Nhận Phần Thưởng.


Người đăng: ngocsan97@

Trương Dương đi rồi, bác sĩ già nhẹ nhàng thả tay cô bé xuống, vẻ mặt có chút
phức tạp.

Những người khác đều đứng ngây ngốc, ước chừng mấy chục giây trôi qua, bác sĩ
trực ban kia mới tỉnh táo lại, vội vàng đứng trước băng ca, luống cuống tay
chân xem xét tình hình của cô gái.

Đây là bệnh nhân của y, có bất cứ vấn đề gì là hắn phải chịu trách nhiệm.

- Giờ cô ấy không sao rồi, mọi người không cần lo lắng, cứ làm theo những gì
chàng thanh niên kia nói, trước tiên đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu, đừng nhổ
kim tiêm trên người bệnh nhân!

Bác sĩ trung y già nhẹ giọng nói, khi nói mấy chữ cuối cùng, ông hơi dừng lại
1 chút.

Kim tiêm, sử dụng kim tiêm châm cứu, ông ta coi như được mở rộng tầm mắt, bác
sĩ trung y già quay đầu nhìn chỗ Trương Dương vừa mới rời đi, lúc này mới chậm
rãi lắc đầu bước đi.

Không có Trương Dương và Cố Thành, ở đây đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì, bác
sĩ trực ban nhanh chóng đưa cô gái vào phòng cấp cứu.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ trực ban này cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Biểu hiện của người bệnh đã ổn định, qua lần kiểm tra này, có thể xác định
bệnh nhân không mắc chứng huyết hà như y đã chuẩn đoán, điều này làm y toát mồ
hôi lạnh, trong lòng nghĩ mà sợ.

Nếu chữa trị theo đúng như những gì y chẩn đoán, cô gái nhất định xuất huyết
nhiều trên bàn mổ, lập tức dẫn đến thiếu máu cơ tim cấp tính, loại bệnh cấp
tính này, e là tỉ lệ người bệnh tử vong trên bàn mổ là rất cao.

Huống chi, người bệnh trước đó xuất huyết quá nhiều, kết quả phải giúp cô ấy
cầm máu, căn bản không kịp ứng phó với lần thiếu máu cơ tim cấp tính này.

Cứ thế, kết quả cuối cùng là người bệnh sẽ tử vong.

Chưa tính đến sự cố tử vong trên bàn mổ, dù sao người nhà người bệnh cũng từng
ký tên, đây chỉ là sự cố bất ngờ bình thường trên bàn mổ, nhưng trước khi lên
bàn mổ đã phạm phải sai lầm lớn nhất, đó là chẩn đoán sai bệnh.

Vì sai bệnh, dẫn đến tử vong, bác sĩ trực ban hiểu rất rõ hậu quả này.

- Chàng thanh niên kia là ai, lợi hại thật.

Sau khi bố trí ổn thỏa cho người bệnh, y tá nhẹ nhàng thở ra, không kìm được
phán một câu.

Cô không hiểu thấu mọi việc như bác sĩ trực ban, nhưng cũng biết loại bệnh cấp
tính này nguy hiểm cỡ nào, còn xuất huyết nhiều như vậy, Trương Dương chỉ cần
điểm ngón tay vài cái, lại dùng kim tiêm đâm mấy cái đã giúp bệnh tình ổn
định, trong mắt họ đây chính là kỳ tích.

- Chuyện này sau này không được nhắc lại nữa!

Bác sĩ trực ban trừng mắt nhìn y tá, y tá thè lưỡi, không nói gì.

Cùng Trương Dương trở về phòng bệnh, ánh mắt của Cố Thành vẫn rất lạ lẫm.

Vừa rồi biểu hiện của Trương Dương ngoài dự liệu của cậu ta,căn bản cậu ta
không hề ghĩ ra, không biết Trương Dương đã làm gì, nhưng cậu biết rõ, người
bệnh nằm trên băng ca, quả đã có chuyển biến tốt nhờ sự xuất hiện của Trương
Dương.

- Trương Dương, vừa nãy cậu dùng cách gì vậy, học được khi nào đấy?

Đi vài bước, Cố Thành không kìm nổi trong lòng chần chừ, bước nhanh đuổi kịp
Trương Dương, thốt lên hỏi.

- Cái đó à, trước kia học được từ một đạo sĩ đấy!

Trương Dương bật cười ha hả, hắn nói không sai, ông nội của hắn xuất gia làm
đạo sĩ từ khi hắn còn nhỏ, luôn chữa bệnh cứu người.

Trương Dương từ nhỏ đã đi theo ông nội, cũng tinh tường đạo quan.

Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện của Trương Dương kiếp trước, Trương
Dương không thể nói tỉ mỉ, cũng không muốn nói tỉ mỉ, dù sao lúc nhỏ của
Trương Dương kiếp này cũng rất quái gỡ, có lúc thích chạy đến chỗ nào đó ngồi
một mình, giờ có thể đổi chuyện này thành đi theo một vị bác sĩ học tập là
được.

Nào ngờ Trương Dương vừa nói xong, Cố Thành đã chân thành gật đầu:

- Trương Dương cậu thật có phúc, vị đạo sĩ kia chắc chắn là cao nhân ẩn sĩ,
có phải mỗi lần ông ấy dạy cậu xong lại mất tăm mất tích, hơn nữa mỗi lần xuất
hiện, đều khiến cậu cảm thấy rất bất ngờ?

Lần này người đực ra lại là Trương Dương.

Trí tưởng tượng của Cố Thành này thật phong phú, nhưng cậu ta như vậy cũng
tốt, mình đỡ phải giải thích.

Trương Dương gật đầu, hai người vừa đi vừa nói, đi thẳng về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Hồ Hâm, Mễ Tuyết đã thu dọn đồ đạc, kỳ thật cũng chẳng có
bao nhiêu thứ, bọn họ mới vào tối qua, còn chưa kịp đem gì vào.

Thủ tục xuất viện đã làm xong, giờ đi cũng không ai ngăn cản, Trương Dương
cùng với mọi người rời khỏi bệnh viện.

Không biết vì sao, Cố Thành cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra.

Hồ Hâm và Mễ Tuyết không biết, vừa rồi Trương Dương đã cứu được một người
trong bệnh viện.

Trương Dương cũng không nói, tránh rước thêm phiền phức, mấy người gọi hai
chiếc taxi rời khỏi bệnh viện, lúc gọi xe, Hồ Hâm cố ý sắp xếp cho Trương
Dương và Mễ Tuyết cùng ngồi xe sau.

Cậu còn cố ý phân phó, bảo Mễ Tuyết chăm sóc cho Trương Dương.

Đối với mấy chuyện này Trương Dương cũng không để ý, ngồi trong xe, khóe miệng
hắn khẽ cười, trong lòng rất là khoái trá.

Hắn khoái trá không phải vì được ngồi cạnh người đẹp, mà là đã tránh khỏi sự
cố ngoài ý muốn thành công, bởi vì sự xuất hiện của hắn, một mạng người, một
thiếu nữ không chịu hậu quả xấu vì chẩn đoán sai lầm, kéo dài được sinh mệnh.

Cảm giác cứu người, rất thoải mái.

Càng không cần phải nói, người được cứu còn là cháu bên ngoại của giáo sư,
điều này càng làm cho Trương Dương kiếp trước nhớ đến vị giáo sư kia, vị giáo
sư kia đã giúp đỡ Trương Dương rất nhiều.

Y thuật tổ truyền của Trương gia, trải qua nhiều năm thừa kế đã thất truyền
rất nhiều, dựa vào công khí tổ truyền, chữa khỏi vài căn bệnh phức tạp một
chút không thành vấn đề, thực sự gặp phải những vấn đề nan giải của y học hiện
đại thì không được. Đây cũng là lý do vì sao ông nội Trương Dương mở đạo quan
cứu người, chứ không ở y quán hoặc vào bệnh viện, y thuật của ông không đủ để
ứng đối với những người ở bệnh viện.

Cũng chính vì như vậy, Trương Dương mới bị ông nội đưa đi học đại học, học tập
hệ thống y thuật hiện đại, kết hợp với y học tổ truyền của gia đình.

Người giúp Trương Dương kết hợp tất thảy hoàn mỹ như vậy, chính là vị giáo sư
kia, một người rất coi trọng hắn, thường giúp đỡ hắn.

- Mình trở về năm 98, vị giáo sư hẳn sẽ không việc gì, hoặc có thể tránh được
bi kịch đó.

Trương Dương nghĩ, trong lòng thầm nói, vào năm 2008, vị giáo sư kia đã bị tai
nạn giao thông, địa vị cao mà cuối cùng chỉ có thể sống trên xe lăn.

Sự cố lần đó, ảnh hưởng rất lớn đến giáo sư, thậm chí còn có ý định tự vẫn,
cuối cùng nhờ con gái và mấy sinh viên đắc ý của ông như Trương Dương khuyên
bảo, ông mới một lần nữa đứng dậy, đối diện với cuộc sống mới.

- Đinh!

Bên tai Trương Dương vang lên một âm thanh trong trẻo, Trương Dương quay đầu
lại, đồng tử đột nhiên mở to không ít.

Trước mặt hắn, xuất hiện một hình lục thể màu lục, giữa có dấu chấm than, dưới
dấu chấm than có mấy chữ Hán.

Cái này, rất giống hình mấy hình vẽ xuất hiện trong trò chơi vi tính, trên màn
hình chẳng nhìn thấy kỳ quái, nó trực tiếp xuất hiện trước mắt, mà không có
bất kỳ vật dẫn nào, cứ như xuất hiện giữa không trung, khiến Trương Dương cảm
thấy kinh sợ.

Trương Dương còn chưa kịp phản ứng, một giọng nữ máy móc vang lên:

- Đã hoàn thành nhiệm vụ “Sự tiếc nuối của giáo sư”. Giờ ký chủ có muốn nhận
thưởng không?

- Đây là cái gì?

Trương Dương miệng mở to, trong lòng không ngừng kêu lên, cảnh tượng quỷ dị
xuất hiện trước mặt so với việc hắn tái sinh còn khiến người ta khó tiếp nhận
hơn.

Qua nhiều năm như vậy, hắn chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe nói đến
chuyện quái dị như vậy.

- Xin hỏi ký chủ có lĩnh thưởng không, trong ba phút không trả lời, coi như
tự động bỏ qua!

Trương Dương đang ngẩn người, giọng nói kia lại vang lên, giọng nói mang theo
chút mở ảo, hơn nữa hiện thẳng trong đầu hắn, giống như linh hồn đang trực
tiếp đối thoại, loại cảm giác này rất kỳ diệu, căn bản nói không nên lời.

- Trương Dương, anh sao nhìn em dữ vậy!

Mễ Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp nhìn Trương Dương, lúc này trong mắt
người ngoài, bộ dạng của Trương Dương quả có chút to gan.

Hắn nhìn chằm chằm Mễ Tuyết, mắt mang theo vẻ khiếp sợ, khẽ nhếch miệng, dường
như còn có chút nước bọt.

Đổi lại là cô gái khác, chắc hẳn sớm đã cúi đầu xấu hổ đỏ mặt, hoặc tức giận,
nghi ngờ đối phương, dáng vẻ của Trương Dương, khó tránh khiến người ta suy
nghĩ lệch lạc, người trực tiếc mở miệng hỏi như Mễ Tuyết rất ít.

Tuy tính tình Mễ Tuyết thẳng thắn, bình thường hơi cẩu thả một chút, nhưng
trong lòng cô có gì sẽ hỏi nấy, giờ cô hỏi như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.

Câu nói của Mễ Tuyết làm cho tinh thần Trương Dương trở về thực tại, hắn vội
nói:

- Em, em nói gì?

- Vì sao anh nhìn em như vậy!

Mễ Tuyết lặp lại câu hỏi, ánh mắt của cô nhìn chăm chú Trương Dương, trong mắt
còn toát lên chút thân thiết.

Thần thái Trương Dương cũng khôi phục được một chút, nhìn Mễ Tuyết, có vẻ mơ
hồ, căn bản hắn không biết, vừa nãy mình đã để lộ bộ dạng của Trư ca, còn bị
Mễ Tuyết hiểu lầm.

- Không, anh đang nghĩ về một vấn đề khác.

Trương Dương vừa lắc đầu. giọng nói máy móc kia lại vang lên:

- Một phút xác định cuối cùng, ký chủ có nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ
không, một phút cuối cùng không lựa chọn, coi như bỏ qua!

- Nhận!

Chỉ còn lại một phút cuối cùng, Trương Dương không biết giọng nữ này nói gì,
cũng chẳng biết phần thưởng là gì, nhưng phần thưởng thì chắc là đồ tốt,
Trương Dương nhận theo bản năng.

- Ký chủ xác định nhận phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ “Sự tiếc nuối của giáo
sư”, trước khi lĩnh thưởng cần kích hoạt hệ thống, kích hoạt hệ thống giờ
chính thức bắt đầu, cần thời gian 30 giây!

Giọng nữ máy móc không chút tình cảm lại hiện lên trong đầu Trương Dương,
trước mắt ảnh màn hình màu lục biến thành một thanh process đang chạy qua chạy
lại rất nhanh.

Trong đầu Trương Dương vẫn mơ hồ, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra,
thanh process kia cũng đã hoàn thành, trước mắt hắn, xuất hiện một màn hình
khác, màn hình có rất nhiều nội dung.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #4