Lái Chiếc Xe Tàn Đó Chẳng Có Gì Ghê Gớm


Người đăng: ngocsan97@

Hồ Đào không xuống cũng không được, chỉ còn cách là gượng ép bản thân, cúi đầu
bước xuống xe.

Hồ Hâm có chút khó hiểu. Anh ta khi nãy đã nhìn thấy Hồ Đào ở trên xe, chỉ là
vì Hồ Đào không mở miệng nên anh ta mới không ngó ngàng gì đến. Hồ Hâm và Phạm
Tư Triết không chung một đường, với Hồ Đào cũng vậy. Một lúc gặp cả hai kẻ
thù, hai kẻ thù này lại đi cùng nhau nữa, điều này khiến cho Hồ Hâm hơi buồn
bực một chút.

Hồ Đào đứng trước mặt Phạm Tư Triết, cui đầu xuống rất thấp, không dám ngẩng
mặt nhìn Trương Dương.

Chuyện lần trước mua máy nhắn tin đã qua nhiều ngày rồi, nhưng trong trí nhớ
của Hồ Đào vẫn còn nhớ rất rõ. Trương Dương không chỉ mua điện thoại, còn làm
cho chị Hạ Lan của bạn gái phải giật mình, anh ta trước giờ chưa từng thấy Hạ
Lan hốt hoảng đến như vậy.

Vì chuyện này, anh ta đã không ít lần bị Hạ Lan trút giận lên người.

Phạm Tư Triết không để ý đến biểu hiện của Hồ Đào, bỗng nhiên đắc ý nhìn Hồ
Hâm.

- Hồ Hâm, nghe nói gần đây cậu làm ăn không tệ, cùng đội trường tham gia cuộc
thi đấu đối kháng dành cho các trường Đại học trong thành phố, lại còn đạt
giải nữa chứ. Sao hả? phát tài rồi phải không? Nhận được bao nhiêu tiền thưởng
vậy?

Phạm Tư Triết cười ha ha, đôi mắt của Hồ Hâm lập tức mở to lên, tức giận nhìn
anh ta.

Nhìn thì tưởng Phạm Tư Triết đang khen Hồ Hâm, thực chất ai mà không biết là
anh ta đang cố ý đâm vào chỗ đau của Hồ Hâm. Đại học Trường Kinh dù sao cũng
là trường Đại học có tiếng tăm ở địa phương, tiếc rằng trình độ đội bóng rổ
của trường quá kém, thi đấu liên thành còn chưa có. Cùng lắm chỉ có thể tham
gia các cuộc thi nhỏ do các trường Đại học trong thành phố tổ chức, lấy chút
danh dự mà thôi.

Quả đúng là chỉ có chút thành tích nhỏ. Lần này có hơn hai mươi trường Đại học
chuyên ngành trong thành phố liên kết tổ chức cuộc thi, Đại học Trường Kinh
xếp thứ chín, thậm chí còn có một số trường Đại học chuyên ngành không địch
nổi.

Tuy nhiên lại đạt được giải “Có tiến bộ tốt nhất”. Đội bóng rổ của trường Đại
học Trường Kinh trước giờ đều bị tuột đến khoảng hạng mười lăm, thường xuyên
có rất nhiều trường Đại học chuyên ngành muốn thách đấu với bọn họ, thắng một
trường Đại học chính quy làm cho những người đó cảm thấy rất hãnh diện.

Hồ Đào lại cúi đầu thấp hơn nữa.

Những lời này của Phạm Tư Triết làm cho anh ta cảm thấy rất mất mặt. Hồ Đào
cũng là thành viên đội bóng rổ của khoa, rất nhiều lần nỗ lực để vào được đội
trường. Không giống như Phạm Tư Triết, đối với bóng rổ chỉ là thú vui, cái gì
cũng không muốn tham gia, muốn chơi cũng không ai cấm anh ta.

- Đi thôi Hồ Hâm, nếu còn không đi thì sẽ không kịp giờ đâu.

Nhìn cái nấm đấm của Hồ Hâm, Trương Dương chỉ còn cách lắc đầu, lên tiếng nói.

Lần này Phạm Tư Triết đã tìm được điểm yếu của Hồ Hâm, thứ hạng của đội trường
lần này đã tiến bộ lên rất nhiều, đội đã có một sự khích lệ rất lớn cho các
thành viên, mỗi người được hai trăm đồng tiền thưởng.

