Mễ Tuyết Ghen.


Người đăng: ngocsan97@

- Ha ha, thằng nhãi họ Chu kia mặt thật sự đã tái xanh lại à?

Hồ Hâm chợt bật cười thành tiếng. Trong đình hóng mát, Tiêu Bân đang hớn hở
mặt mày miêu tả lại chuyện vừa xảy ra ở trong phòng họp.

Khi gã kể chuyện còn thường liếc mắt nhìn Trương Dương. Gã trước kia chỉ cảm
kích và tin tưởng Trương Dương, bây giờ thì còn thêm cả sùng bái nữa.

Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự làm cho gã quá bất ngờ và thỏa mãn. Khi bị
cách chức trong cuộc họp, nói thật là gã cảm thấy rất chán nản nhưng gã không
hề trách Trương Dương. Gã biết Chu Dật Trần sẽ đối phó lại mình, đây chỉ là
chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Chỉ là hắn không thể ngờ được, sau đó vài phút, người vừa bị cách chức như gã
lại bất ngờ được thăng chức trở thành một Trưởng ban.

Chuyện không thể xảy ra như thế này lại có thể xảy ra trong hiện thực. Điều
này làm cho gã càng thêm phần kính nể Trương Dương, người đã dốc sức kéo gã
ngồi lên vị trí Trưởng ban kia.

- Đúng, hôm nay Chu Dật Trần đã tức giận thật sự. Nhưng Trương Dương đến Bộ
phận Đối ngoại cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì. Trương Dương tự gia tăng
gánh nặng tài trợ cho mình quá nhiều rồi.

Nhớ đến việc Trương Dương đến Bộ phận Đối ngoại, còn tự nhận lấy chỉ tiêu một
trăm ngàn, Tiêu Bân liền chau mày lại.

Hôm nay đã qua được một cửa ải, Chu Dật Trần đã phải chịu thiệt nhưng cũng
mang đến cho Trương Dương một nguy cơ lớn. Chí ít trong mắt Tiêu Bân thì nhiệm
vụ đạt chỉ tiêu một trăm nghìn là không thể hoàn thành nổi.

Nếu thật sự không hoàn thành được nhiệm vụ thì cho dù là Trương Dương, cũng
không thể ở lại Hội sinh viên. Chế độ đã định ra như vậy từ trước rồi.

- Nhiệm vụ gì?

Mễ Tuyết vội vàng hỏi một câu. Vừa nãy Tiêu Bân chỉ kể lại những chuyện phía
trước, chứ không hề nói đến chuyện Trương Dương vào Bộ phận Đối ngoại.

- Được rồi, mau đi học đi! Chuyện này sau hãy nói tiếp!

Trương Dương cười và cắt lời mọi người. Mễ Tuyết nguýt nhẹ Trương Dương bằng
một cái liếc mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Thời gian đã không sớm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện phiếm ở đây thì có thể bị
muộn học.

Tiêu Bân và Nam Nam rời đi trước. Họ không cần tham gia giờ công cộng nên
không đi cùng nhóm kia được. Nhóm Trương Dương còn lại năm người đi rất nhanh
về phía lớp học.

Khi vừa ngồi vào chỗ thì đúng lúc bắt đầu tiết học.

Khóa học đại cương này thuộc môn Triết học, giáo viên lại là một giáo sư già
khô khan, giảng bài nghe rất chán. Rất nhiều sinh viên đều ngủ gục hoặc không
biết đang hí hoáy viết cái gì.

Nhìn quanh cả lớp học, Trương Dương có vẻ vừa hào hứng vừa hiếu kỳ.

Sau khi tốt nghiệp ở kiếp trước, phòng học kiểu nảy hắn đã nhìn thấy rất nhiều
rồi, nhưng mỗi lần đều là đứng giảng bài chứ chưa từng làm sinh viên đi nghe
giảng.

Bây giờ ở trong hoàn cảnh là sinh viên này, cảm giác này thực sự rất kì diệu.

Người khác cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng Trương Dương lại cảm
thấy rất nhanh. Buổi học công cộng đầu tiên đã kết thúc, Mễ Tuyết lập tức tiến
đến bên Trương Dương, ánh mắt kì lạ không diễn tả bằng lời được, vẻ mặt cũng
rất kì lạ.

Hồ Hâm, Cố Thành và cả Tiểu Ngốc cũng bu lại, bọn họ vẫn muốn tiếp tục truy
hỏi về chuyện của Hội sinh viên.

- Có phải rất đẹp không?

Mễ Tuyết đột nhiên hỏi, giọng điệu cũng không giống với bình thường. Tiểu Ngốc
ngạc nhiên nhìn cô một cái.

- Cái gì nhìn rất đẹp?

Thấy Mễ Tuyết đứng ngay bên cạnh, Trương Dương ngơ ngác không hiểu gì cả, trực
tiếp hỏi ngược lại.

- Những bạn gái đó ý! Trong giờ học hôm nay, anh đã ngắm không ít người các
bạn nữ. Em thấy tất cả các bạn nữ xinh đẹp của lớp đều đã bị anh ngắm nhìn qua
cả rồi. Nói mau! Đã thích ai rồi, em đi giới thiệu giúp anh?

Câu nói này của Mễ Tuyết còn kì lạ hơn, giọng nói chất chứa hờn ghen, ánh mắt
đanh sắc lại, đồng thời có chứa cả chút uất ức.

Trương Dương ngây người ra tại chỗ, nghệt mặt ra nhìn Mễ Tuyết. Hồ Hâm và Tiểu
Ngốc cũng tròn xoe mắt nhìn chằm chằm.

Trong tiết học, sự thật là hắn nhìn không ít người, ánh mắt đã dừng lại trên
người rất nhiều nữ sinh.

Nhưng hắn có thể thề, trong lòng của hắn thật không có ý đồ gì cả, chỉ đơn
giản là thán phục trước vẻ đẹp của tuổi thanh xuân. Khi làm giáo sư cao quý
trước đây, hắn không dám để ý đến các nữ sinh trong lớp, không giống với bây
giờ làm sinh viên, thích nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.

Hắn chỉ là nhất thời tò mò, vả lại bây giờ được trở lại thời kì làm tân sinh
viên, không kìm nổi nhìn đi nhìn lại mấy lần mà không ngờ bị Mễ Tuyết phát
hiện, còn trực tiếp chất vấn hắn.

- Mễ Tuyết, cậu ghen à?

Tiểu Ngốc cười khanh khách, lay lay Mễ Tuyết khẽ hỏi. Mễ Tuyết lập tức cúi
thấp đầu xuống, lí nhí phản bác lại:

- Ai ghe chứ, tôi không có!

Cô không thừa nhận, nhưng bộ dạng của cô đã làm cô lộ tẩy. Đến thằng ngốc cũng
biết chuyện gì đang diễn ra.

Mễ Tuyết ghen vì Trương Dương, chỉ là xấu hổ không dám thừa nhận mà thôi.

- Trương Dương, không phải tôi nói cậu, có cô bạn gái tốt như Mễ Tuyết ở bên
cạnh rồi mà sao còn muốn có người khác nữa? Đúng rồi, cậu mau nói đi, nhiệm vụ
tài trợ trước đây rốt cuộc là như thế nào?

Hồ Hâm cười ha hả, lại còn nháy mắt với Trương Dương một cái. Đây là y cố ý
lảng sang chuyện khác.

- Tôi thật không có ý gì khác. Tôi chỉ vô tình nhìn thôi, không phân biệt là
nam hay nữ đều nhìn tuốt, hơn nữa còn phần lớn đều là phía sau người ta. Chứ
tôi có nhìn thấy gì đâu, là mọi người tự suy diễn thôi.

Trương Dương vừa cười mếu vừa lắc đầu nói. Hồ Hâm có ý tốt muốn giúp hắn
chuyển chủ đề sang chuyện khác, nhưng hắn không thể làm như vậy.

Đây chính là tính cách của hắn. Chuyện gì cũng phải nói thẳng ra, nhất là với
chính bản thân mình. Nếu không nói thẳng ra thì rất có thể trở thành hiểu lầm,
một thời gian dài sau, hiểu lầm này có thể sẽ trở thành bom.

Kiếp trước hắn đã từng trải qua thiệt thòi như thế một lần rồi.

- Đúng đấy Mễ Tuyết! Nhất định là do cậu nghĩ quá nhiều thôi. Vị trí của
chúng ta ở gần cuối như vậy sao có thể nhìn thấy người ta trông như thế nào
được?

Tiểu Ngốc cũng nói đỡ giúp một câu. Vị trí của bọn họ ở gần cuối, cho dù
Trương Dương có ngồi ở phía trước cũng không thể quau đầu nhìn lại xem mặt mũi
các nữ sinh kia trông như thế nào được.

Bất kể là hắn trước đây hay bây giờ cũng đều không phải là tuýp người thích
chủ động.

- Ai mà biết được? Anh ấy cứ ngắm nhìn suốt!

Mễ Tuyết hơi đỏ mặt nói. Vừa rồi đúng thật là cô không nhịn nổi chút hờn ghen
nên mới hỏi một câu như vậy. Trương Dương vừa giải thích như thế, tâm trạng cô
cũng khá hơn rất nhiều.

Tuy nhiên điều mà cô còn lăn tăn không dứt, đó chính là Trương Dương chỉ ngắm
nhìn tất cả nữ sinh ở xa mà không chịu nhìn đến người ngồi ngay bên cạnh mình
đây. Đây mới chính là lí do khiến cô tức giận thật sự.

Trương Dương hiện giờ đã chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cô. Cô rất
để ý đến từng cử chỉ, thái độ của hắn. Người con gái đang chìm đắm trong tình
yêu đều trở nên rất ngốc nghếch, không biết đầu đuôi là gì đã vội ghen rồi.

- Được rồi, lần sau anh sẽ tuyệt đối sẽ không nhìn ngắm gì nữa. Không nói
chuyện này nữa, đợi sau khi tan lớp hôm nay, Mễ Tuyết, em chuyển nhà đi. Anh,
Hồ Hâm và Thành Tử sẽ giúp em. Mỗi người một việc, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Anh còn chuyện phải nói với mọi người!

Trương Dương nói một câu bất đắc dĩ. Hắn vừa nhắc tới chuyển nhà, mặt Mễ Tuyết
lại càng trở nên đỏ hơn, liền cúi đầu rất thấp khẽ gật gật và “Vâng” một tiếng
rất khẽ.

Không lâu sau, tiết học công cộng tiếp theo lại bắt đầu. Lần này Trương Dương
rất ngoan ngoãn, ánh mắt không nhìn ngó lung tung xung quanh nữa. Nhưng ngược
lại, có mấy nữ sinh thỉnh thoảng lại lén nhìn Trương Dương một cái.

Hai tiết học môn công cộng, chương trình học ngày hôm nay đã kết thúc, mấy
người cùng đi đến kí túc xá nữ sinh.

Cơn ghen của Mễ Tuyết đến cũng nhanh, tan đi cũng rất nhanh. Sau khi tan học,
cô không còn để ý gì nữa. Tính của cô chính là như vậy, nghĩ gì nói nấy, không
để bụng chuyện gì.

Đồ đạc của Mễ Tuyết nói nhiều cũng không phải nhiều, nói ít cũng không phải
ít. Cuối cùng Trương Dương thuê cái xe ba bánh, mới có thể chở tất cả đồ đạc
đi. Những nữ sinh bạo mồm bạo miệng ở cửa kí túc xá nữ, nhìn thấy hoa khôi Mễ
Tuyết của khoa Toán chuyển nhà thì không ngừng chỉ trỏ, nói thầm mấy câu mà
bọn họ không nghe được.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #32