, được, hôm nay chúng tớ cùng cậu đến bệnh viện, mấy
thứ đồ nướng này hôm khác chúng ta ăn, đem lên cất trong tủ lạnh nhà cậu trước
đi!

Hồ Hâm nói xong, không đợi Trương Dương trả lời liền trực tiếp lôi kéo hắn
quay về nhà, sau khi nhồi hết đồ vào tủ lạnh, Hồ Hâm mới hài lòng rời đi.

- Trương Dương, đến bệnh viện cứu ai vậy?

Sau khi đi ra, Hồ Hâm mới nhớ tới lời Trương Dương vừa nói, không kìm được
hỏi.

Trương Dương nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chúng ta đến bệnh viện trước, có gì đến bệnh viện hẵng nói, muộn rồi!

Trương Dương châm cứu cho lão Triệu, thời gian lần thứ hai tốt nhất là không
vượt quá 12 tiếng, hôm qua 11h đêm hắn hoàn thành châm cứu, giờ đã là là 10h
sáng rồi, hắn phải đến bệnh viện trước 11h.

- Được, chúng ta đến bệnh viện!

Hồ Hâm cũng không hỏi nhiều, lập tức đồng ý, mọi người cùng bước nhanh, một
lúc sau đã ra khỏi tiểu khu rồi.

Gọi hai chiếc taxi, đám người đi đến Tam Viện, hai cô nàng Tiểu Ngốc và Nam
Nam hơi tiếc nuối đám đồ không được nướng, tuy nhiên, các cô ấy còn tò mò việc
Trương Dương đến bệnh viện hơn, đáng tiếc Mễ Tuyết và Trương Dương đã ngồi
chiếc xe phía trước, các cô nàng không thể nào truy vấn được.

Hơn 10 phút sau, taxi tới Tam Viện, hôm nay là cuối tuần, trước cổng Tam Viện
người ra vào khám bệnh rất đông, bãi độ xe cũng đậu đầy xe, dựa vào đây có thể
thấy, Tam Viện cũng khá được.

Nhiều người đến khám, chứng tỏ bệnh viện này rất được tin tưởng, danh tiếng
một bệnh viện, được tích lũy từ quá trình hành nghề y, sự phát triển của Tam
Viện tốt, công lao của lãnh đạo bệnh viện rất tốt.

Điều này cũng có thể thấy được, viện trưởng Chu Chí Tường cũng có năng lực
nhất định.

- Tiểu Trương, cậu đến rồi!

Vừa bước vào tòa nhà điều trị phía sau, Trương Dương nhìn thấy đám Ngô Hữu
Đạo, Ngô Hữu Đạo vừa cười vừa chào hỏi Trương Dương.

Sau Ngô Hữu Đạo là Chu Chí Tường, ông cũng đang chào hỏi người quen, nhìn thấy
Trương Dương đến, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vàng bước qua.

- Tiểu Trương, đến đây, tới phòng làm việc của tôi nghĩ ngơi một chút đi, vừa
hay tôi có chuyện cần nói với cậu.

Chu Chí Tường cười rất hòa nhã, các bác sĩ và y tá đứng gần đều kinh ngạc nhìn
ông ta, trong ấn tượng của họ, vị Viện trưởng Chu đáng kính này rất ít khi lộ
vẻ mặt như vậy, bình thường đều để lộ một khuôn mặt sa sầm.

- Không cần, tôi phải đi xem người bệnh, phải tiến hành châm cứu đợt hai, tôi
phải chuẩn bị một chút!

Trương Dương chậm rãi lắc đầu, Hồ Hâm và Cố Thành đều bước đến bên cạnh, đánh
giá xung quanh.

- Điều trị quan trọng, tôi không làm chậm trễ việc điều trị của cậu, chờ cậu
làm xong thì đến phòng làm việc của tôi, ký cho xong hợp đồng. Những điều kiện
lần trước cậu đề xuất với bệnh viện, sau khi bệnh viện chúng tôi suy xét đã
đồng ý toàn bộ, giờ làm việc mỗi tuần do cậu tự do sắp xếp, ngoại trừ số tiền
trợ cấp 200.000, bệnh viện quyết định thưởng thêm cho cậu 20.000, khen ngợi
cống hiến lần này của cậu, 20.000 tuy không nhiều, nhưng đó chỉ là phần thưởng
của lần này, sau này nếu có cống hiến thì sẽ có thêm.

Chu Chí Tường híp mắt, cười ha hả nói.

Hôm qua Vương Quốc Hải đưa Trương Dương đi rồi, quay lại nói chuyện với ông,
lời nói của Vương Quốc Hải đã nhắc nhở ông.

Sau khi Trương Dương điều trị cho ba của Cục trưởng Triệu, một sinh viên không
chút tiếng tăm trước kia sẽ được nổi tiếng, điều này e là sẽ khiến nhiều bệnh
viện động tâm, nếu chẳng may có bệnh viện nào khác đến ngáng chân, đến lúc đó
việc mời Trương Dương có thể sẽ phiền phức hơ nhiều.

Đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là câu nói của Vương Quốc Hải đã thức
tỉnh ông.

Trương Dương có thể cứu được ba của Cục trưởng Triệu, Cục trưởng Triệu lại là
đứa con có hiếu, nếu nói Trương Dương là ân nhân cứu mạng của ông ta cũng
không quá, nếu chẳng may có bệnh viện nào khác âm mưu kéo Trương Dương đi, đến
lúc đó ông ta có khóc cũng chẳng có chỗ để khóc.

Chưa nói đến tài y thuật của Trương Dương, chỉ cần chút danh ân nhân cứu mạng
của Cục trưởng cục y tế, cũng đủ hấp dẫn bệnh viện các cấp trong thành phố
rồi.

Điều này khiến ông hạ quyết tâm, hôm nay vừa gặp Trương Dương đã xác định
trước việc này, tránh đêm dài lắm mộng.

- Cảm ơn viện trưởng, không có gì nữa, tôi đi trước!

Trương Dương khẽ mỉm cười, Chu Chí Tường đáp ứng điều kiện của hắn hoàn toàn
nằm trong dự liệu của hắn, Trương Dương đâu có ngu, hôm qua sau khi người của
bệnh viện thấy được giá trị thực sự của mình, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.

Cho nên hắn mới bình tĩnh như vậy, kỳ thực đi làm thực tập sinh của một bệnh
viện Trương Dương cũng chẳng hứng thú gì, đừng nói bệnh viện thành phố, dù là
thực tập sinh bệnh viện cấp quốc gia hắn cũng chẳng để vào mắt.

Hắn lúc trước, đã là viện phó của một bệnh viện cấp quốc gia.

- Tốt lắm, bác sĩ Tiểu Trương đi trước đi, có chuyện gì cứ nói với lão Ngô,
bệnh viện có làm được, nhất định sẽ làm giúp cậu.

Chu Chí Tường lập tức cười gật đầu, Trương Dương không cự tuyệt là tốt rồi,
không cự tuyệt, chứng tỏ bệnh viện bọn họ còn có hy vọng.

Lúc này trong mắt ông Trương Dương đã trở thành một bảo bối rồi.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #53