Không Thể So Sánh.


Người đăng: ngocsan97@

Chu Dật Trần liền chạy đi như vậy. Những người còn lại đều đứng ở đây, đặc
biệt là ba cô gái, trong mắt đều thoáng hiện lên nét khó tin.

Đây là Chủ tịch hội sinh viên, là Chu Dật Trần thường ngày vẫn rất tự nhiên,
phóng khoáng đó sao? Đã làm sai, không ngờ còn bỏ chạy, hoàn toàn không chịu
trách nhiệm chút nào.

Vì sự việc ngoài ý muốn này, khiến Cố Thành và Mễ Tuyết đều quên lời dặn vừa
rồi của Trương Dương, đứng đó không nhúc nhích.

- Không thể để cho anh ta đi, không thể cho anh ta đi.

Chu Dật Trần chạy đi một lúc rồi, ông chủ Chu mới phản ứng lại, cầm cái xẻng
định đuổi theo. Hồ Hâm cũng theo sau, bộ dạng rất bất bình, tức giận, muốn
giúp ông chủ Chu đuổi theo.

- Tất cả đều đứng lại, vội cái gì, Chu đại ca, vợ anh sắp sinh rồi, vợ anh
quan trọng hơn, hay người đó quan trọng hơn?

Trương Dương đột nhiên quát lên một tiếng, trong lời quát này có chút khí công
tổ truyền, khiến tất cả mọi người đứng lại.

- Cố Thành, gọi điện thoại, Mễ Tuyết, mua kim.

Trương Dương ngẩng đầu nhìn, thản nhiên giao việc. Tay hắn còn đặt trên vai
chị Chu, không ngừng kích thích huyệt vị trên người cô, giúp cô giảm đau.

Với sự giúp đỡ của Trương Dương, chị Chu không còn kêu thảm thiết như trước
nữa.

Cố Thành và Mễ Tuyết đều đứng lên, vội vàng đi làm theo lời Trương Dương
bảo. Quán cơm nhỏ không có điện thoại, Cố Thành phải ra ngoài gọi điện thoại
công cộng.

Bọn họ ra khỏi cửa, Trương Dương nói với chủ quán:

- Chu đại ca, tìm cho tôi ngọn nến, cả một bát nước sôi.

- Tôi đi ngay.

Ông chủ Chu này đã không biết làm gì từ nãy rồi, lúc này Trương Dương nói gì
anh ta cũng nghe theo, vội đi tìm nến và nước sôi.

Con phố Đọa Lạc bên cạnh có rất nhiều nhà dân giá rẻ, bình thường đều có học
sinh thuê trọ. Có nhiều học sinh, đương nhiên không thể thiếu siêu thị. Không
lâu sau, Mễ Tuyết liền mang mấy cây kim quay về. Cô về còn sớm hơn Cố Thành
đi gọi điện thoại.

- Trương Dương, kim.

Mễ Tuyết đưa kim cho Trương Dương, trên mặt vẫn khẩn trương như cũ.

Thực ra cô căn bản không biết kim dùng để làm gì, chỉ là cô rất tin tưởng
Trương Dương nên mới đi làm theo.

Tuy nhiên cô lại có một dự cảm, Trương Dương nhất định có thể cứu được chị
Chu, giải quyết được chuyện này. Vừa rồi cô nhìn thấy một sự tự tin tuyệt đối
trên ở Trương Dương.

- Nến đây, còn có nước.

Ông chủ Chu cũng mang đồ tới. Trương Dương đốt nến, nhẹ nhàng hơ hai cây kim
nhỏ.

Điều kiện của quán cơm đơn sơ, không như bệnh viện, có kim tiêu độc, đành phải
dùng biện pháp khử độc này. Muốn tránh sẩy thai, trong điều kiện không có
thuốc, Trương Dương chỉ có thể áp dụng phương pháp dùng kim mới có thể làm
được.

Cố Thành cũng đã quay lại, xe cứu thương nhanh chóng tới, rồi yêu cầu bọn họ
nhanh chóng đưa người bệnh tới chỗ trống trải, ngõ phố Đọa Lạc quá nhỏ, xe cứu
thương không vào được.

Thấy Cố Thành nói vậy, Trương Dương không nói gì, chỉ gật gật đầu.

Không lâu sau, tiêu độc kim xong, Trương Dương cầm lấy một cây kim, trực tiếp
đâm vào huyệt Hợp Cốc giữa ngón cái và ngón trỏ của chị Chu, kim may lập tức
ngập sâu vào 1/3

Mấy người xung quanh, nhìn thấy cảnh này, tim đều nhảy dựng lên.

Bọn họ vốn không biết, Trương Dương còn có ngón nghề này, cũng không biết
Trương Dương làm vậy rút cục có tác dụng gì không.

Nhưng Cố Thành thì lóe lên một tia kích động trong mắt, anh ta là người từng
nhìn thấy Trương Dương dùng kim một cách thần kì, có lòng tin nhất đối với
Trương Dương.

Tuy nhiên, nếu có bác sĩ Trung y khác ở đây thì chắc chắn sẽ không nghĩ vậy.
Nói không chừng còn có thể ngăn cản Trương Dương. Hành châm huyệt Hợp Cốc có
thể trị liệu giảm đau, nhưng đây là huyệt vị không thể dùng lung tung đối với
phụ nữ có thai.

Trương Dương trực tiếp cắm kim vào đây, rất trái với lẽ thường.

Kim đâm vào, Trương Dương sau đó lại búng nhẹ lên cây kim, cây kim rung lên
không ngừng, rất lâu vẫn không dừng lại.

- Cái này, chuyện gì xảy ra vậy?

Kim may vẫn rung, Tiểu Ngốc không kìm nổi hỏi một câu. Trước nay cô chưa từng
thấy cách hành trâm như vậy, lại còn dùng kim may để hành châm.

- Không sao, đây là tôi đang giúp chị Chu giảm đau.

Trương Dương mỉm cười, lắc đầu, lại dùng cây kim còn lại đâm vào tay kia của
chị Chu, cũng búng vào kim như khi nãy. Hai cây kim rung lên cùng nhau.

Làm xong hết thảy, Trương Dương mới thở phào.

Có hai cây kim này, đứa nhỏ trong bụng chị Chu sẽ không sao. Lúc này việc họ
cần làm là, đi theo xe cứu thương vào bệnh viện phụ sản.

- Máu, chảy máu.

Nam Nam hét lên thảng thốt, thân dưới của chị Chu, thật sự chảy một đống
máu. Ông chủ Chu, Mễ Tuyết, còn cả Tiểu Ngốc nữa, bọn họ đều hoảng hồn.

Ngay cả Hồ Hâm và Cố Thành, cũng đều lúng ta lúng túng.

Trương Dương không biết làm sao, lắc lắc đầu, lập tức giải thích:

- Không phải sợ, đây là máu đỏ rất bình thường, chứng minh là đứa trẻ sắp
sinh rồi, đây đều là tình huống bình thường.

- Bình thường, Trương Dương, đây thật sự là bình thường hả?

Ông chủ Chu vội hỏi một câu. Anh ấy lo lắng quá nên loạn cả lên. Tuy nhiên,
bây giờ nghe Trương Dương nói, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều.

Ít nhất trong lòng anh ta tin tưởng Trương Dương. Vừa rồi chị Chu rõ ràng rất
đau, lớn tiếng gào thét. Trương Dương chỉ nhẹ nhàng đâm hai cây kim, Chu tẩu
đã không kêu to nữa, thậm chí nằm đó trông như đang ngủ.

Trương Dương gật gật đầu, nói:

- Đúng, tôi cam đoan là bình thường, Chu đại ca, Hồ Hâm, hai người mau xách
cái cáng, chúng ta đưa chị Chu ra xe cứu thương, nhanh chóng tới bệnh viện.

Kim của Chương Dương, có thể giữ thai, nhưng cần hắn liên tục theo dõi, chỉ
cần hắn rút kim, đứa nhỏ sẽ sinh.

Để chị Chu tới bệnh viện, sinh sớm một chút mới là lựa chọn chính xác nhất
vào thời điểm hiện nay.

Có lời vừa rồi của Trương Dương, mọi người không bối rối nữa, tất cả đều làm
theo lời Trương Dương. Ông chủ Chu, Hồ Hâm phá cái bàn, lấy cái chăn, làm
thành chiếc cáng tạm thời.

Mễ Tuyết, Tiểu Ngốc và Nam Nam thì canh bên cạnh người chị Chu, liên tục
dùng nước sôi xoa lên mặt chị Chu. Đây vốn là việc Trương Dương làm, ba người
lại giành mất.

Cố Thành vóc dáng thấp bé, không giúp được gì, liền ra ngoài cửa giãn luồng
giao thông, phố Đọa Lạc quá nhỏ, cửa có rất nhiều người, không thể để bọn họ
làm tắc đường.

Tất cả đều chuẩn bị xong, mấy người đàn ông cẩn thận đặt chị Chu lên cái bàn,
lập tức đi ra ngoài, đầu phố, xe cứu thương đã chờ ở đó.

Đưa chị Chu lên xe cứu thương, Trương Dương mới nhổ hai cây kim trên người
chị. Không thể để bác sĩ nhìn thấy hai cây kim này, bằng không sẽ không biết
nói sao.

Nhìn theo xe cứu thương rời xa, mấy người đều phát hiện, trên người họ đầy mồ
hôi.

- Trương Dương, chị Chu thật sự sẽ không sao chứ?

Phục hồi lại tinh thần, Mễ Tuyết nghĩ lại tất cả mọi chuyện vừa rồi, không
kìm nổi hỏi một câu. Tiểu ngốc, Nam Nam, cả Hồ Hâm lập tức nhìn về phía Trương
Dương.

Bộ dạng vừa rồi của chị Chu thật đáng sợ, không chỉ ngã sấp xuống, còn chảy
máu. Tuy rằng sau khi Trương Dương châm kim vào, chị Chu không kêu lên thảm
thiết nữa, nhưng trong lòng bọn họ dù sao cũng có chút không nỡ.

Bọn họ lại không biết châm thuật thần kỳ của Trương Dương.

Trương Dương còn chưa nói, Cố Thành giành nói trước:

- Không đâu, chắc chắn không đâu, Trương Dương đã ra tay, hai mẹ con họ nhất
định sẽ bình an.

- Sao anh biết?

Tiểu Ngốc và Nam Nam cùng hỏi, Cố Thành lập tức há miệng, sững sờ nhìn Trương
Dương, anh ta không biết có nên nói ra chuyện ở bệnh viện lúc sáng không.

- Cố Thành là đồng hương của tôi, thật ra lúc tôi ở quê cũng có biết chút ít
y thuật. Anh ấy từng nhìn thấy, nên mới tin tưởng tôi vậy.

Trương Dương thản nhiên cười, chậm rãi nói một câu. Hắn nói rất tự nhiên, đừng
nói bọn Mễ Tuyết, ngay cả Cố Thành cũng có chút tin tưởng, thật sự lúc ở quê
mình từng nhìn thấy y thuật của Trương Dương.

- Hóa ra là vậy, Trương Dương, anh giấu kĩ đấy.

Hồ Hâm hiểu ra, giơ tay vỗ Trương Dương một cái. Anh ta cũng không dám dùng
sức quá mạnh, trên người Trương Dương còn bị thương.

- Trước đây đâu phải chưa từng thấy, nhưng chuyện hôm nay mọi người nhất định
phải giữ bí mật cho tôi. Tôi không muốn nhiều người biết.

Trương Dương cười một tiếng, có vẻ càng thản nhiên hơn. Mễ Tuyết nhìn hắn,
ánh mắt có chút mơ màng. Cô không khỏi so sánh Trương Dương lúc này và Chu Dật
Trần khi nãy.

So sánh như vậy, cô chợt phát hiện, Chu Dật Trần kia, căn bản không thể so
sánh với Trương Dương được.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #12