Người đăng: ngocsan97@
Huyện ủy huyện Liệt Sơn ở phía tây thành huyện, cục công an thì ở phía đông,
đúng hai hướng ngược nhau.
Ở Cục công an, khi Từ Trạch Quang đang khổ tâm khuyên Trương Dương, Huyện ủy
bên này cũng rất náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt ở đây là trong cuộc họp và còn
là hội nghị thường uỷ.
Ngồi ở vị trí đầu là Hứa Quang Vinh – bí thư huyện ủy, ông ấy đang nghiêm mặt
hút thuốc.
Bên cạnh ông ấy lần lượt là Chu Quốc Thành – chủ tịch huyện và Dư Võ Thành –
phó bí thư. Huyện Liệt Sơn tổng cộng có 13 ủy viên thường ủy, ngoại trừ Chủ
tịch Mặt trận Tổ quốc lâm thời đi công tác ra, 12 người còn lại đều ở đây.
Trước mặt mỗi người, lúc này đều để một tờ báo, chính là báo tỉnh hôm này.
- Báo đều đã xem rồi, mọi người có gì muốn nói thì cứ nói ra!
Hứa Quang Vinh nói một câu rất không khách khí, nói xong lại hằm hằm hút một
hơi rồi ném đầu thuốc vào cái gạt tàn. Tuổi ông ta cũng đã cao rồi, sắp về hưu
rồi, lần này là khẳng định là bị mất ghế thật.
Chuyện sau khi ông ta về hưu cơ bản cũng định sẵn rồi, chủ tịch huyện Chu Quôc
Thành tiếp nhận vị trí của ông ấy, phó bí thư Dư Văn Võ tiếp nhận vị trí của
Chu Quôc Thành, sau đó tiến cử một ủy viên thường vụ, về cơ bản là sẽ có sự
điều động như vậy.
Điều khiến ông ta tức giận, cũng khiến ông không nghĩ tới, đó là trong lúc ông
ta lui về lại xảy ra một chuyện như vậy.
Báo tỉnh, một phần tư trang báo cố ý đưa tin tiêu cực về họ, vừa nãy Bí thư
Thành ủy đã đích thân gọi điện thoại tới hỏi ông ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì,
bắt ông ta phải giải trình.
- Tôi cho rằng đây là có người cố ý bôi nhọ Liệt Sơn chúng ta.
Trưởng ban tổ chức Tiêu Nham nói nhỏ một câu. Ông ta vừa nói xong, Hứa Quang
Vinh đã trừng mắt:
- Đừng nói chuyện này là giả, vô dụng thôi, tôi bây giờ chỉ cần biện pháp
giải quyết vấn đề!
Hứa Quang Vinh sắp nghỉ hưu, nhưng lúc này nói chuyện rất không khách khí.
Nghĩ lại cũng đúng, đã sắp phải đi rồi, lại gặp phải chuyện tồi tệ như vậy,
ông ta vui mừng được mới là lạ.
- Bí thư Hứa, tôi vừa mới nhận được tin tức, lại có đến bẩy nhà truyền thông,
nói rõ muốn phỏng vấn thư ký Dư!
Trưởng ban Tuyên giáo Trương Đức đột nhiên nói một câu. Tin này của là người
của ban Tuyên giáo vừa nãy gọi điện thoại cho ông ta.
Hứa Quang Vinh cười lạnh lùng, nói:
- Lại có tới những bẩy nhà truyền thông cơ đấy! Hay lắm, đăng ký ở ban Tuyên
giáo hình như có hơn hai mươi nhà truyền thông thôi. Liệt Sơn chúng ta từ
trước đến nay không được giới truyền thông chú ý tới, không ngờ đập nát một
chiếc xe, lại làm cho chúng ta được nổi tiếng!
Lời của Hứa Quang Vinh khiến Dư Văn Võ cúi đầu.
Đây rõ ràng là Hứa Quang Vinh đang nói đến gã, nói đây là phiền toái mà gã tự
rước lấy. Nếu không phải Hứa Quang Vinh sắp về vườn, để lại cái ghế cho gã thì
chắc là hôm nay gã sẽ đập bàn mắng chửi người ta rồi.
- Thưa Bí thư Hứa, thưa các vị đồng nghiệp, tôi tự kiểm điểm là tôi giáo dục
con không tốt, mới để xảy ra chuyện này!
Dư Văn Võ không đứng ra không được, chuyện là do gã gây nên, không thể để mọi
người cùng chịu tội vì mình được.
Người khác cũng không thể chịu tội cùng gã.
- Được rồi, những lời kiểm điểm để sau hãy nói, trước tiên giải quyết vấn đề
đã, tôi phải nói với mọi người Bí thư Thành ủy Mâu cũng đang chú ý chuyện này,
ông ấy đang đợi đáp án của chúng ta. Tôi hiện tại là người sắp phải ra đi, tôi
không sợ gì cả, nhưng các anh cần cân nhắc kỹ kết quả mà có thể chấp nhận
được!
Hứa Quang Vinh nói xong, lại lạnh lùng nhìn mắt Dư Văn Võ, ông ấy nói là các
anh, nhưng ai mà không biết, ông ấy đang nói đến Dư Văn Võ.
- Giải tán!
Hứa Quang Vinh trực tiếp đứng lên, nói xong liền rời khỏi phòng họp. Sự việc
xảy ra rồi, ông ta không thể cứ ngồi họp ở đây, phải cho mọi người thời gian
giải quyết vấn đề.
Đi giải quyết như thế nào, đó là chuyện của Dư Văn Võ.
- Bí thư Dư, những phóng viên này tôi giúp anh chặn lại rồi, nhưng tôi không
thể ngăn được lâu, anh phải nhanh lên!
Tan họp, Trương Đức – trưởng ban Tuyên giáo lập tức đến bên Dư Văn Võ, nói nhỏ
với gã.
- Trưởng ban Trương, cám ơn anh, nhất định tôi sẽ giải quyết một cách nhanh
nhất!
Dư Văn Võ vội vàng nói cám ơn, lúc này còn muốn ông ấy giơ tay giúp đỡ, tuyệt
đối không hề dễ dàng.
Nhưng gã hiểu, Trương Đức hoàn toàn không phải toàn tâm toàn ý giúp gã, vì đây
cũng là công việc của Trương Đức, ông ta tránh không khỏi mà thôi.
Từ phòng họp đi ra, Dư Văn Võ lập tức gọi xe đến cục Công an, “ai đeo chuông
vào thì người đó phải tự cởi chuông” . Mà then chốt của chuyện này chính là
Trương Dương.
Gã thậm chí nghi ngờ bài báo này chính do Trương Dương viết ra, Liệt Sơn không
có ai có khả năng, hơn nữa cũng không thể có người biết rõ như vậy, lại còn
chụp ảnh.
Dư Dũng hôm qua không phải nói rồi sao, Trương Dương cầm bức ảnh chụp bọn họ.
Dù cho bài viết có phải do Trương Dương làm ra không, trước mắt đối với Trương
Dương, bọn gã tuyệt đối không thể manh động. Không chỉ không thể manh động,
còn phải vỗ về hắn, mới mong mau chóng giải quyết được vấn đề.
Chuyện này một ngày chưa thể giải quyết dứt điểm thì phiền phức của gã kéo dài
thêm một ngày không thể chấm dứt.
- Cậu Trương, cậu để tôi phải nói như thế nào mới chịu đi ra ngoài?
Trong cục Công an, Từ Trạch Quang đã cuống đến phát khóc. Ông ấy lần này đã
được nếm trải mùi vị thế nào là “ mời thần dễ mà tiễn thần khó”, nếu có thể ép
Trương Dương ra ngoài, ông ấy sẽ lập tức làm ngay.
- Tôi vừa nói rồi, ai đập xe của tôi thì bảo anh ta đến nói chuyện với tôi!
Trương Dương mặt vênh lên, chân vắt chéo, khoan thai nói. Bây giờ đã là 10h
sáng rồi, công tác viết tin tức của mấy nhà báo đã không làm Trương Dương thất
vọng, vừa phát hiện ra manh mối liền lao nhanh đến như ong vỡ tổ
Hắn ở trong phòng, nhưng không có nghĩa là không biết tình hình bên ngoài.
Những cảnh sát kia đã không biết chạy ra bao nhiêu lần rồi, trở về thì thầm
cười nói. Cục Công an bên này có đến mấy chục phóng viên, số phóng viên vẫn
đang tăng lên.
Bên kia Ban Tuyên giáo đã phái người đến, muốn mời những phóng viên này sang
bên đó, tiếc là không ai để ý đến họ.
- Người mà cậu cần, tôi sẽ bảo anh ta đến, đợi chúng ta ra ngoài thì mọi
thuyện đều dễ nói!
Từ Trạch Quang lập tức gật đầu. Bây giờ cho dù Trương Dương có yêu cầu gì thì
ông ta đều đáp ứng hết. Ông ta chỉ muốn dẫn Trương Dương ra ngoài nói chuyện.
Những phóng viên bên ngoài đều là những quả bom hẹn giờ, để bọn họ gặp được
Trương Dương, lại chụp ảnh Trương Dương, sau đó đăng một bài báo “ khổ chủ bị
Cục công an giam giữ” nữa thì ông ta khỏi phải làm Cục trưởng nữa.
- Cục trưởng!
Bên cạnh một người cảnh sát khẽ gọi ông ấy, Từ Trạch Quang quay đầu lại, nghi
hoặc nhìn anh ta.
Vị cảnh sát kia đáp lại bằng cái nháy mắt, ra hiệu cho cục trưởng đi ra ngoài
nói chuyện.
Từ Trạch Quang đứng dậy, tạm thời ra ngoài trước. Dù sao thì lúc này ông ta
cũng không khuyên được Trương Dương thì hãy để Trương Dương ở trong đó bình
tĩnh trước đã.
- Cục trưởng, thằng nhãi này không muốn đi, tôi thấy cứ không cho hắn đi tốt
hơn!
Người cảnh sát vừa tới, liền lập tức cười ha hả nói với Từ Trạch Quang.
- Không cho hắn đi, thì để anh đến giải quyết cánh phóng viên bên ngoài kia
à?
Từ Trạch Quang trừng mắt, trong lòng ông ta rất không muốn để Trương Dương đi.
Người khó khăn lắm mới bắt được, còn khinh thường người của ông ta như vậy,
thế nào cũng phải dạy cho một bài học.
Nhưng ông ta không phải không có cách gì, chứ nếu có thì ai muốn xuống nước đi
cầu xin người khác, huống hồ đường đường lại là một Cục trưởng Cục cảnh sát.
- Cục trưởng, anh quên rồi sao, hắn thực sự đã làm bị thương hơn 30 người,
dùng tội danh này trị tội hắn, hắn chính là kẻ bị tình nghi phạm tội. Đến lúc
đó chúng ta bắt hắn cũng có lí do, cũng có thể cho phóng viên bên ngoài lời
giải thích thỏa đáng.
Viên cảnh sát đưa ra đề nghị với Từ Trạch Quang, nói xong còn đứng đó tủm tỉm
cười, dường như đang đợi Cục trưởng khen ngợi.
Từ Trạch Quang bỗng trừng mắt, lập tức trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ cực độ, lớn
tiếng quát:
- Cút!
Quát rồi, Từ Trạch Quang không thèm ngó viên cảnh sát, đi thẳng tới nơi giam
giữ Trương Dương.
Buộc tội Trương Dương, cách này nếu có hiệu quả thì còn cần anh ta nhắc đến
sao, Từ Trạch Quang sớm đã làm rồi.
Trước chưa nói đến hơn ba mươi người bị một mình Trương Dương đánh bị thương
thành ra như vậy, người ta có tin hay không. Chỉ cần ba mươi người đánh lộn,
còn mang vũ khí thì ông ta hết cách giải thích.
Nếu thật sự lộ ra hết, chẳng phải là càng để lộ tính chất xã hội đen trước,
đến lúc đó sẽ càng phiền phức.
Nếu là như vậy, vấn đề vốn dĩ có thể giải quyết thế nào cũng càng trở nên rối
rắm. Không chỉ Dư Dũng kia xong đời, những người liên quan đến hắn ta đều
không giữ nổi thân. Thân là Cục trưởng Công an, dưới lại có tổ chức xã hội đen
lớn mạnh như vậy, còn có cảnh sát tham dự, công nhiên đập xe, những điều này
đủ khiến ông ta lãnh đủ.
Từ Trạch Quang không ngốc, trước sớm đã nghĩ tới điều này. Ông ta còn tưởng
rằng gã cảnh sát này có thể làm được trò trống gì, không ngờ lại nói ra điều
này, liền tức giận mắng ngay.
- Cục trưởng, Bí thư Dư đến rồi!
Một viên cảnh sát lại đi vào, nói với Từ Trạch Quang, Từ Trạch Quang nhìn
Trương Dương, lập tức đi ra ngoài.
Dư Văn Võ đến rất đúng lúc, những chuyện phiền toái này đều do gã gây ra. Từ
Trạch Quang hiện tại không có cách gì, vừa đúng lúc để gã tới xử lý.
- Anh Tô, Trương Dương ở bên trong thật sự không sao chứ?
Bên ngoài Cục công an, Mễ Tuyết ngồi trên chiếc BMW của Tô Triển Đào, lại hỏi
lần nữa.
Vấn đề này cô đã hỏi không dưới mười lần rồi. Cô cũng do quá quan tâm mà rối
trí, trong đầu chỉ chăm chăm sự an toàn của Trương Dương.
- Mễ Tuyết em yên tâm, tôi đảm bảo cậu ta không sao, tôi dám nói người bên
trong hiện đang hầu hạ cậu ra như ông lớn.
Tô Triển Đào thông minh hơn Mễ Tuyết nhiều. Hôm qua sau khi xem xong bản thảo
bài viết của Trương Dương, y liền hiểu ngay ra là chuyện gì, chỉ là y không
ngờ kế hoạch của Trương Dương lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Chỉ nhìn cánh phóng viên bây giờ lần lượt kéo tới đã có thể hiểu ra mọi
chuyện.
Y vừa ra ngoài nghe ngóng, nghe nói không chỉ các giới truyền thông trong tỉnh
mà ngay cả ngoài tỉnh cũng tới đưa tin, người luật sư mà y cố ý gọi đến hiện
không còn cần thiết nữa.
Chỉ cần những phóng viên này ở đây, Trương Dương kia tuyệt đối không thể xảy
ra chuyện gì Lúc này họ không nên lo lắng cho Trương Dương, mà nên lo lắng cho
kẻ đã đập xe của Trương Dương.
Vừa nghĩ tới xe Trương Dương bị phá, trong lòng Tô Triền Đào bỗng nổi cơn tức
giận phừng phừng.
Đó chính là xe y đã chọn, là quà mà y đã tặng cho Trương Dương, cũng là món
quà duy nhất mà y từng tặng, không ngờ lại bị người ở đây đập phá, dù cho
Trương Dương không truy cứu, y trước sau gì cũng sẽ xử lý tên thủ phạm.
Dám đập xe của y, nhất định sẽ phải trả giá.
Dư Dũng đáng thương căn bản không biết, việc đập phá của gã đã gây ra chuyện
tày đình, mà còn cho rằng kẻ thấp cổ bé họng đó lại có thế lực kinh khủng tới
mức gã không ngờ đến.
May mắn thay Trương Dương không dùng phương pháp đó, chỉ dùng cách của mình xử
lý bọn họ, rất hiệu quả. Những người này đều không biết sẽ chết như thế nào.
Trong Cục công an, Từ Trạch Quang nói hết tất cả lại với Dư Văn Võ.
Sau khi Dư Văn Võ nghe xong, bấy giờ mới tối sầm mặt đi vào trong phòng thẩm
vấn. Gã nhìn thấy Trương Dương ở đó. Đây cũng là lần đầu gã gặp Trương Dương.
- Thứ nhất, xe của anh chúng tôi sẽ bồi thường hoàn toàn, hai triệu nhân dân
tệ, thứ hai, chuyện anh và Mễ Tuyết sau này chúng tôi sẽ không xen vào nữa,
thế nào hả?
Nén lửa giận trong lòng, Dư Văn Võ nhẹ nhàng nói với Trương Dương. Gã trực
tiếp đi thẳng vào vấn đề bồi thường cho Trương Dương, điều này chẳng khác gì
đã đưa ra điều kiện với hắn.