Người đăng: ngocsan97@
- Cục trưởng Triệu, cục trưởng Triệu nào.
Chu Chí Tường khẽ động đôi long mày, Chủ nhiệm Lý mà cô y tá nói hẳn là Phó
chủ nhiệm Lý Hướng Dương phòng cấp cứu. Đây là người ông ta đích thân cất
nhắc. Biết ông ta đang họp ở đây mà còn cho người đến thông báo, chắc chắn là
có việc lớn.
Cô y tá vội vàng ngẩng đầu, có chút sợ hãi nhìn Chu Chí Tường, nhẹ giọng nói:
- Là Y tế, cục trưởng Triệu của Cục y tế.
Chu Chí Tường sửng sốt, suy đoán của ông ta không sai. Quả nhiên không phải là
chuyện nhỏ. Cục trưởng Triệu Cục y tế, chỉ có một người là Triệu Vĩnh Khuê.
Khó trách Lý Hướng Dương vội vã như vậy, biết mình đang họp mà còn cho người
đến báo.
Tam viện Trường Kinh thuộc quản hạt của Cục Y tế. Cha của lãnh đạo trực tiếp
bị bệnh, điều này đối với bọn họ đúng là một chuyện lớn.
Chu Chí Tường không quay lại chỗ ngồi, xoay người nói thẳng:
- Các đồng chí, có tình huống khẩn cấp, tan họp đã, chuyện Trương Dương sau
này hãy nói, Chủ nhiệm Mã, Chủ nhiệm Triệu, Chủ nhiệm Lưu, mọi người cùng đi
với tôi tới phòng cấp cứu.
Nói xong, ông ta đi ra ngoài đầu tiên.
Chu Chí Tường vừa đi ra, liền có ba người đứng lên, chẳng dọn dẹp đồ đạc gì
cả, cùng nhau đi ra khỏi phòng họp
Những người khác, cũng đều bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về với cương
vị công tác của mình. Còn một vài người có tâm tư khác, nghĩ liệu có thể tiếp
cận không, thể hiện chút trước mặt cục trưởng Triệu. Nếu có thể giúp được thì
tốt hơn, như vậy có thể khiến cục trưởng Triệu nhớ rõ mình, sau này cũng có
lợi.
Rất nhanh, phần lớn mọi người rời khỏi phòng họp. Vương Quốc Hải thì đi tới
trước mặt Ngô Hữu Đạo, trên mặt còn chút bất đắc dĩ.
- Nếu chỉ là một người bệnh bình thường, phỏng chừng bọn họ sẽ không gấp gáp
như vậy.
Ngô Hữu Đạo mắt nhìn Vương Quốc Hải, cười nhẹ nói một câu, trong mắt còn ẩn
chứa một tia khinh miệt.
Vương Quốc Hải hơi sững sờ, trong nụ cười có chút chua xót, nói:
- Lão Ngô, tôi biết ông không quen nhìn mấy cảnh này, nhưng đây lại là tình
hình cả nước, chẳng ở đâu thay đổi được cả.
Ngô Hữu Đạo y thuật rất cao, cũng bởi vì không chịu nịnh hót nên mới không
được đề bạt trở thành lãnh đạo. Cả đời đều làm bác sĩ, nhưng ông ta cũng tạo
nên những thành tích khiến bản thân tự hào. Cho dù là bác sĩ, ông ấy cũng là
một danh y người khác khó bì kịp.
- Tôi biết, chúng ta cũng đi xem thôi.
Ngô Hữu Đạo khẽ gật đầu. Thật ra Vương Quốc Hải không giải thích, ông ta cũng
hiểu được. Lãnh đạo trực tiếp đã đến rồi, Chu Chí Tường không thể yên tâm tiếp
tục ở đây họp.
Đây chính là một cơ hội thể hiện khó có được. Ông ấy không thích thể hiện,
không có nghĩa người khác không thích. Chu Chí Tường có thể làm viện trưởng,
khẳng định là người khác với Ngô Hữu Đạo, một người chỉ chuyên nghiên cứu y
thuật.
Ngô Hữu Đạo và Vương Quốc Hải đi chậm nhất, lúc đến phòng cấp cứu, bọn Chu Chí
Tường đã không còn ở đó. Người bệnh đã được đưa vào phòng giải phẫu, nghe
người của phòng cấp cứu nói, tình trạng bệnh nhân rất nghiêm trọng, hơn nữa,
rất không lạc quan.
Ngô Hữu Đạo và Vương Quốc Hải lại cùng tới phòng giải phẫu. Bên ngoài phòng
giải phẫu đã có rất nhiều người tập trung. Chu Chí Tường và mấy Phó viện
trưởng đang đứng trước mặt một người đàn ông trung niên mập mạp. Trên mặt
người này có nét rất lo lắng.
Người đàn ông mập này chính là Cục trưởng Cục Y tế, Triệu Vĩnh Khuê. Năm nay
đã hơn 50 tuổi. Người của toàn bộ hệ thống y tế đều nghe nói, vị cục trưởng
Triệu này là một đứa con có hiếu, thậm chí còn là một người rất hiếu thảo nữa.
- Cục trưởng Triệu, ông không cần vội, mấy người Chủ nhiệm Mã cũng đã vào
phòng giải phẫu, tin là sẽ nhanh chóng tốt lên.
Lúc bọn Ngô Hữu Đạo tới, Chu Chí Tường đang khuyên lơn vị cục trưởng Triệu
này.
Chủ nhiệm Mã là một trong ba người ông ta gọi ra ngoài khi nãy, cũng là Chủ
nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện bọn họ, là chuyên gia về xuất huyết tim não
nổi tiếng nhất của bệnh viện. Bệnh của cha cục trưởng Triệu, lần này là do ông
ta đích thân mổ chính.
Cục trưởng Triệu lập tức gật gật đầu, không ngừng nói:
- Tốt, tốt, viện trưởng Chu, lần này phải nhờ các ông, nhất định phải chữa
khỏi, nhất định.
Cục trưởng Triệu quả nhiên giống trong truyền thuyết. Ít nhất nét lo lắng trên
mặt ông ta cũng không phải giả vờ. Ông ta thực sự rất quan tâm đến bệnh nhân
trong phòng.
- Ông yên tâm, nhất định sẽ khỏi.
Chu Chí Tường lập tức nói lại một câu. Tuy nhiên trong lòng ông ta lại không
kiên định như vậy. Tình trạng của cha Cục trưởng Triệu lần này cũng không tốt
lắm, trong lòng ông ta có chút lo lắng mơ hồ.
Cha cục trưởng Triệu, năm nay 79 tuổi, trước kia còn có tiền sử bệnh tắc máu
não, còn bị bệnh hai lần. Tuy nhiên, hai lần đó đều chữa trị ở bệnh viện Nhân
Dân tỉnh. Bởi vì bệnh tình không nghiêm trọng, cuối cùng đều không đề lại di
chứng nào.
Nhưng lần này lại khác, lần này cha cục trưởng Triệu bị tắc não cấp tính, là
bệnh khá nghiêm trọng. Lúc bọn họ đến bệnh viện, cả người cũng đã hôn mê bất
tỉnh, đồng tử dị thường, bàn chân còn co giật.
Bệnh nặng như vậy, cho dù cứu được trở về, tất nhiên cũng để lại chút di
chứng.
Đương nhiên, những lời này Chu Chí Tường chắc chắn sẽ không nói cho Triệu Vĩnh
Khuê. Ông ta bây giờ chỉ có thể an ủi, tất cả để sau khi giải phẫu xong tính
sau. Giải phẫu như vậy, có thể cứu sống người đã là thành công rồi.
- Được, tôi tin ông, viện trưởng Chu, tất cả đều nhờ cậy ông, kính nhờ.
Lời của Chu Chí Tường, dường như mang lại niềm tin rất lớn cho cục trưởng
Triệu. Cục trưởng Triệu cảm kích nắm lấy tay Chu Chí Tường, lực trên tay rất
lớn, Chu Chí Tường lập tức cảm giác được, trong lòng bàn tay cục trưởng Triệu
này đầy mồ hôi.
Cục trưởng Triệu là người sống trên núi, lúc nhỏ nhà rất nghèo, là cha kiên
trì cho ông ấy đi học, cuối cùng ra khỏi núi, trở nên nổi bật, cho nên ông ấy
rất cảm kích cha mình.
Mẹ ông ta qua đời sớm, đời này người ông ta tôn kính nhất là cha mình. Sau khi
cha già sức khỏe không tốt, ông ta đón cha về nhà mình, tự mình hầu hạ.
Hôm nay, vốn là ông ấy đưa cha ra ngoài đi dạo, tới quán miến ăn chút canh.
Cha không có sở thích gì, chỉ thích súp phở tiết vịt.
Chính lúc đang ăn, cha đột nhiên phát bệnh, cục trưởng Triệu bản thân là Cục
trưởng Cục Y tế, biết chút kiến thức y thuật phổ thông. Chỉ nhìn biểu hiện của
cha liền hiểu. Cha lần này mắc bệnh rất nặng, cũng rất nguy hiểm.
Lúc ấy vốn định bảo xe cứu thương của bệnh viện Nhân Dân tỉnh đến, nhưng ông
ấy lập tức thay đổi chủ ý, trực tiếp đưa người đến tam viện cách quán cơm
không xa. Tam viện cũng được đánh giá là bệnh viện nổi tiếng ở Trường Kinh
này. Tình hình của cha hiện giờ chính là càng điều trị sớm càng tốt.
Sau khi sự việc xảy ra, cũng chứng minh sự lựa chọn của ông ấy là đúng. Tình
hình của cha ông mà đưa tới bệnh viện Nhân Dân xa hơn trên tỉnh, tình huống sẽ
nguy hiểm hơn, thậm chí còn có khả năng không đưa người đến được.
Thời gian chậm chạp trôi qua, 20 phút sau, chuyên gia bệnh viện Nhân Dân tỉnh
tới, bọn họ được Cục trưởng Triệu gọi điện thoại tới.
Xét về trình độ, chuyên gia bệnh viện Nhân Dân tỉnh tốt hơn một chút, hơn nữa
quen với bệnh tình của cha. Nếu không phải sự tình khẩn cấp, ông cũng không
đưa người tới tam viện.
Sau khi mấy vị chuyên gia tới đây, thu dọn xong liền vào phòng giải phẫu. Chu
Chí Tường cũng không có phản ứng gì với việc này. Ông ta biết cục trưởng Triệu
rất quan tâm đến bệnh nhân nên mới làm vậy.
Qua hơn một tiếng nữa, cửa phòng giải phẫu mở ra, một vị chuyên gia bệnh viện
Nhân Dân tỉnh, cùng với Chủ nhiệm Mã đều đi ra, mấy người tháo khẩu trang
xuống, vẻ mặt rất khó coi.
Nhìn bộ dạng của bọn họ, Cục trưởng Triệu không nói gì cả, cả người đứng bất
động ở đó, nước mắt không kìm được, lăn dài.