Hai trăm đồng nghe thì thấy không bao nhiêu, nhưng đối với đội bóng rổ của
trường Đại học Trường Kinh thì đã là một số tiền không nhỏ. Với cái thành tích
như thế này, lúc trước làm gì có tiền thưởng nhiều đến như vậy!

Số tiền thưởng này là trường bỏ ra một phần, Hội Sinh viên ra một phần. Bây
giờ Tiêu Bân làm ở bộ phận đoàn thể xã hội, trưởng bộ phận bóng rổ đích thân
đến tìm Tiêu Bân xin giúp đỡ, nên Tiêu Bân đã trực tiếp xin giúp họ một số
kinh phí.

Hiện tại thì Hội Sinh viên không thiếu tiền, người của mình lúc cần giúp thì
nên giúp, Trương Dương lại không phải là tuýp người cổ hủ, những yêu cầu của
Tiêu Bân đa số đều được chấp nhận.

- Đi! Bọn mình đi ăn cơm thôi!

Hồ Hâm hung hãn trợn mắt nhìn Phạm Tư Triết, Trương Dương thì vẫn còn thở dài.

Những lời này của Phạm Tư Triết là muốn cười nhạo Hồ Hâm, nhưng thật ra cũng
đã cười nhạo chính bản thân mình. Thành tích của đội trường không tốt, là một
sinh viên của trường không lẽ anh ta còn hãnh diện được sao? Càng không nói,
anh ta cũng là một người thường xuyên chơi bóng rổ.

Chỉ mỗi chuyện này thôi đã làm cho ấn tượng của Trương Dương đối với Phạm Tư
Triết giảm đi rất nhiều. Nhưng trong quá khứ, trước đó ấn tượng của Trương
Dương về người này hình như cũng không tốt, đây là loại người đi đâu cũng
thích khoe khoang.

- Thế nào, lãnh được tiền thưởng thì chuẩn bị đi mời khách, còn nịnh bợ cả
lãnh đạo của Hội Sinh viên chúng ta sao?

Phạm Tư Triết lại tiếp tục nói, lần này còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn
Trương Dương: - Khách sáo. Chẳng qua là một tên đã hết thời! Muốn nịnh bợ thì
phải đi tìm cậu Chu chứ, tìm tên này thì có ích lợi gì!

Tên họ Chu mà Phạm Tư Triết nói chính là Chu Dật Trần, quan hệ giữa anh ta và
Chu Dật Trần không tệ, hai người đều là đồng loã.

.

Phạm Tư Triết không phải là người của Hội Sinh viên, những thay đổi gần đây
của Hội đều không biết, còn tưởng là Trương Dương bị Dật Trần áp đảo như lúc
trước. Những chuyện không tốt gần đây Dật Trần đều không muốn nói ra ngoài.

Phạm Tư Triết nói những lời này, chẳng qua là thấy chướng mắt với Trương
Dương. Mễ Tuyết và Trương Dương đã quá gần gũi rồi, Mễ Tuyết cũng là một trong
những cô gái từng khiến anh ta rung động và ao ước có được.

Trương Dương khẽ nhíu mày, còn chưa kịp nói thì Mễ Tuyết đã mở miệng giành
trước:

- Nói chuyện hãy khách sáo một chút đi, ai là người hết thời, lái chiếc xe
tàn này thì nghĩ mình hay ho lắm sao?

Mễ Tuyết chỉ có tính dịu dàng mỗi khi ở bên cạnh Trương Dương.

Đối với những người khác thì cô ấy vốn không phải như vậy, bây giờ cô ấy và
Trương Dương đã thật sự ở bên nhau, trong lòng Mễ Tuyết tuyệt đối không để bất
kì kẻ nào sỉ nhục Trương Dương.

Gương mặt Phạm Tư Triết lộ vẻ tức giận, nhưng bỗng nhanh chóng tan biến. Anh
ta còn hé một nụ cười tự cho rằng mình đẹp trai lắm rồi, nói: - Mễ Tuyết, bạn
đừng bị những lời lẽ ngon ngọt của tên tiểu tử này mê hoặc, tên này chẳng ra
sao cả, ngoại trừ chỉ biết khoát lác, nó còn làm được gì chứ! Khi Dật Trần đến
Hội Sinh viên, thì nó liền bị lép vế ngay.

- Cậu nói ai khoát lác, ai bị lép vế?

Mễ Tuyết trừng mắt, tức giận quát lên. Phạm Tư Triết lúc trước theo đuổi cô
ấy, nhưng đã bị từ chối, về sau Phạm Tư Triết cũng qua lại với một cô gái xinh
đẹp khác.

Ấn tượng của Mễ Tuyết đối với Phạm Tư Triết cũng tạm được, ít nhất thì anh ta
cũng không đeo bám cô ấy. Nhưng không ngờ tên này mở miệng quá tàn độc, Trương
Dương cũng không chọc giận anh ta, vậy mà anh ta lại trực tiếp tổn thương đến
Trương Dương, lại còn tàn nhẫn đến như vậy nữa.

Phạm Tư Triết chỉ thiếu chút không nói Trương Dương là một kẻ vô dụng, là một
tên lừa đảo chỉ biết đi lừa gạt các cô gái.

Tổn thương Trương Dương, đối với Mễ Tuyết mà nói, so với tổn thương bản thân
còn khó chịu hơn gấp mấy lần, cho nên lần này đã phát điên lên.

- Chẳng lẽ không phải sao? Hồ Đào cũng là người của Hội Sinh viên, tôi thấy
Trương Dương lăn lộn còn không bằng Hồ Đào, người ta đã có thể có một chiếc
máy nhắn tin, còn là tiếng Hán nữa. Hồ Đào, lấy ra cho bọn chúng xem!

Phạm Tư Triết gọi Hồ Đào ra, chính là muốn lợi dụng Hồ Đào để đả kích những
người này.

Bây giờ Hồ Đào đã cách xa Dật Trần, trong khoảng thời gian này lại thường
xuyên qua lại với Phạm Tư Triết. Trong mắt những người này, Hồ Đào chính là
tiểu đệ của Phạm Tư Triết.

Tiểu đệ còn lăn lộn giỏi hơn bọn họ, đương nhiên Phạm Tư Triết rất lấy làm
hãnh diện.

Phạm Tư Triết vừa dứt lời, Hồ Đào càng cúi đầu xuống dữ dội hơn. Nếu như dưới
đất có một khe hở, thì anh ta chỉ hận là mình không thể trực tiếp chui xuống
đó thôi.

Cái máy nhắn tin đó, khi vừa mới mua xong thì đã bị Hạ Lan lấy đi, lúc sau Hạ
Đình đã dùng chiêu nhõng nhẽo để lấy lại giúp anh ta. Hạ Lan cũng vì chuyện
này mà đã nói ra những lời rất khó nghe, nói anh ta là tên chỉ biết bám váy
đàn bà.

Sau khi lấy lại được máy nhắn tin, theo tính cách của Hồ Đào thì chắc chắn sẽ
đem đi khoe khoang một tí, bất luận ai cũng thích hư vinh cả, anh ta cũng
không ngoại lệ.

Dù sao cũng chẳng ai biết cái máy nhắn tin của anh ta từ đâu mà có.

Nhưng đáng tiếc, trong số những người có mặt thì có hai người lại biết khá rõ
chuyện này. Đã vậy Phạm Tư Triết còn cố tình gợi lên chuyện cái máy nhắn tin,
sau khi nghe những lời đó, Hồ Đào cảm giác như muốn ngừng thở, cảm giác như
sắp ngất xỉu tại chỗ vậy.

Không nhắc đến cái máy còn đỡ, nhắc đến càng làm anh ta mất mặt hơn nữa.

- Lấy ra cho bọn chúng xem!

Thấy Hồ Đào không chút phản ứng gì, Phạm Tư Triết lại lên tiếng, trong lời nói
còn pha chút bực bội.

Ngày thường Hồ Đào rất nghe lời, không biết hôm nay tại sao lại đứng im bất
động như thế này, cái đầu thì cứ cúi xuống đất như một khúc gỗ vậy.

- Anh Phạm, chắc không cần đâu mà.

Hồ Đào miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cố gắng mở miệng cười tươi, tiếc rằng nụ cười
này của anh ta còn khó coi hơn là khóc nữa.

Trương Dương thì thở phào nhẹ nhõm, hắn là người biết rõ mọi việc này, nhưng
thật sự rất hiểu cho Hồ Đào, trong lòng không có bất kì ý nghĩ chê cười gì.

Nhưng làm người mà đạt đến trình độ này, chỉ có thể nói là đáng buồn.

- Hôm nay cậu bị sao vậy? Lấy ra mau!

Phạm Tư Triết ngạc nhiên nhìn Hồ Đào, không nói lời nào mà lấy thẳng cái máy
nhắn tin ở bên hông Hồ Đào ra. Trước đó cái máy được Hồ Đào kẹp vào bên hông,
lúc nhìn thấy bọn người của Trương Dương, Hồ Đào bất giác rút chiếc áo khoác
từ trong quần ra trùm lên cái máy đang quá bắt mắt kia.

- Máy nhắn tin hiệu Tiểu Tinh Anh, là một loại máy nhắn tin tiếng Hán có chất
lượng không tồi trên thị trường hiện nay. Phạm Tư Triết đắc ý cầm chiếc máy
trên tay.

Gương mặt của Hồ Đào bắt đầu đỏ lên, đáng tiếc là anh ta không có đủ dũng khí
để đoạt lại chiếc máy từ tay Phạm Tư Triết, chỉ biết xấu hổ đứng yên đó thôi.

- Chẳng phải là máy nhắn tin sao? Tưởng bọn tôi không có à? Trương Dương, lấy
của anh ra cho cậu ta coi đi!

Mễ Tuyết nói. Sau đó vươn tay với lấy cái túi vải dù của Trương Dương.

Chiếc túi rất đơn giản. chiếc túi này Trương Dương trước giờ chưa từng đổi lần
nào, không phải tại hắn lười, mà là vì chiếc túi nhìn vào thì rất bình thường,
nhưng khi dùng thì lại thấy vô cùng thoải mái. Hơn nữa bên trong lại có sức
chứa rất lớn.

Huống hồ bây giờ Trương Dương vẫn còn là sinh viên, sử dụng chiếc túi như vậy
là được rồi.

Mễ Tuyết mở chiếc túi, thứ đầu tiên lấy ra lại là một xấp tiền mặt.

Tiền không nhiều lắm, chỉ có ba mươi mấy ngàn đồng thôi. Trong đó số tiền mà
Tô Triển Đào ứng cho Trương Dương đã chiếm hết ba mươi ngàn, là tiền dùng để
cho Trương Dương mua đồ lặt vặt ở Tiêu Ấp.

Trương Dương vốn muốn từ chối không nhận, nhưng Triển Đào lại nói số tiền này
là được rút ra từ hai trăm ngàn đó, khiến cho Trương Dương cũng không còn cách
nào từ chối được nữa.

Trương Dương cứu Tần Chính-bị tái phát bệnh tim. Tần Dũng đã tặng tờ chi phiếu
hai trăm ngàn cho Trương Dương để cảm ơn, Trương Dương lại đem số tiền đó giao
cho Triển Đào. Triển Đào đã dùng cái cớ này, chẳng khác nào Trương Dương đang
tự dùng tiền của bản thân mình, cho nên không có cách nào phản đối nữa.

Có điều ba mươi ngàn tiền mặt này hắn dường như chưa từng động tới, cộng thêm
tiền hôm trước mua điện thoại còn dư lại, đều để ở trong chiếc túi này.

Nhìn thấy một sấp tiền như thế này, mọi người ai nấy đều rất sửng sốt.

Nhất là Phạm Tư Triết, đúng là nhà anh ta có tiền, nhưng không đến mức anh ta
có thể đem mấy chục ngàn tiền mặt bên mình. Sấp tiền này nhìn vào là biết
không thể dưới mười ngàn, so với mười ngàn nó dày hơn rất nhiều.

Mễ Tuyết cũng hơi ngơ ngác một chút, cô ấy chỉ là mở chiếc túi rồi tiện tay
lấy đồ, không ngờ lại lấy ra số tiền lớn như vậy.

Đảo mắt nhìn mọi người một lát, Mễ Tuyết liền bỏ tiền vào trong túi. Sau đó
lại tiếp tục lục lọi, lần này lục được chiếc máy Tiểu Tinh Anh mà cô đã tặng
cho Trương Dương, chỉ có điều cái máy nhắn tin và chiếc điện thoại trộn lẫn
vào nhau lộn xộn, khi lấy cái máy nhắn tin ra, thì lại kéo luôn chiếc điện
thoại của Trương Dương ra ngoài.

Nhìn chiếc điện thoại Nokia màu đen, đám người Hồ Hâm đều đứng ngây ra.

Họ biết Trương Dương có chiếc máy nhắn tin, nhưng không biết Trương Dương còn
có cả điện thoại nữa. Thời buổi này đã có được điện thoại và máy nhắn tin,
nhưng đây hoàn toàn là hai khái niệm.

Như bọn họ ở Đại học Trường Kinh, số sinh viên có máy nhắn tin thì không
thiếu, có thể nói là lớp nào cũng có. Nhưng có điện thoại thì lại cực kì hiếm,
chắc gì mỗi khoa đã có được một người.

Ít nhất trong tiềm thức của mọi người, cả cái khoa Y học lâm sàng hình như đều
không có ai đem điện thoại vào trường.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #119