39


Người đăng: ngocsan97@

Trương Dương đi rồi, cho dù Cố Thành muốn níu kéo cậu ta lại cũng chẳng ích
gì.

Cố Thành chỉ có thể ngoái đầu lại nhìn một cách đầy nuối tiếc, thực sự cậu ta
không thể hiểu nổi tại sao Trương Dương lại từ chối, đáng tiếc cậu ta không
phải là Trương Dương, cậu ta cũng không biết, lúc này Trương Dương đang là một
linh hồn khác.

Nếu là Trương Dương trước đây, việc tốt thế này, lập tức nhận lời ngay, hơn
nữa còn reo lên thích thú, nhưng với Trương Dương bây giờ, lời mời tuyển dụng
đặc biệt sinh viên thực tập không thể hấp dẫn được hắn, ở kiếp trước hắnđã mấy
lần được mời đến các bệnh viện Trung ương.

- Chủ nhiệm Vương, tên tiểu tử này thật là không biết điều!

Một trong hai người đi theo Vương Quốc Hải, dáng khom khom, nói nhỏ bên tai
Vương Quốc Hải.

Vương Quốc Hải ngẩng lên, thản nhiên nhìn anh ta, ngay lập tức người này lùi
xuống một bước, mỉm cười nịnh hót.

Vương Quốc Hải cũng có chút đồng tình với người này, chỉ có điều lời nói được
phát ngôn từ miệng người này, khiến ông ta cảm thấy không thoải mái.

Anh ta tên là Lý Thư, là con thứ sáu trong gia đình, còn được gọi là Lý Lục,
là cháu trai của Viện phó Lý Cưu, do lúc đi học không tập trung học hành, mặc
dù trong tên hắn có chữ “sách”, nhưng lúc đi học không chịu đọc sách, tốt
nghiệp trung học xong không chịu đi học tiếp nữa.

Anh ta còn quậy phá ở ngoài mấy năm, cuối cùng chẳng được cái tích sự gì, được
Lý Cưu sắp xếp cho vào làm nhân viên tạm thời ở bệnh viện, sau khi được vào
làm nhân viên tạm thời, anh ta ta từng giây từng phút mong chờ được thành nhân
viên chính thức, đáng tiếc con đường đi không hề dễ dàng, bằng phẳng, chỉ có
thể trông chờ vào chỉ tiêu tuyển dụng đặc biệt ít ỏi.

Ai bảo nhà người ta có chú làm Viện phó cơ chứ.

Lý Cưu đã cố gắng rất nhiều vì anh ta, vốn dĩ cũng có chút hy vọng, nào ngờ
giữa đường lại có người chen ngang, đột nhiên bệnh viện lại phê chuẩn một chỉ
tiêu tuyển dụng đặc biệt, mà lại là tuyển một sinh viên, điều này khiến anh ta
không phục, cũng rất ghen tị, vừa nãy, khi Trương Dương từ chối, anh ta là
người vui mừng nhất.

Điều này Vương Quốc Hải biết rất rõ, nhưng Trương Dương từ chối lời mời tuyển
dụng đặc biệt, cũng là sự thực.

Ông ta đứng dậy, khẽ thở dài, nói:

- Chúng ta cứ đi về đã!

- Vâng, vâng!

Lý Lục lập tức nhếch miệng cười, anh ta cũng không ngờ tới kết quả ngày hôm
nay, có điều đây là kết quả tốt với anh ta, Trương Dương từ chối việc tuyển
dụng đặc biệt, có nghĩa là đang trống một chỉ tiêu tuyển dụng, để chú anh ta
tác động một chút, chạy chọt chỗ Cục Y tế một chút, anh ta mới có hy vọng được
chuyển chỉ tiêu vào biên chế chính thức.

Nụ cười của anh ta chưa được mấy giây đã vụt tắt.

Vương Quốc Hải chỉ nhìn lướt qua anh ta, lại nói tiếp:

- Đi về và bàn bạc với Ngô lão một chút, xem xem làm thế nào mới khiến tên
tiểu tử này chịu đến bệnh viện, đây là nhân tài, tuyệt đối không thể lãng phí!

Vừa dứt lời, ông ta nhanh chóng rời đi.

Tâm tư của Lý Lục, Vương Quốc Hoa biết rất rõ, ông ta rất coi thường người như
anh ta.

Ông ta biết rõ, người như Lý Lục mà đòi nhìn chăm chăm vào chỉ tiêu tuyển dụng
đặc biệt, đúng là ngu si, mơ tưởng hão huyền, trước hết là không thể qua nổi
cửa Viện trưởng, chú của anh ta chỉ là Viện phó, không có sự đồng ý của Viện
trưởng, chỉ tiêu tuyển dụng đặc biệt, ai cũng đừng mơ đụng vào.

Mà Viện trưởng lại rất ghét loại người dựa dẫm quan hệ, đương nhiên, ông ta sẽ
không nói ra như vậy.

- Trương Dương, chuyện tốt như thế này, tại sao cậu lại từ chối?

Sau khi đưa Mễ Tuyết đến Khoa Toán học, Trương Dương và Cố Thành cùng đi về
phía bệnh viện, trên đường đi, Cố Thành nhịn không nổi, lại hỏi Trương Dương
một câu.

Trương Dương dừng bước, lắc đầu.

Hắn vừa mới trả lời chuyện này rồi, mà hoàn toàn là lời nói thật, thực sự là
hắn muốn nghỉ ngơi mấy năm, muốn hưởng thụ tuổi thanh xuân mấy năm.

- Tôi nói cho cậu biết, tôi không hề thích thú gì với công việc ở bệnh viện,
cậu tin không?

- Không tin!

Cố Thành lắc đầu lia lịa, thời điểm này, bệnh viện là một trong những môi
trường làm việc ưa thích, có thể làm việc ở bệnh viện không khác gì được vào
làm ở cơ quan nhà nước, bọn họ lại học y, sau khi tốt nghiệp nơi phù hợp nhất
chính là bệnh viện rồi.

Từ chối lời mời tuyển dụng đặc biệt của bệnh viện, cậu ta không sao hiểu nổi
tại sao lại có thể như vậy.

- Tôi biết ngay mà, nói thật thì chẳng ai tin!

Trương Dương tự vỗ vào trán mình, cũng chẳng cố giải thích với Cố Thành làm
gì, đi thẳng về phía trước, còn không đi, sẽ muộn giờ vào học, người đã từng
là giáo viên như hắn, hiểu rất rõ cảm giác ức chế của giáo viên khi học sinh
đến muộn.

Đến trưa cũng không có việc gì, nhiệm vụ mà Trương Dương luôn nghĩ đến, mấy
hôm nay chưa có một chút tung tích gì, khiến Trương Dương chỉ có thể tiếp tục
quan sát Mễ Tuyết, ngoài giờ lên lớp, dường như cứ lúc nào có thời gian rảnh
rỗi là Trương Dương luôn ở bên cạnh Mễ Tuyết như hình với bóng.

Mễ Tuyết cho rằng hành động này xuất phát từ sự quan tâm và không nỡ rời của
Trương Dương, trong lòng càng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào.

Buổi chiều, lúc tan học, Trương Dương và mọi người lại đi cùng nhau, lần này
cả Tiêu Bân cũng cùng đi.

Ngày mai là cuối tuần rồi, trường sẽ nghỉ học, mọi người bàn Bạc với nhau xem
cuối tuần đi đâu chơi, Hồ Hâm vừa đưa ra đề nghị buổi tối đi hát, liền bị Tiểu
Ngốc gõ đầu, lần trước xảy ra chuyện cũng là vì đi hát, bọn họ còn dám nhắc
đến chuyện đi hát ư.

- Nghe tôi nói, chi bằng ngày mai chúng ta đi sông Thạch Hổ, Phong Diệp Cốc
bên kia cũng khá hay, chúng ta mang theo ít đồ, ăn đồ nướng!

Nam Nam đưa ra đề nghị, sông Thạch Hổ là đoạn sông Trường Giang chảy qua thành
phố Trường Kinh, Phong Diệp Cốc mà cô nhắc tới nằm ở ngoại ô, ở đó còn chưa bị
khai thác, nhưng cảnh sắc ở đó rất tuyệt vời, rất thích hợp với việc nấu ăn dã
ngoại.

Mắt Mễ Tuyết sáng lên, vỗ tay đồng ý ngay lập tức:

- Được, sông Thạch Hổ cũng hay, có thể câu cá ở bờ sông, con trai các cậu có
thể thi nhau câu cá, ai thắng sẽ có thưởng!

Sông Thạch Hổ, Phong Diệp Cốc, ở đó không chỉ phù hợp với việc nấu ăn dã
ngoại, mà đây cũng là địa điểm hẹn hò phù hợp cho các đôi tình nhân, Mễ Tuyết
đã từng nghe người bạn học của mình kể qua, cô cũng chưa từng tới đó, Nam Nam
nói như vậy, cô lập tức thấy thích thú.

- Vậy thì được rồi, ngày mai chúng ta đi thôi, chúng ta tự làm đồ nướng cũng
hay!

Trương Dương gật đầu, sau khi hắn nói xong, không có ai phản đối và phát biểu
ý kiến gì khác, không ai phát hiện ra, mấy ngày vừa qua, Trương Dương đã trở
thành người bạn đáng tin cậy của họ, hơn nữa mọi thứ đến rất tự nhiên.

- Ồ, đây không phải là ông bác sĩ già của bệnh viện đó sao?

Mễ Tuyết ngẩng đầu nhìn ra xa, thoáng sửng sốt, thốt lên đầy nghi hoặc, mấy
người nghe thấy tiếng cô liền quay sang nhìn theo.

Cách đó không xa, một người đứng tuổi ăn mặc kiểu Tôn Trung Sơn đang tiến lại,
ngoại trừ Tiêu Bân, còn lại tất cả mọi người không lạ gì người này, chính là
người đã tiến cử Trương Dương, Ngô Hữu Đạo.

Lúc đó, hành động này đã khiến mọi người hiểu nhầm, vì vậy có ấn tượng mạnh
đối với ông ta.

- Không phải là ông ta lại đến mời Trương Dương đấy chứ?

Cố Thành mở to mắt, nói nhỏ một câu, việc bệnh viện tuyển dụng Trương Dương
trưa nay chỉ có Cố Thành và Mễ Tuyết biết, bọn học còn chưa nói với ai về
chuyện này

- Chuyện gì vậy?

Hồ Hâm là người tính tình nóng vội, lập tức hỏi ngay, Cố Thành kể qua câu
chuyện lúc trưa một lượt, vừa kể xong, Ngô Hữu Đạo đã đi đến chỗ bọn họ.

Vị bác sĩ Trung y này, đúng là đi về phía Trương Dương.

Trên thực tế, sau khi trở về, Vương Quốc Hải đem chuyện Trương Dương từ chối
việc tuyển dụng đặc biệt vào bệnh viện kể cho ông ta biết, ông ta liền đến
bệnh viện để nghĩ cách nói chuyện với Trương Dương, Trương Dương từ chối việc
tuyển dụng đặc biệt, cũng ngoài dự tính của ông ta.

Tuy nhiên, câu nói như đùa cuối cùng của Vương Quốc Hải khiến cho ông ta kìm
lại phần nào sự nóng nảy, chờ đến khi tan học thì qua xem thế nào.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #39