Người đăng: ngocsan97@
Chủ tịch Chu, cậu là người to nhất ở đây, cậu cảm thấy ai thích hợp nhất?
Không có ai lên tiếng, Trương Dương liền đẩy cho Chu Dật Trần, khiến cho y tức
đến nỗi nghiến chặt răng. Hận là không thể giết chết được hắn.
Ai cũng biết rằng, quyền lợi của Chủ tịch hội sinh viên của trường đại học
Trường Kinh là rất lớn. Ban Xã đoàn chẳng qua chỉ là hình thức, còn phải
thường xuyên đi ‘hầu hạ’ người khác, chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút
thì đều muốn tránh xa.
- Chuyện này, có thể để sau hẵng nói.
Chu Dật Trần muốn tránh trả lời câu hỏi này, tuy nhiên Trương Dương liền lắc
đầu nói:
- Chủ tịch Chu, vừa nãy không phải đã nói rồi sao. Bây giờ nhà nước cũng chú
trọng đến việc nâng cao hiệu suất làm việc, một việc thì cần gì phải chia làm
hai lần chứ.
Nhìn Tiêu Bân một cái, Trương Dương tiếp tục nói:
- Vừa nãy chủ tịch Chu cũng nói rồi, có công thì phải thường mà có lỗi thì
phải phạt. Tôi thấy bạn Tiêu Bân làm việc ở hội sinh viên rất chăm chỉ, thật
thà. Tuy rằng hôm nay có phạm chút lỗi nhỏ, nhưng ai mà chẳng có lúc sai lầm.
Trước kia công lao của cậu ấy không nhỉ, nhưng chẳng được thưởng cái gì cả.
Tôi thấy chi bằng hãy để cậu ấy đến tiếp nhận vị trí trưởng ban Xã đoàn này
đi.
Chu Dật Trần ngẩng đầu lên, nhìn Trương Dương một cách kinh ngạc.
Muốn để cho Tiêu Bân đến làm Trưởng ban Xã đoàn thì cần gì phải lôi việc trước
đây của Tiêu Bân ra chứ. Phải biết rằng việc mà Tiêu Bân làm ở hội sinh viên
là ‘phục vụ’ người khác, cả ngày đều phải chạy lên chạy xuống. Nhưng ở ban Xã
đoàn thì cũng đâu khá gì hơn, Tiêu Bân đến đây thì cũng chỉ ‘phục vụ’ người
khác mà thôi. Mặc dù có thăng cấp một chút, trở thành Trưởng ban Xã đoàn.
Chu Dật Trần muốn phản đối, nhưng y đang định mở miệng thì Cao Kiệt lên tiếng
trước:
- Đề nghị của Trương Dương rất hay, ban Xã đoàn đã nhiều lần nhận được sự
giúp đỡ của bạn Tiêu Bân. Mọi người cũng biết đấy, Tiêu Bân không còn xa lạ
với ban Xã đoàn nữa, cậu ấy đã sớm trở thành một người bạn của ban Xã đoàn
chúng tôi rồi. Tôi cho rằng cậu ấy rất có năng lực, hoàn toàn đủ tư cách để
làm trưởng ban.
Cao Kiệt vừa nói xong, tuy Chu Dật Trần rất muốn phản đối, nhưng cũng chỉ biết
hút đầy một bụng khói và nhìn Cao Kiệt với ánh mắt mang hình viên đạn mà thôi.
Bởi vì Cao Kiệt không đủ tư cách. Vừa mới được đề nghị chuyển đến ban Văn nghệ
xong là đã bắt đầu đi theo Trương Dương rồi. Phải biết rằng Chu Dật Trần đây
mới là chủ tịch của hội sinh viên.
Đáng tiếc rằng Cao Kiệt không hiểu suy nghĩ của Chu Dật Trần lúc này.
Cậu ta giúp Tiêu Bân, chỉ đơn giản là vì cảm kích mà thôi. Trương Dương đã ủng
hộ cậu ta như vậy, thì hôm nay nhất định không thể để Trương Dương đơn độc
được.
Cao Kiệt vừa nói xong, Trưởng ban Kỹ thuật Diệp Triển cũng bày tỏ thái độ ủng
hộ. Còn những thành viên trung lập khác thì cũng lần lượt gật đầu để ủng hộ
Cao Kiệt.
Huống hồ, sự thay đổi về chức vụ của Cao Kiệt cũng giúp họ nhìn thấy được hy
vọng.
- Trưởng ban Vương, Tiêu Bân đã không còn ở ban Thư ký nữa rồi, tuy nhiên tôi
vẫn phải hỏi ý kiến của cậu một chút. Cậu cảm thấy thế nào?
Trương Dương quay đầu lại trực tiếp hỏi Vương Quốc Hoa, mà chẳng thèm đếm xỉa
đến Chu Dật Trần.
Tiếng Trưởng ban Vương vang lên, lại khiến cho Vương Quốc Hoa ‘lên mây’ một
lần nữa. Thêm vào thái độ khi hỏi rất ‘lễ phép’ của Trương Dương, khiến cho
cậu ta cảm thấy vô cùng hài lòng, và cảm tình với Trương Dương cũng tăng lên
không ít.
- Năng lực và thái độ đối với vông việc của Tiêu Bân mọi người cũng rất rõ
ràng. Trước đây đúng là cậu ấy có rất nhiều công lao, nhưng từ trước đến giờ
chẳng được phần thưởng gì để khích lệ cả. Và điểm quan trọng hơn nữa là Tiêu
Bân đã quá quen với ban Xã đoàn rồi. Tôi thấy bạn Trương Dương đề nghị rất
đúng, để Tiêu Bân làm Trưởng ban Xã đoàn là một lựa chọn rất đúng đắn.
Vương Quốc Hoa nói.
Trương Dương khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Bạn Hồ Đào, bạn thấy thế nào?
Lần này hắn lại hỏi một ‘đàn em’ cốt cán nhất của Chu Dật Trần. Hồ Đào gần như
ngẩn người bởi vì không ngờ Trương Dương lại đột nhiên hỏi mình như vậy.
Hồ Đào tỏ ra có chút lo lắng, vội gật đầu, nói:
- Tôi không có ý kiến gì, tuy nhiên tôi cảm thấy bạn Tiêu Bân đến ban Xã đoàn
là rất thích hợp, cậu ấy quen công việc ở ban Xã đoàn rồi.
Hồ Đào tán thành, đơn giản là vì cậu ta không muốn đến ban Xã đoàn mà thôi.
Cậu ta rất sợ Trương Dương sẽ đề nghị chuyển mình đến đó. Nếu như là lúc bắt
đầu cuộc họp thì cậu ta cũng không tin sẽ có chuyện này, nhưng giờ nhìn thấy
Trương Dương đã cho Vương Quốc Hoa làm trưởng ban Thư ký, lại để cho Cao Kiệt
làm Trưởng ban Văn nghện, cho nên rất sợ sẽ bị hắn cho đến ban Xã đoàn.
Chu Dật Trần rất không hài lòng nhìn Hồ Đào một cái, nhưng Trương Dương chẳng
thèm đếm xỉa đến y, tiếp tục hỏi ý kiến những người khác.
Tất cả mọi người, đều tán thành để Tiêu Bân làm trưởng ban Xã đoàn, còn Tiêu
Bân thì xúc động đến mức không nói nên lời. Cậu ta vốn cho rằng mình chỉ là
người thừa của hội sinh viên, thậm chí có thể sẽ bị đá khỏi hội, nhưng không
ngờ lúc này đây mình lại được trở thành Trưởng ban.
- Chủ tịch Chu, anh thấy thế nào?
Hỏi xong tất cả mọi người, Trương Dương mới nhìn Chu Dật Trần một cái, chẳng
thèm để ý đến hai con mắt hau háu như muốn ăn thịt người của Chu Dật Trần,
lạnh nhạt hỏi một câu.
- Tôi không đồng ý.
Chu Dật Trần cắn răng gằn ra từng tiếng, những người xung quanh đều ngẩn
người.
Đến bọn họ cũng mơ hồ cảm thấy bị ảnh hưởng, đều không chú ý đến việc lần này
Chu Dật Trần vẫn chưa phát biểu ý kiến.
- Chủ tịch Chu, đây chính là đề nghị chung của mọi người, hơn nữa còn là một
đề nghị rất hay, tôi muốn biết lý do tại sao anh lại không đồng ý.
Trương Dương vẫn mỉm cười, nhẹ giọng hỏi một câu.
- Tôi thấy không thích hợp, cho nên không đồng ý.
Chu Dật Trần nói thẳng, y thật sự giận quá rồi, cho nên không thèm suy nghĩ
nhiều mà thẳng thắn cự tuyệt đề nghị của Trương Dương luôn.
Trong phòng họp, đám Vương Quốc Hoa, Cao Kiệt đều cảnh giác nhìn Chu Dật Trần.
Chu Dật Trần không đồng ý đề nghị chung của mọi người, cũng đồng nghĩa với
việc không chấp nhận bọn họ tất cả bọn họ, đây là điều mọi người không thể
chấp nhận được.
Trước kia Chu Dật Trần tuy cứng rắn nhưng vẫn còn hỏi ý kiến của mọi người, ít
ra bề ngoài còn tỏ vẻ tôn trọng, nhưng hiện tại thì đều khiến cho mọi người
cảm thấy bất mãn.
- Chủ tịch Chu, anh độc đoán quá rồi đấy. Hội sinh viên đâu phải là của riêng
mình anh chứ. Anh không đồng ý cũng được thôi, tôi sẽ báo lên đoàn chủ tịch,
xin mở cuộc họp đoàn chủ tịch, để tiến hành xét duyệt.
Trương Dương chậm rãi nói, lần này vẻ mặt cũng trở nên rất nghiêm túc.
Cao Kiệt, thậm chí là cả Vương Quốc Hoa đều gật đầu. Trương Dương từ đó cũng
hiểu được phần nào suy nghĩ của bọn họ, bọn họ cũng không muốn có một chủ tịch
độc đoán như vậy.
Chỉ có đám Hồ Đào là muốn phản đối, nhưng đối mặt với Trương Dương, bọn họ đều
không dám mở miệng.
Chu Dật Trần thấy áp lực như vậy, trong lòng cũng có chút hốt hoảng.
- Bạn Trương Dương, ý tôi chỉ là muốn thảo luận lại một chút, không cần phải
nghiêm túc như vậy chứ?
Y không nghĩ rằng, việc mình phát tiết lại tạo điều kiện để cho Trương Dương
bắn ngược lại như vậy. Điều quan trọng nhất là, cán bộ cao cấp ở đây đều không
phản đối, đấy mới là điều khiến y sợ hãi nhất.
Cũng may phản ứng của y rất đúng lúc, vội vàng cười cười, giọng nói cũng dịu
dàng đi không ít.
- Việc mà tất cả mọi người đã đồng ý rồi thì còn cần phải thảo luận nữa sao?
Trương Dương không để ý đến sự xuống nước của Chu Dật Trần, tiếp tục hỏi ép. Y
bị Trương Dương nhìn khiến trong lòng khẽ run lên, cuối cùng không thể không
gật đầu.
- Tôi cho rằng đề nghị của Trương Dương rất hay, bạn Tiêu Bân quả thật rất
thích hợp với vị trí trưởng ban Xã đoàn.
Chu Dật Trần nói xong câu đó, như muốn nằm thẳng xuống ghế, trong lòng y dâng
lên một cảm giác thất bại.
Đối mặt với Trương Dương, lần đầu tiên y có cảm giác như vậy.