Người đăng: ngocsan97@
Bước vào xe, Trương Dương lái thẳng ra cửa.
Sau khi hắn đi, bảo vệ cổng bệnh viện cũng bắt đầu luận, năm nay có không ít
người thích chơi xe, có vài người đã nhận ra chiếc xe của Trương Dương, biết
được giá của chiếc xe này.
Năm 98, cho dù là một thành phố tỉnh lỵ như Trường Kinh thì một chiếc xe trị
giá hơn một triệu tệ cũng không phải rất nhiều.
Bọn họ đều đoán Trương Dương là công tử của vị Chủ tịch nào đó, lén lấy xe nhà
đi.
Những người này căn bản không ngờ, chiếc xe này là của Trương Dương, ai cũng
thấy hắn còn quá trẻ, nhìn giống như một sinh viên.
Sau khi ra khỏi cổng, Trương Dương có chút do dự.
Hắn đã xin nghỉ rồi, không thể nào về trường được, bằng không sẽ khó giải
thích với giáo sư, Trương Dương sợ nhất là phiền phức, hơn nữa cũng không
thích những người phiền phức.
Đi qua hai con đường, Trương Dương mới nhớ ra, khoản tiền lần trước kiếm được
Tô Triển Đào đã chuyển qua cho hắn, nhưng hắn vẫn chưa kiểm tra tài khoản ngân
hàng.
Nhân lúc đang có thời gian rảnh, có thể đến ngân hàng kiểm tra tài khoản, nếu
còn dư thời gian, đến chỗ ông cụ Lưu cho thuê nhà, thương lượng với ông cụ xem
có thể bán căn hộ kia không.
Chỗ đó Trương Dương ở quen rồi, tạ thời không muốn chuyển nhà, chi bằng mua
lại nó luôn.
Cho dù sau này tốt nghiệp không ở nữa, thì căn nhà đó chắc chắn sẽ tăng giá,
ngoài ra, Trương Dương cũng không muốn cứ ở nhà thuế mãi, có căn nhà của riêng
mình là thoải mái nhất, đó mới thực sự là nhà của mình.
Có kế hoạch rồi, tốc độ của Trương Dương cũng nhanh hơn, một lúc sau đã đến
Ngân hàng Công thương lớn nhất gần trường, thẻ ngân hàng của hắn được làm ở
đây.
Thứ hai các sinh viên đều đi học, ngân hàng không đông lắm, có một ô cửa vẫn
chưa có người, Trương Dương đi thẳng đến đó.
Ngoài kiểm tra tài khoản, hắn còn muốn rút ít tiền mặt, có thể rút bao nhiêu
thì rút chừng ấy, nếu ông cụ Lưu đồng ý bán nhà, còn có thể thuận tiện giao
dịch luôn.
Vừa mới đi chưa được hai bước, Trương Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn sang
bên cạnh.
Ghế bên cạnh có hai người ngồi, một người tuổi hơi lớn một chút, còn người
khác rõ ràng là một sinh viên, hai người đều cúi đầu khóc, người lớn tuổi hơn
một chút khóc rất dữ.
- Nam Nam!
Người mang bộ dạng sinh viên kia không ngờ là Mạnh Nam, còn người phụ nữ bên
cạnh chừng hơn 40 tuổi, ăn mặc rất bình thường, trông khá giống cô.
- Trương... Trương Dương, sao anh lại ở đây?
Cô gái ngẩng đầu lên, quả nhiên là Nam Nam, nhìn thấy Trương Dương cô nàng rất
ngạc nhiên, vội vàng lau nước mắt, ánh mắt cô nàng đỏ bừng vì khóc.
- Anh xin phép đến bệnh viện, ra về hơi sớm, thế nên đến ngân hàng xem thử,
em, có chuyện gì à?
Trương Dương nhẹ giọng nói, liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy Nam Nam
có người quen, người phụ nữ kia cũng vội lau nước mắt, không khóc nữa.
- Em, em không sao!
Nam Nam cuống quít lắc đầu.
- Cô đây là?
Thấy Nam Nam không giải thích, Trương Dương cũng không hỏi, mà hỏi về thân
phận của người phụ nữ bên cạnh.
- Vâng đây là mẹ em, mẹ, đây là Trương Dương, bạn học của con!
Nam Nam vội vàng gật đầu, khi giới thiệu mẹ ánh mắt cô nàng có chút lo lắng,
sự lo lắng của cô được che giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị Trương Dương phát hiện.
- Chào cô ạ, cháu với Nam Nam là bạn tốt, cô sao thế ạ?
Nam Nam vừa giới thiệu, Trương Dương đã bước qua, thân thiết chào hỏi mẹ cô,
câu hỏi của Trương Dương, khiến đôi mắt của bà càng đỏ hơn, hai hàng nước mắt
không kìm nổi lại chảy xuống.
- Trương Dương, anh đừng hỏi nữa, mẹ con em không sao!
Nam Nam vội bước đến, đưa hai tay ôm lấy mẹ, không ngờ cô vừa ôm càng khiến bà
khóc dữ hơn, làm nước mắt cô cũng chảy theo.
Hôm nay Nam Nam mặc chiếc váy màu trắng, trông rất xinh, cô vẫn đeo thẻ sinh
viên, giờ khóc làm người ta có cảm giác vô cùng thương xót.
Trương Dương cũng không nghĩ gì, chỉ đơn thuần là đứng ở góc độ bạn bè quan
tâm cô, đến thế giới này, thực sự quan hệ tốt có thể nói cũng chỉ có vài người
bạn này.
Hơn nữa Trương Dương biết, đừng thấy bình thường Nam Nam không thích nói
chuyện, chỉ đi theo bọn họ, kỳ thực cô cũng rất quan tâm đến mình và Mễ Tuyết,
lần trước khi nằm viện Nam Nam cũng chạy qua bệnh viện suốt, còn cố ý đến tiệm
mì Chu tẩu mượn bếp để nấu canh gà cho Mễ Tuyết, rồi còn mang món chân gà mọi
người thích ăn nhất đến nữa.
- Có muốn khóc thì đừng khóc ở đây, cũng phải nhìn xem đây là đâu chứ!
Bên cạnh đột nhiên có một phụ nữ béo khoảng chừng 30 tuổi mặc đồng phục bước
đến, thiếu kiên nhẫn nói, còn dùng đôi mắt xếch nhìn hai mẹ con Nam Nam, rõ
ràng trong đôi mắt lộ vẻ khinh thường.
- Đồ nhà quê, bị lừa đáng đời!
Người phụ nữ đó mắng, Nam Nam và mẹ cô không nghe rõ mụ ta mắng gì, nhưng
Trương Dương nghe rất rõ, thính giác của Trương Dương hiện nay thính hơn trước
rất nhiều.
- Cô nói cái gì?
Trương Dương nhíu mày, bước lên trước một bước, đứng trước mặt người phụ nữ
kia, nhẹ giọng hỏi.
Giọng của hắn rất nhẹ, nhưng ẩn chứa uy nghiêm kinh người, câu nói trước của
người phụ nữ này coi như không tính, nhưng câu sau đã chọc Trương Dương nổi
giận.
Nam Nam không phải người ở đây, nhà ở nông thôn, mẹ của cô cũng rất mộc mạc,
người khác gọi bà là đồ nhà quê chứng tỏ là coi thường bà, Nam Nam là bạn
mình, Trương Dương không thể đứng trơ mắt nhìn người khác làm nhục mẹ của bạn
mình.
- Cậu, cậu muốn gì?
Người phụ nữ béo này rõ ràng đã hoảng sợ, trên tay cô ta còn cầm cây chổi, lúc
này càng nắm chặt cây chổi hơn, dường như làm vậy có thể đem lại cảm giác an
toàn cho cô ta.
Trương Dương trừng mắt nhìn cô, lúc này đang trấn áp cơn tức giận trong lòng,
nhẹ giọng hỏi:
- Cô nói, họ bị lừa, xảy ra chuyện gì vậy?
Mẹ con Nam Nam không nghe được lời cô ta nói, Trương Dương cũng chẳng muốn hỏi
lại, khiến mẹ con cô càng thêm khó chịu.
Người phụ nữ này, sau này còn có cơ hội để hắn giáo huấn.
Câu nói của Trương Dương lần này, vẫn mang theo một cỗ uy nghiêm, khiến người
phụ nữ béo này không kìm nổi gật đầu, sau đó nói:
- Người phụ nữ nông thôn này hình như lên đây khám bệnh, kết quả trên đường
gặp phải kẻ lừa đảo, không biết là điên điên khùng khùng thế nào, đem hết tiền
trong ngân hàng của mình chuyển cho người ta, giờ cô ta biết bị lừa, bệnh cũng
không được khám, nên đến đây khóc!
Trương Dương nhíu mày, quay đầu lại nhìn mẹ con Nam Nam, hóa ra họ gặp kẻ lừa
đảo.
Cũng không biết họ bị lừa mất bao nhiêu tiền, nhưng nhìn bộ dạng của họ có thể
đoán chắc chắn là không ít, bằng không sẽ không khóc thương tâm đến thế.
- Mà sao tôi phải nói với cậu những điều này? Tôi thấy cô ta bị lừa cũng đáng
đời lắm, mặt dài là mặt bị lừa mà!
Trương Dương vừa quay đầu đi, người phụ nữ béo đã hồi phục tinh thần, dường
như rất tức giận vì mình đã thành thật trả lời câu hỏi của Trương Dương, không
kìm nổi kêu lớn lên.
Cô ta vừa nói, sắc mặt mẹ Nam Nam lập tức thay đổi, sau đó còn khóc lớn lên.
