Kinh Doanh Lĩnh Vực Mới!


Người đăng: ngocsan97@

Từ phòng khám quay trở lại phòng bệnh, Trương Dương lại khám lại cẩn thận cho
mẹ của Nam Nam.

Sau khi Trương Dương khẽ gật đầu, ca mổ thực sự rất thành công, cái u trong cơ
thể của bà đã được cắt bỏ đi, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng là được.

Như vậy, với sự giúp đỡ của Trương Dương, cùng lắm là từ năm đến bẩy ngày là
có thể hồi phục, đến lúc đó có thể xuất viện về nhà an dưỡng.

Nghe Trương Dương nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trừ ba và anh trai của Nam Nam ra thì những người khác đều vô cùng khâm phục y
thuật của Trương Dương. Nếu Trương Dương đã nói chỉ cần năm đến bẩy ngày đã có
thể xuất viện thì nhất định là như thế.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là lần mổ này không thể tiến hành mổ nội soi vì
chịu sự hạn chế của máy móc kỹ thuật thời đại này. Trước mắt, Khoa Phụ sản của
bệnh viện còn chưa có điều kiện phẫu thuật nội soi, phải chờ đến sau này mới
làm được.

Nếu như thay thế bằng mổ nội soi thì thời gian mổ của mẹ Nam Nam sẽ nhanh hơn
mà hồi phục cũng nhanh hơn, chỉ cần hai hay ba ngày là có thể xuất viện.

Người nhà Nam Nam đều ở đây, phẫu thuật lại rất thành công nên bệnh viện yêu
cầu không cần đến nhiều người trông nom như vậy.

Cuối cùng ba của Nam Nam ở lại, còn Nam Nam dẫn mọi người đi ra ngoài ăn cơm
để cảm ơn.

Mấy người không còn cách nào, cuối cùng đành rời khỏi bệnh viện. Nơi ăn cơm
cũng đã chọn xong rồi, chính là đi đến cửa tiệm của chị Chu. Đồ ăn ở đó vừa
kinh tế vừa tiết kiệm mà ăn lại rất ngon miệng.

Có nhiều người nên họ phải chen chúc ngồi trong chiếc xe Mercedes Benz của
Trương Dương. Cũng may có nhiều con gái nên ghế sau vẫn nhét được 4 người.

Điều này cũng khiến cho Trương Dương bắt đầu có ý tưởng mua một chiếc xe nhiều
chỗ ngồi. Trương Dương kiếp trước có một chiếc xe lớn, khi chở nhiều người đi
ra ngoài rất tiện lợi, thường xuyên cùng bạn bè lái xe ra ngoài dã ngoại.

Hắn bây giờ nếu muốn tự mua một chiếc xe như thế thì gần như không thành vấn
đề.

Con gái của chị Chu đã đến tuổi trăng tròn. Cô ấy cũng lại xuất hiện lần nữa
trong tiệm cơm để phụ giúp mẹ. Nhìn thấy nhóm người Trương Dương đến, chị Chu
rất vui mừng, trực tiếp dẫn bọn họ đến phòng ăn riêng.

Ban đầu khi sinh đứa bé ra, ngay cả bác sĩ cũng hiểu lầm Trương Dương nhưng
chuyện qua đi thì rất cả đều hiểu ra.

Hai vợ chồng chị Chu cũng biết rằng lúc đó Trương Dương thật sự giúp họ dưỡng
thai, nhờ đó mà Tiểu Bảo Bảo mới được sinh ra khỏe mạnh. Trong lòng bọn họ thì
Trương Dương cũng là ân nhân của họ.

Số lượng thức ăn đều rất dồi dào, nhiều người như vậy, rốt cuộc chỉ hết mấy
chục tệ. Cố Thành tranh để trả tiền thay cho Nam Nam nhưng bị Nam Nam từ chối.

Cô thật sự rất cảm kích sự giúp đỡ của các bạn học đối với cô. Lần này nói thế
nào, cô cũng không chịu để Cố Thành trả tiền giúp.

Chỉ có như vậy, cô mới cảm giác biểu đạt được thành ý của mình, chẳng qua chỉ
là một bữa cơm nhưng đây cũng là thành ý của cô, cũng là chuyện trước mắt cô
có thể làm.

