Người đăng: ngocsan97@
10 triệu, Lương Yến thoáng sửng sốt một chút. Lúc trước Trương Dương có nói
nhân sâm ngàn năm của hắn ít nhất cũng trị giá tới tám triệu, Lương Yến cũng
không làm sao tin tưởng, dưới cái nhìn của cô nàng, một củ nhân sâm như vậy dù
cho niên đại rất cao cũng không đến nỗi quý giá thế. Hơn mười triệu của năm 98
nếu so với gái trị sau này thì còn hơn nhiều. Hơn mười triệu, có thể đem mua
lại toàn bộ Khải Toàn Lâu vẫn còn thừa, nếu có 10 triệu cô ta đã sớm thư thả
đi làm bà chủ cho rồi chứ đâu cần làm thuê cho người khác nữa.
-Tạ tiên sinh, thật sự rất ngại nhưng tôi cũng đã nói, tôi sẽ không bán và cũng không có ý định bán!
Trương Dương khẽ cười lắc đầu, 10 triệu ư, có cho hắn thêm con số không ở sau
hắn cũng không bán. Bảo bối như vậy chỉ có ở trong tay người hiểu nó mới có
thể phát huy giá trị to lớn nhất, giao cho kẻ không hiểu thì chính là đang chà
đạp và lãng phí, thiên tài địa bảo như vậy mà để bị chà đạp lãng phí thì tuyệt
đối là điều Trương Dương không thể nào chịu nổi. Tạ Huy nhìn Trương Dương,
thấy Trương Dương không nói gì, anh ta cũng im lặng. Nhìn nhau vài phút, trà
đều đã nguội, anh ta mới mở miệng nói rằng:
-Chỉ cần thật sự có niên đại ngàn năm thì có bao nhiêu năm tôi sẽ trả cho anh bấy nhiêu vạn, như vậy có được hay không?
-Bao nhiêu năm, liền trả bấy nhiêu vạn?
Lương Yến trong lòng bỗng nhiên hồi hộp hẳn lên, cô còn nhớ rõ, Trương Dương
nói củ nhân sâm ngàn năm này có niên đại hơn hai ngàn năm. Hơn hai ngàn năm
thì đây chẳng phải là hơn hai chục triệu tệ hay sao. Hơn hai chục triệu, đó là
con số cô ta chưa từng nghĩ tới, Lương Yến cúi đầu, trong mắt cũng không ngừng
lập loè sự đố kị, nếu như cô có 20 triệu thì cũng không cần cả ngày nghĩ cách
mồi chài đại gia, cô hoàn toàn có thể sống theo cách mình muốn, không cần tiếp
tục phải bám vào đàn ông nữa. Trương Dương đột nhiên lại lắc đầu, Tạ Huy trong
lòng cũng hồi hộp lên.
-Tạ tiên sinh, tôi nghĩ anh chưa hiểu ý tứ của tôi, bất luận là anh trả bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không bán, anh có trả 1 tỉ hay mười tỉ tôi vẫn sẽ không bán!
Quả nhiên, Trương Dương lần thứ hai cự tuyệt hắn, hơn nữa còn triệt để từ chối
như vậy. 1 tỉ, mười tỉ, đây đương nhiên là không thể nào, Tạ Huy cũng không bỏ
ra nổi nhiều tiền như vậy, nếu không phải củ nhân sâm ngàn năm này đối với anh
ta quá trọng yếu, anh ta cũng sẽ không ở đây cho Trương Dương hét giá như thế.
-Trương tiên sinh, nếu anh đã không muốn bán vậy coi như bỏ đi, nhưng tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ, nhân sâm ngàn năm của anh, có thể cho tôi nhìn một chút hay không?
Tạ Huy hơi có chút ủ rũ nhưng vẫn cố hỏi một câu. Cho tới bây giờ, anh ta vẫn
chưa hề tin tưởng Lương Yến hoàn toàn, nhân sâm ngàn năm quá hiếm có, anh ta
đã gặp phải nhân sâm ngàn năm quá nhiều lần, đều nói có niên đại ngàn năm mà
cuối cùng đưa đi giám định thì lần nào cũng chưa tới. Nhiều nhất cũng bất quá
hơn bảy trăm năm là cùng. Cho nên anh ta mới hoài nghi như vậy, mới dám nói
trước là chỉ cần hơn ngàn năm thì mỗi năm trả một vạn, cũng chính là vì tin
không vượt quá ngàn năm thì sẽ không có điều kiện này.
-Nếu tôi đã không bán thì anh có xem nó cũng phỏng có ích lợi gì?
Trương Dương lần thứ hai lắc đầu, nhân sâm gửi trong két ngân hàng, trước khi
có địa điểm thích hợp để bảo quản thì hắn sẽ không lạy ông tôi ở bụi này làm
gì. Cho đến bây giờ thì đó đã chứng tỏ là một quyết định sáng suốt, mới chưa
bao lâu mà đã có người bắt đầu chú ý đến nhân sâm của hắn rồi.
-Trương tiên sinh, hay là anh cứ để chủ tịch Tạ xem một chút đi, đối với nhân sâm anh ta cũng đã có nghiên cứu rất sâu, cũng có thể giúp anh xem xem củ nhân sâm này rốt cuộc là bao nhiêu năm!
Lương Yến không nhịn được cũng khuyên theo một câu. Trương Dương khẽ mỉm cười,
lần thứ hai nói rằng:
-Cái này thì cũng không phiền đến Tạ tiên sinh, bản thân tôi đã là thầy thuốc trung y, niên đại nhân sâm ra sao sẽ không nhìn lầm đâu!
Lần này lúc nói chuyện, ngữ khí của Trương Dương đã thoáng cứng rắn hơn đôi
chút. Nếu biết là có người muốn mua nhân sâm thì hắn đã không ở đây múa mép
khua môi làm cho người ta phiền muộn.
-Quản lý Lương, Tạ tiên sinh, thật ngại quá, buổi chiều tôi còn có việc, xin cáo từ trước!
Trương Dương đứng lên, nhân sâm hắn tuyệt đối sẽ không bán, ở lại chỗ này cũng
không có bất kỳ ý nghĩa gì, chi bằng cứ rời khỏi đây sớm một chút.
-Chờ một chút, Trương tiên sinh!
Tạ Huy vội vàng đứng giữ Trương Dương, chỉ cần có nhân sâm ngàn năm, bất cứ hy
vọng nào anh ta đều sẽ không bỏ qua, thứ này đối với anh ta mà nói quả thực
rất trọng yếu.
-Trương tiên sinh, anh có thể nán lại nghe tôi thưa chuyện chăng!
Nhìn Trương Dương, Tạ Huy chậm rãi nói, Trương Dương lông mày hơi nhíu một
cái, cuối cùng vẫn là gật đầu ưng thuận. Nghe chuyện cũng không quan hệ, dù gì
nghe xong, hắn cũng sẽ rời đi.
-Nhà họ Tạ chúng tôi trước giải phóng chính là một gia tộc lớn. ..
Một lần nữa ngồi xuống, Tạ Huy không có phí lời chút nào, bắt đầu chậm rãi kể.
Tạ gia, chính là gia tộc của Tạ Huy, trước giải phóng có tiếng tăm rất lớn, là
gia tộc nổi danh về thương nghiệp, trong kháng chiến Tạ gia từng có rất nhiều
anh hùng, riêng Tạ gia trong kháng chiến đã có đến bảy liệt sĩ hi sinh. Sau
giải phóng, Tạ gia liền di chuyển ra Đài Loan, ở đây cũng vẫn là một gia tộc
nổi danh. Ông nội của Tạ Huy cũng là một trong đám môn đệ tòng quân năm đó, Tạ
gia tổng cộng có tám người là con cháu trực hệ tham gia, cuối cùng chỉ còn lại
duy nhất ông nội của Tạ Huy. Tạ Huy từng nói, ông nội anh ta năm đó tự tay
giết mười mấy tên giặc, ông ta chỉ huy chiến trận thì lại giết chết càng nhiều
giặc hơn, lúc đó, ông nội Tạ Huy là một vị anh hùng đánh giặc có tiếng.
sau khi đến Đài Loan, ông ta liền chống đỡ cả gia tộc đi lên, khi đó thành
viên gia tộc đã không còn nhiều, ông ta đã tiếp tục sống sót thì nhất định
phải gánh vác trọng trách này. Toàn bộ Tạ gia được ông ta chống đỡ mà đi lên,
sau đó thì ông ngã bệnh, đến nay đã nằm đó được mấy chục năm. Căn bệnh của ông
ta thật ra là có từ thời kháng chiến, khi đó ông dẫn một cánh quân bị quân
Nhật vây quét, bị vây trong núi hơn ba tháng, mùa đông trong núi không có
lương thực, không có quần áo ấm quả thực chính là đòn chí mạng. Cuối cùng lưu
chỉ còn lại ông ta và hơn ba mươi chiến sĩ, một quân đoàn chỉ còn lại từng ấy
người. Cũng chính là từ đó mà bệnh ngấm vào gốc rễ khiến ông chịu bó tay xuất
ngũ. Sau khi rất nhiều bác sĩ, trung y Tây y đều xem qua nhưng không có cách
gì thì một thầy thuốc trung y cho kiến nghị ăn thật nhiều nhân sâm, bồi bổ
nguyên khí để giữ lại tính mạng. Ông nội của Tạ Huy đã mất quá nhiều nguyên
khí, nếu không phải lúc tuổi trẻ thể chất tốt, sau điều kiện chữa bệnh lại
càng tốt hơn thì ông đã không còn sống được tới bây giờ. Dùng nhân sâm giữ
tính mạng, cũng chỉ có thể là nhất thời, muốn triệt để thay đổi bệnh tình của
ông ta, nhất định phải dùng nhân sâm có niên đại ngàn năm trở lên mới được,
nhân sâm như vậy mới có thể đem nguyên khí bù đắp cho ông ta một lần, coi như
tái sinh. Bằng không thì ông ta lúc nào cũng có thể ra đi. Những năm gần đây,
người của Tạ gia không hề bỏ bê việc thu thập nhân sâm, nhưng đáng tiếc nhân
sâm ngàn năm thực sự quá khó tìm, bọn họ một lần may mắn nhất cũng bất quá là
hơn bảy trăm năm tuổi, chính là nhờ gốc nhân sâm đó mới giúp cho ông nội của
Tạ Huy vẫn sống được đến nay.
-Trương tiên sinh, tổ phụ của tôi đã chín mươi tuổi, nhưng mỗi ngày đều chịu đựng ốm đau dằn vặt, ngài hãy hiểu cho tấm lòng con cháu, đây cũng là một kiểu bất hiếu, Trương tiên sinh, nếu như anh thật sự có nhân sâm ngàn năm, kính xin anh hãy cứu lấy tổ phụ nhà tôi, Tạ Huy tôi xin bái tạ tại đây!
Tạ Huy nói xong khom người trực tiếp hành đại lễ với Trương Dương.
-Tạ tiên sinh, không cần khách khí như thế!
Trương Dương vươn tay ngăn Tạ Huy lại, Tạ Huy đành cúi đầu chứ không bái tạ
được nữa, dù có dùng sức thế nào cũng không được. Điều này làm cho Tạ Huy kinh
ngạc nhìn Trương Dương một chút, hắn không ngờ người có vẻ ngoài nho nhã như
Trương Dương mà lại có khí lực to lớn như vậy.
-Trương tiên sinh, anh đồng ý rồi chăng?
Nhưng Tạ Huy phản ứng rất nhanh đã chợt hỏi.
-Không có!
Trương Dương trực tiếp lắc đầu, Tạ Huy trên mặt lập tức thể hiện sự thất vọng
nặng nề, anh ta đã nói nhiều như vậy cũng chính là muốn thuyết phục Trương
Dương đem nhan sâm bán cho mà cứu mạng cha mình. Anh ta nói những lời này đều
là thật lòng, cũng không hề dối trá mảy may, những việc này sau khi nghe ngóng
đều có thể hỏi thăm mà ra. Tạ gia ở Đài Loan quả rất có tiếng.
-Tạ tiên sinh, nhân sâm thì tôi không thể bán cho anh, các người sử dụng nhân sâm liền tính là có thể cứu mạng ông nội anh, nhưng cũng sẽ tạo thành sự lãng phí rất lớn, lãng phí như vậy hoàn toàn không cần thiết!
Trương Dương lại nói một câu, Tạ Huy vội vàng ngẩng đầu, trong mắt của hắn một
lần nữa lộ ra hi vọng.
-Trương tiên sinh, vậy ý của ngài là?
Trương Dương nói rất từ tốn, chỉ là ý tứ trong lời nói thì Tạ Huy không hiểu
rõ được.
-Vừa nãy tôi cũng có nói, tôi là một bác sĩ trung y, bệnh của ông nội anh tôi có thể đi xem giúp, nếu quả thật cần nhân sâm ngàn năm, tôi sẽ giúp ông ấy phối thuốc, như vậy vừa không lãng phí, còn có thể chữa khỏi bệnh của ông nội anh!
Trương Dương chậm rãi nói, nếu như là nguyên khí tổn thương nặng nề, đây quả
thật là rất cần nhân sâm, nhân sâm có hiệu quả bổ khí tốt nhất. Nhưng dùng như
thế nào, hoặc thế nào là tốt nhất thì người bình thường vẫn đúng là không làm
được, phương diện này chỉ có những người có thực lực về trung y mới có thể làm
tốt. Mà Trương Dương chính là một người như vậy.
-Trương tiên sinh, ngài đi giúp ông nội của tôi chữa bệnh?
Tạ Huy có chút kinh ngạc nhìn Trương Dương, tựa hồ vẫn có chút không thể tin
được. Cũng khó trách, ai bảo Trương Dương còn trẻ như vậy, dù người khác tin
hắn là bác sĩ nhưng cũng sẽ không tin tưởng y thuật của hắn, trong giới y học
tuổi nghề là nhân tố không thể bỏ qua. Lại nói, với điều kiện của Tạ gia thì
bác sĩ kiều gì chưa từng xem qua chứ, nhiều bác sĩ như vậy cũng không được, Tạ
Huy càng không thể tin tưởng Trương Dương.
-Đúng, tôi đi, nếu như anh tin tưởng, chúng ta cứ làm như vậy đi, còn nếu anh không tin tôi, vậy thì tôi không thể ra sức rồi!
Trương Dương gật đầu một cái, nếu như đối phương thực sự là mắc phải chứng
bệnh khuyết thiếu nguyên khí nghiêm trọng thì hắn thật là có biện pháp, dùng
nhân sâm ngàn năm phối thuốc, rất dễ dàng cho hắn giải quyết. Cho dù không có
nhân sâm ngàn năm, dùng hắn nội kình cùng châm pháp, cũng có thể bổ sung chút
nguyên khí, tăng chút nguyên thọ, nhưng đây cũng không phải là biện pháp chân
chính, trị phần ngọn không trị phần gốc thì cũng chỉ là kéo dài sinh mệnh hơn
chút mà thôi. Muốn chữa khỏi bệnh như vậy thật sự thì quả thực cần nhân sâm
ngàn năm. Đây chính là thiên tài địa bảo trọng yếu có tác dụng của một người
trong đó, có thể có hiệu quả mà rất nhiều dược liệu hiện đại, thậm chí thủ
pháp khoa học kỹ thuật hiện đại đều không làm được.
-Trương tiên sinh, tôi tin, nhưng tôi vẫn có một điều kiện!
Tạ Huy khẽ cắn răng, không chờ Trương Dương phản ứng lại nói tiếp:
-Tôi nghĩ nên xem trước một chút nhân sâm của anh, nếu như nó thực sự là nhân sâm ngàn năm thì tôi sẽ để anh chữa bệnh cho ông tôi, anh thật sự chữa khỏi thì phí xem bệnh cứ dựa theo những gì vừa nãy tôi đã nói, nhân sâm niên đại bao nhiêu năm, chính là bấy nhiêu vạn!
Tạ Huy quan tâm nhất vẫn là nhân sâm, nhân sâm của Trương Dương thật có ngàn
năm thì để Trương Dương đến xem cũng không sao, nếu không có niên đại này, vậy
thì cũng không cần thiết.
-Chi phí thì sau này hãy nói, nhân sâm tôi có thể cho anh xem trước!
Trương Dương chậm rãi gật đầu một cái, Tạ Huy trong lòng cuối cùng cũng coi
như giãn ra một thoáng, lúc này toàn bộ thân thể đều có cảm giác ung dung hơn
hẳn.