- Sao cô lại nói như vậy được chứ?
Thất mẹ buồn, Nam Nam không kìm được, tức giận quát người phụ nữ béo, bình
thường Nam Nam là một cô gái tính tình rất tốt, không hay nóng giận, căn bản
sẽ không dùng khẩu khí kiểu này nói chuyện với người khác.
- Tôi nói thế nào liên quan rắm gì đến cô, mấy người ngu bị người ta gạt
tiền, chạy đến ngân hàng than khóc cái gì, tôi thấy mấy người bị lừa là đúng
lắm, nhà quê mà cứ chạy lên thành phố làm gì?
Người phụ nữ béo tức giận nói, giọng cô ta rất lớn, ngay cả bảo vệ ở bàn bên
kia cũng bị kéo lại.
- Câm mồm!
Trương Dương đột nhiên kêu lớn, giọng rất vang, người phụ nữ béo lập tức sững
sờ.
Trương Dương quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, những lời cô ta nói lúc nãy,
Trương Dương sợ làm Nam Nam đau lòng nên không so đo với cô ta, không ngờ cô
ta còn nói năng hung dữ hơn nữa.
- Mau xin lỗi mẹ con cô ấy!
Trương Dương chỉ vào mẹ con Nam Nam, chầm chậm nói.
Người phụ nữ béo ngu ngơ, gật đầu, quay qua nhìn mẹ con Nam Nam, sắc mặt lập
tức lại thay đổi.
Vừa nãy Trương Dương nói, mang theo một cỗ uy nghiêm không thể kháng cự, cô ta
đã gật đầu theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy mẹ con Nam Nam, sự cao ngạo
trong lòng cô ta lại dâng cao, bắt cô ta phải xin lỗi mẹ Nam Nam, so với giết
cô ta còn khó chịu hơn.
- Vì sao tôi phải xin lỗi bọn họ? Họ xứng à?
Người phụ nữ béo hét lên, còn quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Dương, dường
như lòng tự tôn của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Hơn nữa chuyện vừa nãy Trương Dương nói gì, cô ta bèn làm theo đấy cũng khiến
cô ta vô cùng tức giận, trong mắt cô ta Trương Dương chỉ là một sinh viên bình
thường, cô ta không nên nghe lời một sinh viên như vậy chứ.
- Không xin lỗi đúng không, tốt thôi, bảo lãnh đạo các cô là tôi đến tìm!
Ánh mắt Trương Dương lạnh buốt, nếu như cô ta làm theo lời mình, chân thành
xin lỗi, Trương Dương có thể tha cho cô ta một lần, nhưng cô ta không những
không làm, mà còn nói những lời khó nghe tổn thương người khác, Trương Dương
đã không thể nào tha thứ cho cô ta nữa.
- Cậu là cái thá gì, cậu nói gọi lãnh đạo là gọi lãnh đạo sao? Lãnh đạo chúng
tôi cậu cũng có thể gặp sao?
Người phụ nữ béo kêu lên, giờ cô ta rất hung dữ với Trương Dương, dường như
muốn trút giận lên người Trương Dương vậy.
Bảo vệ cũng chạy tới, Trương Dương không để ý đến người phụ nữ béo này nữa,
nói với bảo vệ:
- Gọi lãnh đạo các anh đến đây, giờ tôi muốn gặp lãnh đạo!
- Giám đốc chúng tôi không ở đây!
Bảo vệ do dự rồi mới nói.
Trương Dương khẽ cau mày, lại hỏi:
- Vậy hiện nay ai phụ trách các anh?
- Phó giám đốc Vương, giờ ông ấy phụ trách!
Lần này bảo vệ trả lời rất nhanh, kỳ thực giám đốc có ở đây, có điều Trương
Dương rõ ràng là một sinh viên, bởi vậy chuyện này anh ta không muốn làm phiền
đến giám đốc, đến lúc đó không chừng người bị mắng lại là anh ta.
- Vậy kêu ông ta tới đây!
- Được, anh chờ một chút!
Bảo vệ do dự, tuy nhiên lần này lại gật đầu, Phó giám đốc Vương ở đại sảnh, đi
gọi ông ta cũng tiện.
- Tiểu Mã, nói với Giám đốc Vương ở đây có người quấy rối!
Nghe nói gọi Phó giám đốc Vương, người phụ nữ béo kia không những không sợ
hãi, ngược lại còn thêm ngang ngược, mở miệng kêu lớn.
Cô ta vừa nói, người bảo vệ trẻ này lại có chút do dự, anh ta vừa đi làm không
lâu, chưa có nhiều kinh nghiệm, sau khi người phụ nữ béo này kêu mới nhớ,
người phụ nữ béo này là thân thích của Phó giám đốc Vương, nếu Phó giám đốc
Vương đến thật, thì cũng sẽ không giúp đỡ mấy sinh viên này.