Người đăng: ngocsan97@
Mễ Tuyết và Cố Thành đều đồng ý với Trương Dương, ngay sau đó hỏi về những
điều cần chú ý ở Hội sinh viên.
Trương Dương lục lọi trí nhớ của “Trương Dương” trước đây, chậm rãi trả lời
câu hỏi của bọn họ. Trương Dương kiếp trước cũng chưa từng tham gia vào Hội
sinh viên khi đi học nên không có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ có thể dựa
vào những ký ức này thôi.
Thực ra gia nhập Hội sinh viên cũng không có gì phức tạp, điền vào giấy xin
gia nhập Hội sinh viên, sau khi trải qua xét duyệt là được. Đã có Trương Dương
ở đây nên việc xét duyệt cho bọn họ sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi hỏi xong rất nhanh, hai người cũng hiểu biết về công việc của chính
mình sau khi gia nhập Hội sinh viên.
Mễ Tuyết chủ yếu giám sát khoản tiền tài trợ hoặc việc sử dụng các vật phẩm,
phải làm minh bạch rõ ràng các khoản này đều được dùng cho sinh viên. Nếu phát
hiện trường hợp bất bình thường hoặc tham ô thì phải trực tiếp báo cáo để
Trương Dương xử lý bọn họ.
Công việc của Cố Thành càng đơn giản, chỉ là đi làm giúp một số việc vặt cho
Trương Dương hoặc giúp hắn truyền đạt một số chỉ thị.
Đối với hai người mà nói thì những kiểu công việc như thế này đều không thành
vấn đề. Trương Dương vừa mới tiếp nhận quản lý Bộ phận Đối ngoại, có hai người
bọn họ hỗ trợ cũng vậy là đủ rồi. Sau này khi Bộ phận Đối ngoại phát triển thì
chắc là sẽ có rất nhiều người tranh nhau xin vào.
Nói xong những điều này thì Hồ Hâm và Tiểu Ngốc cũng trở về.
Hai tay Hồ Hâm xách hai túi lớn, chỉ cần nhìn vẻ mặt của y cũng biết trọng
lượng hai túi này không hề nhẹ. Tiểu Ngốc một tay ôm một bọc nhỏ, tay kia xách
cái túi nhựa và vẻ mặt tươi cười.
- Mua nhiều đồ như thế này, là những gì thế?
Cố Thành nhảy một phát ra ngoài. Bấy giờ Mễ Tuyết mới nhớ ra là Trương Dương
còn chưa nói cho bọn họ biết dặn Hồ Hâm mua những cái gì.
Nhưng bây giờ cô cũng không cần phải hỏi, chỉ cần mở mấy túi to mà Hồ Hâm mua
về là biết ngay.
- Đây là cái gì?
Cố Thành đã mở một túi bóng màu đen lớn để lộ một khối gì đó mềm mềm, thắc mắc
hỏi một câu.
- Thịt bò, Trương Dương bảo mua!
Hồ Hâm quay đầu nhìn lại một cái, lập tức trả lời. Những thứ này đều là do y
mua nên y biết rất rõ.
- Miếng thịt bò lớn như thế này, để nấu canh bò à?
Cố Thành cầm miếng thịt bò nặng chừng bốn hay năm cân, quay đầu nhìn Trương
Dương hỏi. Hồ Hâm, Tiểu Ngốc và Mễ Tuyết thì không ngừng lấy các thứ từ trong
túi đặt ra ngoài.
Lời của Cố Thành khiến Trương Dương sững người sửng sốt rồi lập tức cười nói:
- Canh thịt bò gì, đây là để làm thịt bò bít tết đấy!
- Thịt bò bít tết ?
Bây giờ không chỉ có Cố Thành mà tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía
Trương Dương. Ở năm 98, thịt bò bít tết tuy khá phổ biến nhưng đối với sinh
viên mà nói thì cơ hội được thưởng thức món này là rất hiếm.
Chủ yếu là trong ấn tượng của mọi người, thịt bò rất đắt đỏ. Rất nhiều sinh
viên mỗi tháng chỉ có 200~300 tệ phí chi tiêu sinh hoạt, không mua nổi những
thứ xa xỉ như thế này.
- Mễ Tuyết, cậu biết làm thịt bò bít tết không?
Cố Thành bất chợt hỏi Mễ Tuyết. Tối nay Mễ Tuyết nói cô sẽ nấu cơm, phản ứng
bản năng của Cố Thành là co sẽ làm mấy thứ này.
- Tôi không biết!
Mễ Tuyết khẽ lắc đầu đáp, mắt cũng đang nhìn Trương Dương. Hồ Hâm đã bỏ đồ
trong túi gần như xong xuôi rồi, có một con gà, còn có cả thịt dê, thịt lợn,
cà rốt, khoai tây, dưa chuột, cà chua và một đống gia vị.
Thứ sau cùng lấy ra lại là hai chai rượu vang đỏ, chẳng trách Hồ Hâm xách tất
cả những thứ này lại có vẻ mệt như vậy.
- Đừng hỏi nữa, những thứ này đều là tôi bảo Hồ Hâm mua. Hôm nay tôi sẽ trổ
tài cho mọi người được một lần thưởng thức một bữa tiệc lớn. Mễ Tuyết, em tìm
cách liên lạc với Nam Nam và Tiêu Bân ngay đi, gọi bọn họ qua đây ăn cơm chúc
mừng em thăng chức!
Trương Dương đã cầm thịt bò và một số thứ khác đi, cười nói với Mễ Tuyết xong
liền gọi Hồ Hâm mang mấy thứ còn lại vào bếp.
Trương Dương muốn đích thân xuống bếp, hơn nữa còn phải làm thịt bò bít tết
cho mọi người ăn. Những người khác trong phòng khách đều sửng sốt, nhất là Cố
Thành. Y ở cùng với Trương Dương nhiều năm như vậy, ngoài mì ăn liền ra, chưa
từng thấy Trương Dương làm những món ăn nào khác.
- Em đi gọi điện thoại!
Phải mất gần một phút, Mễ Tuyết mới có phản ứng đầu tiên. Nhớ tới đề nghị của
Trương Dương, cô lập tức chạy ra ngoài, đi gọi điện cho Nam Nam.
Tiểu Ngốc, Cố Thành cũng đều chạy vào phòng bếp, muốn tận mắt nhìn thấy rốt
cuộc Trương Dương nấu ăn như thế nào.
Nửa giờ sau, Nam Nam và Tiêu Bân lần lượt bước vào, không khỏi tán dương phòng
trọ đẹp. Đồng thời họ cũng ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ gian bếp.
Chiếc bàn ăn cơm ở phòng khách đã được bày vài món thức ăn. Hồ Hâm mấy lần
muốn ăn vụng đều bị Tiểu Ngốc chặn lại.
Sau nửa giờ đồng hồ, bọn họ cũng hoàn toàn tin tưởng Trương Dương thật sự biết
nấu ăn, hơn nữa còn nấu cực kì ngon, chỉ có điều mùi thơm của đồ ăn làm cho
người ta thèm và đói.
Chừng nửa nửa giờ đồng hồ nữa lại trôi qua, một bàn tiệc theo kiểu Tây Âu
hoành tráng khiến thèm nhỏ dãi đã được bày biện xong xuôi. Trương Dương cũng
mở một chai rượu đỏ, rót cho mỗi người một ly.
Rất lâu rồi không làm đồ ăn kiểu Tây, dùng cơ thể này ban đầu vẫn chưa được
quen lắm, nhưng sau thì hoàn toàn ổn. Hương vị của những đồ ăn này còn chưa
sánh bằng tay nghề kiếp trước của hắn.
“Trương Dương kiếp trước” vì độc thân nên từng nghiên cứu nấu ăn và tìm hiểu
về đồ ăn Tây rất nhiều. Hôm nay hắn cũng có dịp trổ tài rồi.
Nhìn bàn tiệc bày đủ các món cao lương mĩ vị, mọi người ai cũng đều vô cùng
ngạc nhiên.
- Nào, hãy nếm thử trước đi! Đây là bánh khoai tây Đức, còn đây là món gà
Nemo Ấn Độ. Đây chính là một trong những món tủ của tôi, cam đoan là mọi người
sẽ thích!
Sau khi ngồi xuống, Trương Dương cũng không nói dài dòng, lập tức mời mọi
người cùng thưởng thức thành quả lao động của hắn. Dù sao hắn cũng rất tự tin
về tay nghề của mình.
Những người ở kiếp trước từng được ăn món hắn nấu, không có ai là không khen
ngợi cả.
Hồ Hâm đã nóng lòng háo hức từ lâu rồi. Trương Dương còn chưa dứt lời, y đã
chìa đũa sang món gà mà Trương Dương vừa giới thiệu. Sau khi ăn thử một miếng,
y gật đầu lia lịa.
- Ngon, thật sự là rất ngon! Mọi người cũng nếm thử chút đi!
Hồ Hâm nói xong, lại vội vàng gắp lấy miếng thịt bò bít tết, ăn cho đầy miệng
và không ngừng gật đầu như bổ củi.
- Tất cả mọi người chắc đều đã đói rồi, mau ăn đi!
Trương Dương khẽ mỉm cười, cũng cầm đũa lên.
Hắn làm cơm Tây, từ trước đến nay đều dùng chiếc đũa để ăn, chứ không thích
dùng dao và dĩa. Hôm nay hắn làm thịt bò bít tết nhưng thịt bò đã được cắt
thành nhiều miếng nhỏ trong một chiếc khay đựng lớn, có thể dùng đũa gắp ăn
được.
Như thế cũng dễ dàng cho mọi người. Một là thực tế cũng không có dao dĩa gì,
hai là lại rất phiền phức, chắc là sẽ chẳng có mấy người biết sử dụng đâu.
Mễ Tuyết cuối cùng cũng cầm đũa lên, gắp miếng thịt bò bít tết trước. Vừa đưa
miếng thịt vào miệng, mắt cô đã ngời sáng. Trương Dương làm thịt bò bít tết
kiểu Pháp, cho rất nhiều gia vị, khi vừa đưa vào miệng đã cảm thấy rất thơm
ngọt.
Hương vị của món thịt bò bít tết này quả là rất tuyệt.
Những người khác cũng đều cầm đũa lên, bất kể là ăn gì, chỉ cần ăn một miếng
là đều thích ngay. Ban đầu mọi người còn giữ ý, nhưng Hồ Hâm đầu têu. Sau đó
tất cả mọi người đều tranh nhau và chỉ ăn những thứ mà mình thích.
Khi thấy ngấy thì vội uống mấy hớp rượu vang, sau đó lại ăn tiếp. Cả một bàn
đầy thức ăn, thoáng chốc đã bị mọi người xử lý hết. Cuối cùng ngay cả Tiểu
Ngốc, Mễ Tuyết và Nam Nam cũng gạt sĩ diện con gái sang một bên để tranh nhau
ăn.
Không đến 20 phút, cả một bàn đầy thức ăn đều đã bị ăn sạch sẽ. Mọi người đều
ôm bụng ngồi nghỉ trên ghế sa lông. Mặt Mễ Tuyết vẫn còn hồng hồng do uống
rượu.