Tiễn tất cả mọi người về, Trương Dương mới đưa Mễ Tuyết về. Trên đường, Mễ
Tuyết lại không kìm nổi tán dương dáng vẻ của Trương Dương khi mặc áo blu
trắng.

Hôm nay khi mới nhìn thấy Trương Dương mặc chiếc áo blu trắng tinh khôi, Mễ
Tuyết không biết tại sao lòng mình lại xao xuyến đến thế. Khi đó cô cảm thấy
Trương Dương chính là anh chàng đẹp trai nhất thế gian.

Cô chưa từng nghĩ rằng Trương Dương khi mặc đồ bác sĩ sẽ cuốn hút, hấp dẫn như
vậy.

Nghe Mễ Tuyết nói như vậy, Trương Dương còn trêu ghẹo cho cô cười, nói sau này
ở nhà cũng mặc áo blu trắng và chỉ để cho mình cô ngắm thôi.

Mặc dù chỉ nói đùa nhưng Mễ Tuyết cũng cảm thấy rất ngọt ngào. Điều này cho
thấy Trương Dương thật sự rất quan tâm đến cô. Cô còn chủ động thơm Trương
Dương một cái.

Sáng ngày thứ hai, Trương Dương như mọi khi xuất hiện cùng Mễ Tuyết trong sân
trường.

Trường học trước mắt không có thay đổi gì. Nếu có thì chỉ có lớp sinh viên
chuẩn bị tốt nghiệp là bận rộn. Có một số đã có công việc chờ sẵn thì tất
nhiên không việc gì phải lo lắng. Số không được may mắn như thế chỉ còn cách
tự nghĩ cách mà đi tìm việc làm.

- Hây, Trương Dương!

Hai người đang đi bộ thì nghe thấy tiếng gọi từ ven đường. Trương Dương và Mễ
Tuyết đều quay đầu lại cùng một lúc.

Cách lề đường không xa có một chiếc xe BMW sáng loáng. Đứng trước đầu xe là
một chàng thanh niên mặc áo sơ mi trắng, tóc vuốt keo bóng láng, còn đi đôi
giày da mới tinh đang đắc ý vẫy tay về phía Trương Dương.

Xung quanh chiếc BMW có không ít sinh viên đang ngắm nhìn với con mắt ngưỡng
mộ, còn có mấy nữ sinh viên cố ý chải chuốt cho mình thật đẹp, từ từ đi ngang
qua trước mặt chàng thanh niên, hy vọng người ta có thể chú ý tới mình.

Cuối cùng đương nhiên là đi qua một cách thất vọng vì người ta căn bản không
có hứng thú đối với các cô.

Đây đang là thời bây giờ, chứ nếu là thời sau này có người sang trọng như thế
đi vào trường học thì chắc là đã có các người đẹp chân dài chủ động tiếp cận
rồi.

Trương Dương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục đi lên phía
trước.

Mễ Tuyết lén cười tủm tỉm, cùng Trương Dương đi về phía trước, không thèm để ý
đến anh chàng mặc áo sơ mi trắng đứng trước chiếc xe BMW kia. Hai người coi
như không nhìn thấy anh chàng kia.

- Trương Dương, nói như thế nào dù sao chúng ta cũng là bạn bè có phúc cùng
hưởng, cậu không thể bơ tôi đi như vậy được!

Hai người không để ý tới gã thì gã thanh niên kia tự chạy đến cản họ lại, nói
một câu hờn giận.

Anh chàng ăn mặc mô đen, lái chiếc xe sang trọng này chính là Tô Triển Đào -Tô
công tử. Lần trước buôn bán lãi những mười mấy triệu nên gã bây giờ đang trong
thời kì sung sướng như tiên.

- Anh không ngoan ngoãn lành kinh doanh dược liệu của anh đi mà chạy đến
trường học của chúng tôi làm gì?

Trương Dương khẽ mỉm cười, hắn vừa thoáng nhìn đã biết anh chàng này đang cố ý
khoe khoang nên mới cố tình không để ý đến gã, bây giờ nhìn thấy quả không
sai.

- Tôi không làm kinh doanh dược liệu nữa rồi, đổi nghề rồi, kiếm được ít tiền
quá, mệt lắm!

Tô Triển Đào lắc lắc đầu nói. Việc kinh doanh các loại dược liệu của gã đều
giao hết lại cho Ngô Thắng. Sau khi buôn bán cùng Trương Dương lãi được một vố
to lần đó, gã liền coi thường cách kiếm tiền ít ỏi mà vất vả trước đây của
mình.

Trừ mấy cái cửa hàng ra, những thứ khác gã đều bán tất. Ngô Thắng không có đủ
tiền thì có thể nợ hắn. Điều này làm cho Ngô Thắng rất cảm kích gã.

- Anh vẫn muốn đi ôm hàng phải không?

Trương Dương lập tức hỏi.

- Chưa, tôi còn chưa muốn tự tìm chỗ chết. Không có cậu đi cùng, tôi cũng
không dám động vào mấy thứ đó. Tôi biết tự lượng sức mình mà.

Tô Triển Đào vội vàng xua xua tay nói. Gã thật sự rất muốn ôm hàng, từng nghĩ
đến sẽ chuyên đi găm hàng. Nhưng mới có mấy ngày mà đã bỏ cuộc, gã căn bản
không có tố chất để kinh doanh găm hàng.

Trương Dương khẽ nhoẻn miệng cười. Anh chàng này tự biết lượng sức mình là vẫn
còn khá đấy. Nếu thực sự ôm hàng, dù gã có kiếm được nhiều tiền bằng mấy thì
có thể chỉ một chốc đã thua lỗ bằng hết.

- Vậy bây giờ anh làm gì?

Trương Dương thẳng thắn hỏi. Hắn cũng biết người này không phải kẻ chịu ăn
không ngồi rồi, nếu không kinh doanh dược liệu thì nhất định là có hướng khác.

- Tôi bây giờ đang muốn kinh doanh inte, vừa mới mua lại một công ty mạng nho
nhỏ. Hôm nay đến trường học của các bạn xem thử có thể chiêu mộ được bao nhiêu
nhân tài.

Nhắc đến sự nghiệp kinh doanh lĩnh vực mới, Tô Triển Đào lập tức hào hứng. Gã
vốn là sinh viên tốt nghiệp chưa lâu, khả năng tiếp thu cái mới khá nhạy bén.
Mấy năm nay inte phát triển rất nhanh. Sau khi có vốn, gã liền muốn khai thác
lĩnh vực này.

- Inte?

Trương Dương hơi ngạc nhiên, lập tức cau mày lại.

Inte đương nhiên được, có mấy nhà triệu phú cũng từ kinh doanh inte mà lên.
Tuy nhiên Trương Dương không hiểu biết về inte cho lắm. Kiếp trước hắn ngoài
lên mạng đọc tiểu thuyết ra thì các cái khác đều không mấy để đến.

Tuy nhiên hắn biết rất rõ rằng gần hai năm nữa, inte sẽ chịu một cuộc khủng
hoảng trầm trọng, sinh ra hiện tượng bong bóng xà phòng rất lớn. Chuyện này vô
cùng huyên náo ở kiếp trước nên hắn mới nhớ rõ.

- Đúng, tôi muốn làm vua inte, tôi muốn trở thành Bill Gates của giới inte.

Tô Triển Đào lập tức gật đầu, hưng phấn reo lên. Cái bộ dạng này của gã khiến
cho Trương Dương không khỏi có ý nghĩ muốn cách xa gã một chút.

- Anh mua công ty inte gì?

Trương Dương lại thẳng thắn hỏi để cho thằng cha này bớt điên đi.

- Là một công ty cộng đồng tổng hợp, cậu có hứng thú không? Nếu cậu có hứng
thú thì hai anh em ta lại cùng nhau làm. Tôi tin tưởng rằng công ty này nhất
định sẽ phát triển lên được.

Tô Triển Đào lập tức quay đầu, nhìn Trương Dương với ánh mắt hi vọng.

Gã ở đây thực ra là cố ý đợi Trương Dương. Công ty inte nhỏ mà gã vừa mua, vốn
bỏ ra cũng không lớn lắm, chỉ có 800 nghìn tệ mà thôi. Dù Tô Triển Đào có đánh
giá cao inte nhưng tính cẩn thận của gã thì không hề thay đổi.

Hắn còn chưa hiểu biết mấy về lĩnh vực này, coi như là một người ngoài nghề.

Khi kinh doanh vụ này, không biết thế nào mà gã lại nghĩ ngay đến Trương
Dương. Gã có linh cảm chắc chắn rằng chỉ có lôi kéo Trương Dương vào thì gã
mới có thể kiếm lời được nhiều nhất, mới có thể giống lúc trước, hớt được một
vố to.

Nếu chỉ trông chờ vào gã thì tương lai không biết sẽ như thế nào.

Đây mới là lí do lớn nhất mà gã tìm đến Trương Dương. Gã muốn kéo Trương Dương
nhập hội.

- Tôi không có hứng thú với công ty của anh. Anh cứ tự mình vui chơi là được!

Trương Dương lắc lắc đầu nói. Hắn thật sự không có hứng thú với việc kinh
doanh của Tô Triển Đào, nhưng cũng tặng cho gã một lời nhắc nhở.

Hiện tại gã có không ít tiền, hình như đời sau có một công ty inte rất nổi
tiếng cũng vừa mới bắt đầu lập nghiệp. Số tiền này của gã chi bằng hãy bỏ vào
đầu tư cho công ty này, kiếm lấy ít cổ phần là được.

Số cổ phần này sau này sẽ trở thành khoản tiền lớn, nhưng thời gian hơi chậm
một chút, phải mất vài năm mới sau mới được.

- Trương Dương, cậu không thể như vậy được. Anh em tôi đã nghiên cứu rất
nhiều ngành sản xuất, cuối cùng mới chọn được cái này. Inte thật sự rất có
triển vọng phát triển, chi bằng anh em ta liều một phen nữa?

Nghe Trương Dương nói không có hứng thú, Tô Triển Đào lập tức cụt hứng, mặt
cũng trở nên nhăn nhó như mặt khỉ.

- Được rồi, chuyện này sau này hãy nói, chúng tôi sắp vào lớp rồi. Tôi đưa Mễ
Tuyết đi trước, anh đi tuyển người của anh rồi hãy đi đi!

Trương Dương lắc đầu, thấy hắn rất kiên định, Tô Triển Đào đành ái ngại cười
cười.

Trước khi đến, gã có thể ôm hi vọng rất lớn, tin chắc rằng mình có thể thuyết
phục Trương tham gia cùng gã kinh doanh lần này, không ngờ lại bị Trương Dương
từ chối.

Gã dù sao cũng hiểu được tính khí của Trương Dương. Nếu Trương Dương đã không
thích, không đồng ý thì sau này chắc chắn cũng không đồng ý.

Đối với lần thu mua công ty inte nhỏ này, xem ra gã mới bắt đầu mà đã không
thuận lợi rồi.

- Tô tổng, sân khấu đã bài trí xong rồi. Anh có muốn đi luôn bây giờ không?

Một cô gái từ xa chạy đến. Đây chính là giám đốc Nhân sự của công ty inte mới
của gã, cũng vừa tốt nghiệp đại học. Công ty này của gã có rất nhiều sinh viên
thuộc khóa này ứng tuyển. Inte bây giờ là một ngành sản xuất mới, năng lực
tiếp thu của thanh niên càng mạnh, năng lực sáng tạo cũng càng tốt hơn.

- Được, cô hãy đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đi!

Tô Triển Đào uể oải xua xua tay. Gặp phải Trương Dương dội cho gáo nước lạnh,
động lực của gã từ trên đỉnh núi lập tức rớt xuống chân núi. Nhưng thông báo
tuyển dụng hôm nay đều đã được lên kế hoạch xong xuôi cả rồi, gã tạm thời cũng
không muốn thay đổi.

Quan trọng nhất là có thay đổi thì tạm thời gã cũng không biết nên đi về đâu,
chi bằng ở tại ngay bước này.

Cô gái trẻ lập tức gật đầu, còn tặng lại cho Tô Triển Đào một ánh mắt quyến
rũ. Tiếc là Tô Triển Đào đang không còn tâm trạng nào mà chú ý đến sự hấp dẫn
của cô ta.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #139