Người đăng: ngocsan97@
Nói chuyện đơn giản vài câu, Ngô Hữu Đạo mới đứng dậy cáo từ.
Vốn định trả tiền trà, nhưng bị Trương Dương từ chối, cuối cùng gã cũng không
khách khí với Trương Dương nữa. Mấy cốc trà này cũng không đáng bao nhiêu
tiền, gã còn phải trở về bệnh viện để bàn bạc chuyện này.
Đây chỉ là gã đồng ý Trương Dương, nhưng còn giám đốc bệnh viện có đồng ý hay
không thì còn chưa biết. Bất luận là nhìn theo phương diện nào thì điều kiện
mà Trương Dương đưa ra đều là ngặt nghèo cả, muốn giám đốc bệnh viện đồng ý
cũng không dễ dàng.
- Trương Dương, rốt cuộc hôm nay cậu làm sao vậy? Điên thật hay giả vờ điên
đấy?
Ngô Hữu Đạo vừa mới đi, Hồ Hâm liền túm cổ áo Trương Dương, hỏi lớn một câu,
sắc mặt còn đỏ lên vì kích động. Cố Thành, Tiêu Bân cũng đều vây lại.
- Hồ Hâm, làm gì mà mạnh tay thế, mau bỏ mình ra.
Trương Dương vội vàng đẩy tay Hồ Hâm ra nói.
- Cậu bảo chúng tôi nói cậu tốt thế nào đây. Được mời đặc biệt thì không
muốn, lại đi làm một nhân viên hợp đồng. Lại còn đòi một tuần chỉ đi làm hai
ngày, mà đòi những hai trăm ngàn. Cậu coi người ta là đồ ngốc hay sao? Người
ta cần cậu đến mức đó sao?
Hồ Hâm thả Trương Dương ra, tuy nhiên vẻ mặt vẫn rất căng thẳng, hận là không
thể đấm cho hắn mấy cái.
Nếu không phải ‘nể tình’ mấy vết thương trên người Trương Dương chưa lành hẳn
thì Hồ Hâm đã làm như vậy thật rồi.
- Không sao cảm thật ra mình cũng đâu muốn đến bệnh viện của bọn họ.
Trương Dương cười ha hả. Tiểu Ngốc, Nam Nam lại cùng ngẩng đầu lên, nhìn hắn
một cách ngạc nhiên. Còn Mễ Tuyết thì lộ ra vẻ lo lắng, tuy nhiên cô không nói
gì cả.
Đối với Trương Dương mà nói đây cũng là bất đắc dĩ, đó là những lời từ đáy
lòng hắn, nhưng lời nói thật đôi khi lại khiến cho người khác có cảm giác
không tin tưởng.
- Cậu cứ chờ mà xem, về sau nhất định cậu sẽ hối hận.
Hồ Hâm kêu lên một tiếng, sau đó ngồi ra một bên. Cậu ta thật sự thấy tiếc
thay cho Trương Dương.
Đối với việc được mời đặc biệt thì đó là một cơ hội ngàn năm mới gặp. Trương
Dương lại từ chối, bọn họ không cho là bị điên mới là lạ. Nhưng bọn họ căn bản
không thể hiểu được tâm tư của Trương Dương.
Điều đáng tiếc là những điều từ đáy lòng Trương Dương lại không thể kể cho bọn
họ nghe được. Hắn không thể nói rằng, hắn đã từng làm thầy thuốc một lần rồi,
còn làm Viện phó nữa, nổi tiếng cả nước. Giờ một bệnh nhỏ căn bản là không thể
thu hút được sự chú ý của mình. Mà mình bây giờ cũng không muốn làm thầy thuốc
nữa, mà chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, để tận hưởng thời thanh xuân mà
trước đây đã bị mất mà thôi.
Nếu như hắn nói như vậy thật thì không chừng những người bạn này sẽ tiễn hắn
vào trại tâm thần mất.
- Cậu yên tâm đi, chuyện này mình tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.
Trương Dương cười nói, sờ sờ vào túi để móc tiền trả tiền nước. Lúc này, trên
người hắn chỉ còn lại mấy chục tệ cuối cùng. Cho dù không đi bệnh viện thì
cũng phải nghĩ cách để kiếm chút tiền mới được.
- Không hối hận sao? Cậu cứ chờ đấy, cậu mà không hối hận thì Hồ Hâm này sẵn
sàng chặt đầu để cho cậu làm bóng đá.
Hồ Hâm lại thở phì phì nói một câu. Tướng mạo cậu ta tuy có chút hung hãn,
nhưng là người nhiệt tình, cậu ta tức giận như vậy cũng là vì suy nghĩ cho
Trương Dương.
- Đầu cậu thì cậu cứ giữ lại mà dùng. Tối nay nếu không bận thì qua chỗ bọn
mình ăn cơm nhé. Nói trước hôm nay không ăn kiểu Tây nữa đâu nhé.
Trương Dương cười nói, Mễ Tuyết lập tức gật đầu đồng ý. Lập tức cùng hắn mời
mọi người đến chỗ ở của bọn họ.
Ở cùng nhau mấy ngày, Mễ Tuyết không còn cảm giác như lúc đầu nữa, giờ đã thấy
thoải mái hơn nhiều rồi.
Tiểu Ngốc, Nam Nam đều vỗ tay đồng ý. Bất kể là Trương Dương hay Mễ Tuyết nấu
cơm thì đều ngon hơn cơm ở căng tin kia nhiều. Cơm ở đó bọn họ đã chán đến tận
cổ rồi.
Cả đám đi thẳng đến phòng mà Trương Dương thuê. Trên đường tiện thể mua đồ ăn
luôn, về đến nhà, mấy cô gái liền đẩy Trương Dương ra bên ngoài để trổ tài nấu
nướng. Hồ Hâm thì lại tiếp tục ‘lên lớp’ Trương Dương, nói hắn đừng để mắt cao
hơn trán này khác. Còn Cố Thành thì hỏi Tiêu Bân một số chuyện của hội sinh
viên. Cậu ta thật sự muốn trở thành cán bộ tốt của hội sinh viên.
Trong khi bọn họ bận rộn thì ở Tam viện cũng đang bàn tán ầm ĩ.
Sau khi Ngô Hữu Đạo trở bề Tam viện, lập tức đi thẳng vào phòng làm việc của
Viện trưởng. Viện trưởng bệnh viện lập tức triển khai cuộc họp Đảng ủy khẩn
cấp, những cán bộ trọng yếu của bệnh viện đều đã có mặt.
Xuất hiện ở phòng họp còn có Ngô Hữu Đạo. Gã xuất hiện bới tư cách của một
khách quý. Ngô Hữu Đạo vốn không phải nhân viên chính thức của bệnh viện, tuy
nhiên ở đây không có ai coi thường gã mà đều kính trọng gã.
Viện trưởng triệu tập cuộc họp, chính là để thảo luận vấn đề của Trương Dương.
- Tài trợ hai trăm ngàn cho hội sinh viên trường bọn họ, mỗi tuần chỉ đi làm
hai lần, mỗi lần nửa ngày. Cậu ta cho rằng mình là ai chứ? Là danh y thế giới
à?
Viện trưởng bắt đầu tường thuật lại việc Trương Dương từ chối, còn nói ra hai
điều kiện của hắn. Lời ông ta còn chưa nói hết, Phó viện trưởng Phạm Minh ngồi
bên cạnh đã lên tiếng.
Những người khác thì cũng chỉ nhìn nhau, tỏ vẻ không thể tin nổi chuyện này.
Chỉ có Chủ nhiệm khoa Phụ sản Vương Quốc Hải là tỏ ra lo lắng. Ông ta biết
việc Ngô Hữu Đạo tự mình đi du thuyết, nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy.
Một sinh viên đang ngồi trên ghế nhà trường, đến bằng bác sỹ cũng chưa có, mà
lại dám đưa ra điều kiện như vậy, khiến cho ai nấy đều cảm thấy chấn động.
- Viện phó Phạm, ông đừng nóng vội, cứ để cho Viện trưởng nói hết đã.
Một Phó viện trưởng khác là Lý Cưu ngồi bên trái lập tức ho một tiếng, nhỏ
giọng nói. Viện trưởng đang nói bị cắt ngang như vậy, cũng đang bất mãn nhìn
ông ta.
Phạm Minh hơi sững sờ, lập tức nói:
- Viện trưởng Chu, Viện phó Lý, xin lỗi, vừa rồi tôi có chút thất thố. Tuy
nhiên người thanh niên này cũng quá cuồng vọng rồi. Tôi công tác ở đây đã hơn
hai mươi năm, chưa từng gặp ai kiêu ngạo như vậy.
Viện trưởng họ Chu, tên đầy đủ là Chu Chí tường, năm nay hơn năm mươi tuổi,
cũng xuất thân từ trung y, có quan hệ rất tốt với Ngô Hữu Đạo. Nếu như không
có quan hệ này thì có lẽ chưa chắc đã mời được Ngô Hữu Đạo.
Đối với ý kiến của Ngô Hữu Đạo, ông ta trước giờ vẫn luôn tôn trọng. Ngô Hữu
Đạo rất ít xem trọng những người trẻ tuổi như vậy, cho nên ông ta mới cho
Trương Dương vào danh sách ‘mời đặc biệt’. Cho dù là ông ta cũng không nghĩ
rằng Trương Dương lại từ chối việc mời này, lại còn đưa ra hai điều kiện này
nữa chứ.
Hai điều kiện này, Chu Chí Tường khó có thể chấp nhận được, tuy nhiên Phạm
Minh cắt ngang lời của mình như vậy, không khỏi khiến cho ông cảm thấy khó
chịu.
Nén chặt sự bất mãn trong lòng, Chu Chí Tường mới nhẹ giọng nói:
- Không sao, tôi gọi mọi người đến là để cùng bàn bạc việc này. Chúng ta nên
làm thế nào, Chủ nhiệm Vương, còn có lão Ngô ở phòng Trung y đều rất tôn sùng
người thanh niên này.
Lời của ông ta, cũng làm cho mọi người nhìn về phía Vương Quốc Hải và Chu Chí
Tường. Việc muốn ‘mời đặc biệt’ Trương Dương cũng là do hai người này ủng hộ.
Bây giờ Trương Dương từ chối, lại còn đưa ra điều kiện hợp tác mà khiến bọn họ
không thể chấp nhận được.
Danh tiếng của Vương Quốc Hải trong bệnh viện là rất cao. Ngô Hữu Đạo thì càng
không cần phải nói, không khỏi khiến cho những kẻ lòng dạ hẹp hòi nảy sinh
lòng đố kỵ với bọn họ. Thấy người mà hai người muốn ‘mời đặc biệt’ cuồng vọng
như vậy, không ít người mang theo tư tưởng chế giễu.