Người đăng: ngocsan97@
- Cuối cùng cũng coi như đã thi xong!
Về lại lớp, Hồ Hâm lập tức hét to một tiếng, lại cầm bút bi trên tay ném mạnh
lên trời, văng đi đâu thây kệ.
Mấy ngày này đang vào đợt thi cuối kỳ, cũng xem như là khiến cậu ta lo sút vó,
cũng may thời gian trước đó cậu ta cũng đã chịu khó dùi mài một chút nên kiến
thức cơ bản vẫn có kha khá.
- Ném rác lung tung, cẩn thận không em gọi người bắt anh giờ!
Cô ngốc tức giận với Hồ Hâm liền tiến lên lườm hắn một cái, trước kỳ thi này
Tiêu Bân sẽ chính thức được chọn làm chủ tịch, Cô ngốc đã cùng Tiêu Bân bàn
bạc xong rồi, họ đều sẽ tham gia hội sinh viên, tiến vào Ban sinh hoạt. Ban
sinh hoạt chính là quản lý một số việc vặt, công tác vệ sinh trong trường cũng
là một trong số đó.
- Đừng mà, mà đám Trương Dương bọn họ đâu nhỉ?
Hồ Hâm lập tức giơ tay cầu xin tha thứ, Cô ngốc vẫn chưa vào hội sinh viên, có
thể khi đã tạo quan hệ với đám người trong hội sinh viên, cô nàng nói tìm
người tới bắt Hồ Hâm thì sẽ đúng là có thể làm được.
- Không biết, Mễ Tuyết vẫn chưa thi xong, anh ấy đi đón Mễ Tuyết thì phải!
Cô ngốc khẽ lắc đầu, trong chuyện thi cử cô nàng cũng rất bội phục Trương
Dương. Mấy ngày này đi thi, Trương Dương có thể nói đều rất dễ dàng, thường
thường là người nộp bài đầu tiên của phòng, mà mỗi lần đi ra mặt hắn đều mang
theo nụ cười mặc định. Từng có kiến thức tích lũy từ kiếp trước, lại cố gắng
ôn tập qua nên kiểu thi cuối kỳ này đối với Trương Dương cũng không quá khó
khăn. Nộp bài thi sớm một chút, đó là bởi vì hắn hoàn toàn viết xong, Trương
Dương là bác sĩ, bình thường làm việc chú trọng nhất chính là sự tỉ mỉ, bài
thi của hắn chỉ cần viết xong là cũng không cần sửa chữa gì nữa, căn bản đều
không có chỗ sai.
- Đi, chúng ta cũng đi!
Hồ Hâm lập tức định nắm tay Cô ngốc kéo đi, Cô ngốc đỏ mặt nửa tránh nửa không
rồi cũng là tùy ý cậu ta lôi kéo. Quan hệ của hai người này vẫn là ám muội
không rõ, nhưng bị đám Trương Dương cùng Mễ Tuyết trêu chọc, động tác thân mật
của bọn họ gần đây là càng ngày càng nhiều, “cửa sổ bằng giấy” ngăn cách hai
tâm hồn cơ bản sắp bị phá vỡ, chỉ là hai người đều không muốn nhẹ nhàng một
thoáng đã xong như vậy. Mễ Tuyết thi ở giảng đường bên ngoài viện ngữ học, lúc
hai người họ đến, bên ngoài giảng đường đã có rất nhiều người đang đứng. Bên
ngoại ngữ là trường thi cuối cùng, mà viện ngữ học từ trước đến giờ đều là mỹ
nữ đông đảo, càng tới gần lúc thi xong sắp nghỉ thì số người tập hợp bên ngoài
cửa học viện ngoại ngữ tự nhiên cũng là không ít.
- Nhiều người như vậy sao?
Hồ Hâm nhìn thấy bên ngoài nhiều người như vậy thì cũng sửng sốt mất một chút,
người ở phía ngoài, mười người thì có đến chín là “gia súc”, căn bản không
phải đợi người yêu thì chính là đợi bạn gái.
- Trương Dương ở bên kia!
Cô ngốc đột nhiên chỉ chỉ chỗ cách đó không xa trước bậc thang có mấy người
đang nhìn sang, ngoài Trương Dương ra còn có Tiêu Bân, Cố Thành và cả Nam Nam
đều ở kia.
- Mấy đứa này không có nghĩa khí, cũng không thèm chờ mình!
Hồ Hâm tức khí kêu lên, mới vừa nói xong trên đầu đã bị Cô ngốc gõ cái cốc.
- Đồ ngốc, mình làm bài chậm sao không nói, còn ngờ vực người khác không chờ
anh, lẽ nào có em chờ anh vẫn chưa đủ?
Câu nói sau cùng mới là trọng điểm, Cô ngốc đây là đang trách cứ Hồ Hâm coi
nặng người khác hơn cô nàng.
- Không, anh không có ý đó, có em đợi anh như vậy là đủ rồi!
Hồ Hâm nhếch môi cười làm lành, cái đầu của cậu ta cuối cùng cũng coi như khai
sáng rồi, không có tiếp tục ngốc nghếch nữa, bằng không thì chắc sẽ còn được
nếm mùi đau khổ.
- Hồ Hâm với Cô ngốc kìa!
Tiêu Bân là người đầu tiên nhìn ra hai bọn họ, cười ha hả gọi một câu. Sau khi
lên làm chủ tịch hội sinh viên, Tiêu Bân so với trước đây rõ ràng không giống
nhau, cậu ta bây giờ cũng đã có chút khí chất của lãnh đạo, bình thường khâu
ăn nói đã có tiến bộ rất lớn. Hoàn cảnh thật sự rất quan trọng, có thể hoàn
toàn thay đổi một người. Chu Dật Trần đi rồi nhưng hội sinh viên cũng không hề
loạn, quỹ hội mà Trương Dương để lại cậu ta cũng chỉ là tiêu xài một bộ phận,
phần lớn vẫn còn, lại thêm vào có sức ảnh hưởng của Trương Dương, Tiêu Bân có
thể nói là nhẹ nhàng nhất trong số các đời chủ tịch từng tiếp nhận. Những nanh
vuốt vốn có của Chu Dật Trần sau khi hắn ta bị hạ bệ cậu ta cũng không có chủ
ý triệt để, một bộ phận bị Tiêu Bân cho thanh lý, một số khác thì lại cong
đuôi trở lại “làm người” hoặc là trực tiếp đến nương nhờ vào Tiêu Bân, hiện
tại hội sinh viên căn bản không ai dám đối nghịch với cậu ta. Ngay cả kẻ “lão
làng” như Vương Quốc Hoa đối với Tiêu Bân cũng là cực kỳ biết phối hợp. Chuyện
trước đó xem như là đã khiến bọn họ triệt để rõ ràng, bọn họ cùng Trương Dương
chênh lệch là lớn đến bao nhiêu, Tiêu Bân là chủ tịch nhưng ai cũng biết là
thay mặt cho Trương Dương, đối phó với Tiêu Bân thì cũng bằng với đối phó
Trương Dương, mấy kẻ này cũng không đến nỗi có mắt không tròng như vậy. Tổng
hợp lại, đơn giản mà nói, Tiêu Bân ở hội sinh viên đang có những tháng ngày
thoải mái đến ghê gớm. Ngay cả Cố Thành trong khoảng thời gian này cũng là có
con đường làm quan hết sức rộng mở, bây giờ cậu ta đã là trưởng ban đối ngoại
của hội, cùng với Tiêu Bân một người quản tài chính, một người nắm quyền, phối
hợp cực kỳ ăn ý, hai người cũng đã trở thành hai thành viên trọng yếu nhất của
hội sinh viên. Những chuyện này bọn họ cũng đã từng khoe với Trương Dương,
nhưng Trương Dương rõ ràng không hứng thú lắm nên sau khi bọn họ đề cập tới
mấy lần thì cũng không tiếp tục nói ra nữa.
- Thành tử, con thi thế nào, có trượt hay không?
Hồ Hâm đi tới, gật một cái rồi “ chào hỏi “Cố Thành. Trong những người này,
chỉ có cậu ta cùng Cố Thành thành tích hơi kém một chút, Tiêu Bân là chủ tịch
hội sinh viên, thành tích tự nhiên không thể quá kém, đời sinh viên thành tích
vẫn là rất trọng yếu. Cố Thành tuy nói là kém nhưng so với Hồ Hâm còn nỗ lực
hơn nhiều. Hồ Hâm lập tức bị Cố Thành trực tiếp lại gần kêu lên:
- Sao hả, cậu có trượt hết, tôi cũng sẽ không trượt một môn nào!
Tiêu Bân cũng nhân đó nói theo:
- Đúng, tôi thấy Hồ Hâm lần này nhất định sẽ trượt hết, còn nhớ học kỳ trước
không phải cậu cũng rớt hết một lần sao?
Hai người hiện tại đúng là phối hợp vô cùng, đồng thời nói chuyện, sắc mặt Hồ
Hâm lập tức thành ra có chút khó coi.
- Ngài Chủ Tịch, hết chuyện để nói rồi sao, lần kia tôi bị đánh trượt là có
nguyên nhân, tôi nhập viện mà!
Hồ Hâm phẫn nộ cãi, năm nhất bị đánh trượt toàn bộ các môn là vết nhơ mà đời
này cậu ta vĩnh viễn không xóa đi được và cũng là chuyện mà cậu ta ghét nhất
khi bị người khác nhắc đến. Lần kia cũng quả thật có nguyên nhân, caauj ta
chơi bóng rổ bị thương, nằm bệnh viện hơn một tháng, cuối cùng mới bị đánh
trượt. Sau đó nhà trường xem xét tình huống đặc biệt cho thi lại mới không bị
đúp một năm.
- Được rồi, đừng nói nữa, Mễ Tuyết phỏng chừng sắp ra đây, để chúc mừng việc
thi xong, tôi quyết định đêm nay chúng ta đi Vọng Nguyệt lâu!
Trương Dương cắt lời bọn họ, mấy người này tụ tập cùng một chỗ không cãi nhao
nhao vài câu là tuyệt đối không thể. Nhưng dù có nhộn đến mấy cũng sẽ không
ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ.
- Vọng Nguyệt lâu, quá tốt rồi, lão đại vạn tuế!
Cố Thành kêu lên trước nhất, Vọng Nguyệt lâu là tửu lâu phồn hoa số một ở
trung tâm thành phố, so với Khải Toàn Lâu đẳng cấp lẫn điều kiện còn cao hơn,
nơi này không chỉ có có ăn uống, còn có tửu điếm cùng ktv (một loại hình
karaoke,có người gọi đùa là karaoke tay vịn hay không thể về), là trung tâm
tiêu phí tổng hợp. Lần trước Tô công tử dẫn bọn họ đi qua một lần, sau đó thì
mấy người đều nhớ mãi không quên.
- Lão đại, tôi muốn ăn tôm hùm to, loại tôm hùm to nhất ấy!
Hồ Hâm đã bắt đầu thèm chảy nước dãi, Vọng Nguyệt lâu đặc sắc nhất chính là
hải sản, hải sản ở đây mùi vị thật sự rất thơm ngon, phàm là ai đã đi qua đều
không thể không tán thưởng.
- Ăn, chỉ biết có ăn thôi, một con tôm hùm đắt hơn cả sinh hoạt phí cả tháng
của anh đấy!
Cô ngốc lặng lẽ nguýt cậu ta một cái, Hồ Hâm nghiến răng nhanh chóng trốn ra
sau:
- Em yên tâm, rất nhanh thôi, anh cũng có thể tự mình kiếm tiền, anh cũng đã
thương lượng với Thành rồi, mùa hè này bọn anh sẽ không trở về nhà mà sẽ đi
làm thêm!
- Làm thêm, hai người đi đâu làm thêm?
Cô ngốc hiếu kỳ hỏi một câu, Hồ Hâm cùng Cố Thành đã sớm thương lượng nghỉ hè
sẽ cùng đi làm thêm, chỉ là những việc này đều mới chỉ trong kế hoạch chứ vẫn
chưa bắt đầu thực thi. Giờ cũng sắp nghỉ học rồi, bọn họ cũng đã có thể nói
ra. Cố Thành gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:
- Chúng tôi dự định đi giúp người ta giao hàng, mặc dù hơi mệt nhưng không
cần thiết có kỹ thuật gì cả, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể!
- Đúng, nghỉ hè trở về, em sẽ phát hiện anh đô hơn trước nhiều!
Hồ Hâm nói theo một câu, nói xong còn khoa trương gồng mình lên khoe cơ bắp.
- Thành à, các cậu chuẩn bị giao hàng gì vậy?
Trương Dương quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi một câu. Chuyện Cố Thành cùng Hồ Hâm
muốn làm công thực sự trước đó hắn cũng không biết. Cố Thành cùng Hồ Hâm đều
là bằng hữu tốt của hắn, trong phạm vi khả năng Trương Dương vẫn là muốn giúp
bọn họ một chút, nhưng còn muốn xem suy tính riêng của hai người họ đã.
- Đi giao hàng cho công ty hậu cần, tôi tính rồi, tiền tuy rằng kiếm được
không nhiều, nhưng có thể rèn luyện bản thân, còn có thể tiếp xúc với rất
nhiều người để chuẩn bị cho công việc sau này!
Cố Thành trả lời ngay. Trương Dương gật đầu một cái:
- Công ty hậu cần đúng là cần rất nhiều người, nhưng thuần túy vận chuyển
hàng kiếm không được bao nhiêu tiền, hơn nữa mệt chết đi được, tôi nhớ bọn họ
cũng có tuyển tài xế, các cậu có thể thi lấy cái bằng, mua con xe để giúp bọn
họ giao hàng, như vậy kiếm càng nhiều hơn chút!
Chuyện bên hậu cần Trương Dương không hiểu nhiều, cũng chỉ là trước đây nghe
Tô Triển Đào tình cờ đề cập tới, mới chợt nhớ tới. Cố Thành gãi gãi đầu, nhẹ
nhàng khẽ lắc đầu:
- Thi bằng lái cần phải có thời gian, chúng ta bây giờ cũng không có thời
gian, lại càng không phải nói có tiền mua xe hay không, chi bằng trước tiên cứ
dùng thể lực kiếm tiền, sau đó kinh doanh có lãi có tiền rồi lại mua xe!
Báo danh hộ chiếu là đòi đến tiền, mua xe càng là một khoản chi không nhỏ, con
xe nát tuy rẻ nhưng cũng là cần đến vài vạn, với điều kiện hiện tại của Cố
Thành và Hồ Hâm thì căn bản là không thể nào. Trương Dương nhẹ nhàng khẽ lắc
đầu, trực tiếp cười nói:
- Cái này các cậu không cần phải lo lắng, bằng lái thì tôi có thể tìm người
làm giúp các cậu, trước hết cứ để tôi giúp các cậu mua, tiền này xem như là
tôi cho các cậu mượn, chờ các ngươi kinh doanh có lãi rồi mang tiền trả lại
tôi! Đi giao hàng, đây tuyệt đối làcông việc mệt nhất tối khổ hoạt, hơn nữa
kiếm tiền rất ít.
Hai người bất nói thế nào cũng là sinh viên đại học, một loại rèn luyện như
vậy, nhưng cũng có thể xem là một loại lãng phí. Trương Dương hiện tại hoàn
toàn có năng lực để hai người bọn họ cất bước lên vị trí cao hơn, bằng lái thì
Tô Triển Đào bên kia liền có thể giúp, còn con xe nhỏ, vậy chính là 30,40
ngàn tệ, chút tiền kia với Trương Dương căn bản không vấn đề. Cứ như vậy, hai
người cũng có thể đẩy giá lên cao hơn một chút, cao, chí ít có thể tiết kiệm
thời gian, tvà cũng để tương lai phát triển sẽ tốt hơn. Trước mắt mà nói,
Trương Dương có thể giúp bọn họn cũng là những điều này, hắn không thể nào
trực tiếp đem tiền đi mở công ty cho họ, đó chính là nuông chiều cho hư, đối
với bọn họ không có bất kỳ chỗ tốt nào, thật ra có làm như vậy bọn họ cũng sẽ
làm hư hại công ty mà thôi. Mua chiếc xe tải nhỏ, giúp công ty hậu cần, hoặc
là những công ty khác đưa hàng giúp việc, chuyện như vậy rất đơn giản, mức độ
phiêu lưu cũng nhỏ hơn một chút, nhưng cũng cần chịu khổ nhọc, như thế có thể
rèn luyện bản thân. Mặt khác, lái xe đưa hàng thì cả sau khi bọn họ khai giảng
cũng có thể làm, học kỳ sau là năm tư rồi, viện y học bọn họ năm thứ 5 mới bắt
đầu thực tập, chương trình học không gấp lắm, bọn họ hoàn toàn có thể chia
thời gian ra làm.