Người đăng: ngocsan97@
- Cậu nói đi.
Ngô Hữu Đạo cầm lấy chén trà, nhẹ giọng nói một câu. Đối với đề nghị của
Trương Dương, gã cũng cảm thấy có chút không ngờ đến. Gã đã phát hiện, Trương
Dương là một người tôn trọng tự do và là một người rất có tài năng.
Trương Dương chậm rãi giơ một ngón tay ra, nói:
- Thứ nhất, tôi muốn Tam viện Trường Kinh cấp hai trăm ngàn tệ để tài trợ cho
hội sinh viên của trường chúng tôi.
‘Tách..”
Chén trà của Hồ Hâm ở bàn bên cạnh rớt xuống đất. Lần này đến lượt cậu ta
luống cuống chân tay lau bàn, nhưng vẫn không quên ngoái đầu nhìn Trương Dương
một cái.
Ánh mắt đó vô cùng quái dị.
Một sinh viên, bây giờ vẫn còn là thực tập sinh ở bệnh viện của người ta mà
dám mở miệng đòi hai trăm ngàn, lại còn xin cho hội sinh viên nữa chứ. Trong
lòng Hồ Hâm cho rằng, đúng là Trương Dương này bị bệnh thần kinh thật rồi.
Không chỉ Hồ Hâm, mà cả Mễ Tuyết cũng có suy nghĩ đó.
Hai trăm ngàn tệ, chứ không phải hai trăm tệ. Hai trăm tệ, một tháng bệnh viện
còn thuê được bao nhiêu nhân công, chứ đừng nói đến một thực tập sinh chưa
được tích sự gì cả. Tình hình hiện nay, số lượng thực tập sinh rất nhiều,
nhưng những đơn vị tốt thì đếm trên đầu ngón tay. Tam viện Trường Kinh là một
bệnh viện nổi tiếng, có rất nhiều sinh viên của các trường đại học khác muốn
được thực tập ở đây, thậm chí nhiều người phải bỏ tiền ra, nhờ quan hệ mới
được vào.
Ngô Hữu Đạo dựng ngược lông mày lên, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
- Hai trăm ngàn hình như hơi nhiều thì phải, hơn nữa không phải cấp cho cá
nhân cậu, mà chỉ để cấp cho hội sinh viên, cái này có cần thiết không?
Hồ Hâm vừa lau bàn xong, lại được trận há hốc mồm miệng.
Cậu ta vốn tưởng rằng, đối phương sẽ từ chối không thương tiếc và mắng cho
Trương Dương một trận. Nhưng đằng này thì đối phương dường như đang thương
lượng với hắn vậy.
- Hai trăm ngàn không nhiều lắm đâu. Nếu các ông đã muốn người đến bệnh viện
của mình thì phải tỏ thành ý một chút chứ. Còn việc chuyển khoản tiền này thì
cho ai thì đó là quyền của tôi.
Trương Dương mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi ngồi im đợi phản ứng của Ngô Hữu
Đạo.
Hắn nói rất thật lòng, hai trăm ngàn đối với hắn mà nói là không nhiều. Kiếp
trước một bệnh viện nổi tiếng ở phía nam muốn mời hắn đến làm, đã ra mức lương
là ba triệu một năm còn bị hắn từ chối.
Một thầy thuốc cao cấp, đặc biệt có năng lực về trung y thì đi nơi nào cũng
được săn đón.
Hai trăm ngàn, chỉ là vì Trương Dương nhìn vào hiện trạng của mình mà ra giá.
Trương Dương tin rằng mình có thể làm ra cho bệnh viện nhiều hơn hai trăm ngàn
kia gấp nhiều lần.
- Yêu cầu này của cậu tôi sẽ bàn bạc với Viện trưởng một chút. Tạm thời chưa
thể trả lời cậu được, nhưng tôi cũng phải đưa ra một điều kiện đó là cậu phải
làm việc ở bệnh viện chúng tôi năm năm, trong thời gian đó không được đi bệnh
viện khác.
Ngô Hữu Đạo sau khi suy nghĩ một lúc liền nói một câu. Gã vừa nói xong, mấy
người xung quanh đều gần như gục ngã xuống bàn.
Mở miệng ra đòi hai trăm ngàn đã là quá lắm rồi, vậy mà điều khiến bọn họ
không ngờ đã xảy ra, đó là đối phương đã đồng ý. Tuy rằng nói phải bàn bạc với
Viện trưởng một chút, nhưng cơ bản là đã đồng ý rồi.
Lúc này, cả Mễ Tuyết hay Hồ Hâm đều có cảm giác rằng hai người đang đứng trước
mặt mình là hai kẻ điên.
Nếu như bọn họ không điên thì có nghĩa là thế giới này đã đảo lộn rồi, đảo lộn
đến mức bọn họ không thể hiểu được.
Thật ra, bọn họ có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường. Dù sao bọn họ cũng chỉ
là những sinh viên bình thường, hiểu biết về xã hội vẫn còn hạn chế. Cuối thế
kỷ 21, rất nhiều người trong nước đã thấy được tính quan trọng của nhân tài.
Ngô Hữu Đạo tiếp xúc với Trương Dương một thời gian không dài, nhưng đã phát
hiện năng lực của hắn về trung y ở trình độ rất cao, thậm chí không thua kém
mình.
Đối với chuyện này, gã cũng có chút buồn bược. Gã không biết được tại sao
Trương Dương trẻ như vậy mà đã học được những điều này. Mà gã chỉ có thể dùng
hai từ ‘thiên tài’ để hình dung Trương Dương.
Tuy nhiên, có một điều mà gã rất rõ ràng, đó chính là kéo được Trương Dương
vào bệnh viện của mình làm việc càng sớm càng tốt, bất quản là dùng phương
pháp gì.
- Năm năm quá dài, nhiều nhất là ba năm thôi.
Ba triệu một năm hắn còn không làm, đằng này chỉ có hai trăm ngàn mà muốn hắn
làm những năm năm, đương nhiên là hắn không đồng ý rồi. Thật ra, ba năm hắn đã
cảm thấy lâu rồi, tuy nhiên hắn nghĩ mình có thể sắp xếp được thời gian cho
nên ba năm này cũng không có vấn đề gì. Dù sao, Trương Dương quyết định rồi,
cả đời này nhất định không được để bệnh viện ràng buộc mình, và mình cũng
không đi làm giáo sư gì cả.
- Được, những điều này tôi sẽ nói với giám đốc bệnh viện, cậu nói những điều
kiện của cậu đi.
Ngô Hữu Đạo gật đầu nói. Ba năm là thời gian không ngắn, nhưng cũng không dài.
Sau ba năm, Trương Dương và bệnh viện đã thiết lập được tình cảm rồi thì đến
lúc đó ‘lôi kéo’ hắn cũng không muộn.
Nếu trong ba năm này mà mình không giữ được Trương Dương thì cũng coi như bản
thân mình đã cố hết sức rồi, việc còn lại là việc của bệnh viện.
Từ đầu chí cuối, Ngô Hữu Đạo đều tin tưởng vào sự phán đoán của mình, Trương
Dương trong tương lai tuyệt đối sẽ là một thiên tài, thiên tài như vậy, càng
kéo về sớm thì càng tốt.
Cho nên khi Trương Dương đưa ra giá hai trăm ngàn thì không hề làm cho gã cảm
thấy ngạc nhiên, vì hắn xứng đáng với cái giá ấy.
Trương Dương khẽ mỉm cười, nói tiếp:
- Điều kiện thứ hai rất đơn giản, đó là mỗi tuần tôi chỉ có thể đến bệnh viện
nhiều nhất hai ngày, mỗi lần là nửa ngày. Thời gian của hai ngày này tôi sẽ
quyết định, nếu như có thay đổi nào thì tôi sẽ thông báo trước.
“Phù!”
Lần này người không kìm được chính là Tiểu Ngốc, cô gục hẳn xuống bàn thật
rồi.
Đầu tiên là đưa ra cái giá trên trời, sau đó còn đề xuất một tuần làm việc hai
ngày, mỗi lần là nửa ngày nữa chứ. Có kiểu thực tập sinh như vậy sao?
Bất kể là nói thế nào, thì Trương Dương cũng vào bệnh viện với thân phận của
một thực tập sinh. Hai điều kiện đó Tiểu Ngốc cho rằng hết sức quá đáng. Nếu
cô là giám đốc bệnh viện thì chắc chắn sẽ không đồng ý, nói không chừng còn
mắng cho Trương Dương một trận nhớ đời nữa.
- Thời gian như vậy có ít quá không? Dù sao thì cậu cũng chỉ là một thực tập
sinh thôi mà, một tuần làm việc hai ngày sao được chứ?
Ngô Hữu Đạo nhíu mày nói, gã không nghĩ rằng Trương Dương lại đưa ra điều kiện
như vậy.
Yêu cầu này ngay như gã cũng cảm thấy khó khăn. Gã cũng là một danh y được
bệnh viện mời đến, nhưng một tuần cũng phải làm việc ba ngày, và thời gian của
ba ngày này thì cũng do gã quyết định.
- Không được, đây là hai điều kiện cơ bản của tôi, nếu như không đáp ứng được
thì tôi tuyệt đối sẽ không đến Tam viện.
Trương Dương lập tức lắc đầu nói. Thật ra hắn vốn không thích đến làm việc ở
Tam viện rồi, nếu không phải Ngô Hữu Đạo đích thân đến đây, lại có thành ý như
vậy, thì hắn cũng miễn cưỡng mà đồng ý.
Sở dĩ muốn một tuần bỏ ra hai ngày đến bệnh viện này cũng là muốn dùng năng
lực của mình để giúp đỡ một số người. Dù sao, kiếp trước hắn là một thầy
thuốc, nên phải có y đức.
Về phần một trăm ngàn hay hai trăm ngàn tiền tài trợ thì chỉ cần Trương Dương
muốn là có thể kéo lại được một cách dễ dàng. Chỉ cần hắn còn khả năng y thuật
thì một tiền kia đều không phải là vấn đề.
- Được, điều kiện này của cậu tôi cũng sẽ bàn với Viện trưởng. Tuy nhiên, có
một điểm cậu cũng phải đồng ý, đó là nếu bệnh viện có ca khó, cần có sự giúp
đỡ của cậu thì cậu phải đến để giúp đỡ.
Ngô Hữu Đạo lần này suy nghĩ mất mấy phút mới gật đầu, lại còn đưa ra thêm một
điều kiện nữa.
Đám Hồ Hâm, Mễ Tuyết thì đều đã ‘chết lặng’ rồ. Bọn họ thâmh chí còn có cảm
giác rằng liệu Ngô Hữu Đạo có phải là bệnh nhân của một trại tâm thần nào đó
trốn ra hay không. Trương Dương đưa ra điều kiện như vậy mà cũng đồng ý, thật
không thể tin nổi.