Người đăng: ngocsan97@
Nụ cười trên khuôn mặt Vương Quốc Hải dần dần biến mất, cuối cùng biến thành
nét mặt kinh ngạc.
Phản ứng của Trương Dương, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của ông ta, tính tình
Trương Dương rất điềm đạm, vẻ ngoài rất kiêu ngạo, nghe thấy tin tức như vậy
mà bình thản như không, điều đó chứng tỏ chàng trai trẻ này tâm lý rất vững
vàng, xảy ra chuyện vẫn không hề nao núng, biểu hiện rất đáng ngưỡng mộ.
Nhưng Trương Dương cũng cau mày, bộ dạng có vẻ không muốn, khiến ông ta không
hiểu thế nào.
- Trương Dương, ý cậu là gì?
Nhìn điệu bộ của Trương Dương, Vương Quốc Hải không còn thấy quá lo lắng như
trước nữa, không biết vì sao, trong lòng ông ta chợt cảm thấy một nỗi lo lắng
khác.
- Bác sĩ Vương, ông vừa nói, muốn mời Trương Dương đến viện của các ông làm
sinh viên thực tập phải không?
Trương Dương còn chưa nói gì, đột nhiên Cố Thành lên tiếng hỏi, mắt của cậu ta
mở tròn vo, có vẻ không tin cho lắm.
Không chỉ có cậu ta, Mễ Tuyết cũng trong dáng bộ tương tự, khóa sinh viên của
bọn họ sẽ không được phân công công việc, công việc sau này đều phải tự tìm,
chính vì vậy mà có rất nhiều sinh viên tức giận, kêu là bọn họ đen đủi, không
đúng thời.
Tuyển dụng đặc biệt, con đường này còn tốt hơn việc phân công đơn vị công tác
nhiều, Vương Quốc Hải cũng vừa mới nói rồi, Trương Dương chỉ cần qua thời gian
thực tập, thì sẽ có trở thành bác sĩ ngay, con đường sự đi ngắn hơn họ nhiều.
- Đúng, tuyển dụng sinh viên thực tập, đây chính là việc đầu tiên có ở bệnh
viện chúng tôi, việc này là do Viện trưởng chúng tôi đặc biệt phê chuẩn, chủ
yếu là để đãi ngộ một nhần tài như Trương Dương!
Vương Quốc Hải nói nhẹ nhàng, lúc nói ông ta còn nhìn Trương Dương.
Phản ứng của Cố Thành như vậy hoàn toàn có thể hiểu được, nghe thấy chuyện
tuyển dụng đặc biệt thì thái độ ngạc nhiên như vậy là phải, đáng tiếc là Cố
Thành không phải là nhân vật chính, cũng không phải người mà họ tán thưởng,
không phải người họ muốn tuyển dụng
Cả Mễ Tuyết và Cố Thành đều trố hết cả mắt, ai nấy cũng đều nhìn Trương Dương.
Hai người bọn họ tỏ vẻ đầy ngưỡng mộ
Tuyển dụng đặc biệt ư, chỉ cần Trương Dương đồng ý, hắn sẽ trở thành nhân viên
của Tam viện Trường Kinh ngay, mà còn là nhân viên chính thức, coi như là đã
kiếm được công ăn việc làm ổn định, không cần phải lo lắng về công việc nữa.
Chờ đến khi kỳ thực tập kết thúc, trong khi bạn học chạy khắp nơi đi xin việc,
Trương Dương chỉ cần bỏ đi hai chữ thực tập, lập tức thành bác sĩ chính thức.
Nếu bệnh viện đã tuyển dụng Trương Dương, chắc chắn sẽ giúp hắn hoàn thành các
thủ tục có liên quan trong thời gian thực tập, tới lúc đó, những thủ tục này
không cần cậu ta phải nhúng tay vào, đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Cả Mễ Tuyết và Cố Thành đều nhìn Trương Dương, Trương Dương thì lại nhìn Vương
Quốc Hải, sau một hồi, mặt ông ta đột nhiên tươi cười, hạ giọng nói:
- Thật không hay, bác sĩ Vương, bây giờ tôi chưa có dự định tìm việc!
Mễ Tuyết và Cố Thành đều ngây người, không ngờ Trương Dương lại từ chối lời
mời của bệnh viện.
Từ chối lời mời tuyển dụng, chẳng khác nào từ chối cơ hội việc làm, đây đúng
là tình huống không thể tưởng tượng nổi có thể xảy ra, đối với rất nhiều
người, lời mời như vậy có thể làm thay đổi cả cuộc đời họ.
Một cơ hội đổi đời như thế này, không ngờ Trương Dương lại từ chối.
Chả trách trong lòng Mễ Tuyết cũng thầm nghĩ, liệu có phải Trương Dương là một
tên ngốc hay không, việc mời tuyển dụng lần này là cơ hội có một không hai, cơ
hội hiếm có như vậy mà Trương Dương lại không muốn.
- Cậu nói cái gì?
Vương Quốc Hải hỏi lớn, vẻ mặt nghi ngờ.
Trong danh sách bệnh viện tuyển dụng đặc biệt, không phải người ta phải tranh
giành nhau sứt đầu mẻ trán mới có được sao, lúc này lại có kẻ đi từ chối.
Trước khi đế trường học, Vương Quốc Hải đã dự đoán trước rất nhiều khả năng,
nhưng không ngờ lại xảy ra tình huống này, không chỉ có ông ta, hai người đi
cùng ông ta cũng trợn mắt há hốc mồm.
Trong đó có người thầm nghĩ trong bụng: Cậu không muốn, vậy thì để tôi, chưa
từng gặp kẻ nào ngu ngốc như cậu.
- Trương Dương, mời tuyển dụng đặc biệt, đây là lời mời tuyển dụng đặc biệt
đấy, sau khi được tuyển dụng, cho dù cậu đang trong thời gian thực tập, cũng
đã trở thành nhân viên của bệnh viện rồi.
Cổ Thành vội kéo Trương Dương, vẻ mặt rất lo lắng, cậu ta đang lo lắng cho
Trương Dương, cậu ta cho rằng Trương Dương không nên bỏ lỡ một cơ hội tốt như
vậy.
- Thành Tử nói không sai, Trương Dương, anhhôm nay làm sao vậy?
Mễ Tuyết nói theo, hai người họ đều rất quan tâm đến Trương Dương, bọn họ thực
sự không hiểu, tại sao Trương Dương lại từ chối cơ hội tuyển dụng này.
Chưa kể đến bọn họ, ngay cả Vương Quốc Hải cũng không thể hiểu nổi, e là cũng
chẳng ai khác hiểu tại sao.
Trương Dương nhìn mọi người lắc đầu:
- Tôi không sao, bác sĩ Vương, rất cảm ơn sự hậu đãi mà bệnh viện dành cho
tôi, nhưng thực sự tôi chưa muốn tìm việc ngay lúc này, tôi đang có dự định
nghỉ ngơi vài năm, chơi mấy năm nữa.
Những lời Trương Dương nói đều là thực lòng.
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp đại học, hắn luôn cố gắng ở lại bệnh viện, đắng
cay chua ngọt đều nếm đủ, cuối cùng cũng coi như công thành danh toại.
Phải đấu tranh, hắn cũng đã từng đấu tranh rồi, những đắng cay, khổ cực, sự
hạnh phúc vui sướng, hắn cũng trải qua hết rồi, không cần phải lặp lại một lần
nữa, kiếp này, hắn muốn được hưởng thụ cuộc sống một chút, không hề nghĩ tới
việc đi tìm việc.
Còn một điều, hiện tại đối với hắn mà nói, có đến bệnh viện hay không không
quan trọng, có tay nghề, hắn tin là dù có đi bất cứ đâu cũng không sợ chết
đói, đều có thể kiếm đủ tiền để trang trải cuộc sống.
Đáng tiếc, lời hắn nói đều là thật, vốn dĩ chẳng ai tin, mắt Vương Quốc Hải
càng mở to hơn:
- Cậu nói, chơi mấy năm ư?
Ông ta còn há hốc mồm, mắt trợn tròn, lời nói của Trương Dương thực sự đã làm
cho ông ta choáng váng.
Lúc này cả Mễ Tuyết, Cố Thành, và hai người thanh niên đứng đằng sau Vương
Quốc Hải đều há hốc mồn, cùng bởi một lý do đã khiến cho họ choáng váng. Đặc
biệt là hai người thanh niên đi cùng Vương Quốc Đống, không cần biết Trương
Dương có ngốc thật hay không, hắn dám lấy lý do này để từ chối lời mời tuyển
dụng, thật là hoành tráng!
Vương Quốc Hải đóng miệng lại, nói một cách chậm rãi:
- Trương Dương, tôi nghĩ có lẽ cậu không hiểu hết ý nghĩa của lời mời tuyển
dụng, cơ hội như thế này là vô cùng hiếm có, rất nhiều người rất muốn có nó mà
không được, lần này con là do lão Ngô và Viện trưởng cố tình sắp xếp cho cậu,
bọn họ quý trọng nhân tài như cậu.
- Bác sĩ Vương, những việc này tôi đều hiểu, thực sự tôi không muốn tìm việc
sớm như vậy, cảm ơn ý tốt của ông, đã đến giờ lên lớp rồi, chúng tôi còn phải
vào lớp nữa, khi khác sẽ báo đáp ý tốt của ông.
Trương Dương từ từ đứng lên, không phải hắn kiếm cớ, mà đúng là đến giờ lên
lớp rồi.
Hắn vốn định tranh thủ giờ nghỉ trưa để đưa Mễ Tuyết và Cố Thành đi làm quen
với Hội sinh viên, còn phải dọn dẹp văn phòng của Bộ phận đối ngoại nữa, không
có chút thời gian rảnh nào, nói chuyện với Vương Quốc Hải xong, thời gian
chuẩn bị lên lớp chỉ còn 10 phút.
- Trương Dương, Trương Dương!
Cố Thành vội vàng đứng dậy, gọi lớn, cậu ta tiếc là không được nhận lời thay
Trương Dương, cậu ta không làm sao lý giải nổi sự từ chối và lý do từ chối của
Trương Dương.
Học đại học, không phải là để sau này kiếm được một công việc tốt sao, mặc dù
Tam Viện Trường Kinh không phải viện nổi tiếng nhất ở Trường Kinh, nhưng cũng
không hề tồi chút nào, còn chưa tốt nghiệp đã được nhận ngay công việc ở bệnh
viện thế này, đây quả là một cơ hội may mắn trời cho.
Hắn thực sự không hiểu tại sao Trương Dương lại có thể từ chối chuyện như thế
này.
- Đi thôi, còn không đi thì muộn mất!
Trương Dương cười nói với Cố Thành, Mễ Tuyết há hốc mồm mấy lần, mấy lần định
khuyên can Trương Dương, cuối cùng lại không nói được lời nào.
Trong lòng cô không hề có ý gì muốn phản đối Trương Dương, chỉ là cô không thể
hiểu nổi vì sao Trương Dương làm như vậy, trong lòng Mễ Tuyết vẫn thầm ủng hộ
Trương Dương, cô tin rằng tất cả những việc Trương Dương làm đều đúng.