Người đăng: ngocsan97@
Tất cả hóa đơn trong tay Trương Dương nhanh chóng biến mất.
Hơn 10 triệu cổ phiếu ký quỹ đã được bán đi, số cổ phiếu ký quỹ này đều được
người ta mua hết, giá của tam thất lại tăng lên một lúc, điều này khiến Trương
Dương cảm thán sự quyết đoán và tài lực của nhà cái lớn.
Thị trường hàng hóa kỳ hạn, quả nhiên là sân chơi của những người có tiền, mấy
chục triệu trong này chẳng đáng là gì, nhiều nhất chỉ có thể khiến giá cả tam
thất không tăng trong một khoản thời gian mà thôi.
Cuối cùng nhìn lên màn hình lớn, khóe miệng Trương Dương dần mỉm cười, lần làm
ăn này xem như kết thúc ở đây, có thể nói là vô cùng thành công, cũng khiến
hắn rất hài lòng.
Tiền kiếm được lần này, ít nhất đủ cho hắn tiêu xài trong một thời gian dài,
trong thời gian này hắn sẽ không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc.
Tô Triển Đào đang làm thủ tục, những số tiền này phải chuyển từ tài khoản ở
thị trường sang tài khoản ngân hàng của gã.
Nhìn thấy một chuỗi dài những con số, tim của Tô Triển Đào không kiềm được đập
loạn hơn, trừ các loại chi phí và phí thủ tục, con số cuối cùng là hơn 63
triệu, lần này bọn họ đã kiếm được hơn 60 triệu rồi.
Nghiêm túc mà nói, con số họ kiếm được không chỉ dừng lại ở đây, trong tay Tô
Triển Đào còn có một lượng hàng lẻ, lúc đầu mua vào chỉ có mấy trăm ngàn, giờ
bán ra ít nhất cũng được hai triệu, kiếm thêm được một ít.
Đối với con số này, Tô Triển Đào trong lòng có chút do dự, gã đi đến bên cạnh
Trương Dương, nhìn quanh, lúc này mới nhỏ giọng hỏi:
- Trương Dương, chúng ta cứ rút tiền ra như thế à? Có làm thêm lần nữa không?
Hàng hóa kỳ hạn thực sự kiếm tiền quá nhanh, tham vọng của Tô Triển Đào không
kìm được, bây giờ kiếm còn được nhiều tiền hơn hồi gã cực khổ nhập hàng, rồi
sau đó giao cho bệnh viện, hơn nữa còn chẳng phải vất vả gì cả.
- Làm thế nào?
Trương Dương quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
- Có phải giá tam thất sẽ giảm không? Nếu giảm, chúng ta đầu cơ đi!
Trong mắt Tô Triển Đào lóe lên tia tinh quang, gã tin tưởng vào phán đoán của
Trương Dương, dù có phải Trương Dương biết được tin tức gì hay không, hành
động lần này của Trương Dương là thành công nhất, khiến gã cảm thấy vô cùng
tin tưởng Trương Dương.
Làm khống so với ký quỹ mà họ đã làm trước đây hoàn toàn đối ngược nhau, nói
đơn giản, chính là nhận định món hàng nào giảm giá, tôi bán đi trước, giờ tôi
không có hàng cho anh, nhưng sau đó có thể lấy hàng để bù vào.
Chẳng hạn như tam thất, hiện nay tôi không có nhiều hàng như vậy, nhưng tôi
cũng có thể bán, anh mua của tôi một kho, đợi sau này sẽ bổ sung hàng về, như
vậy sau này giá tam thất hạ, căn cứ theo giá hiện tại để bù vào, như vậy có
thể kiếm được khoản tiền chênh lệch.
Chỉ khi nào nhận định giá có thể hạ thì mới dùng cách này, nếu phán đoán sau,
món đồ này tăng giá, nghĩa là sau này phải tốn nhiều tiền hơn để bù số hàng
này, tức là phải bồi thường tiền.
Đây cũng là phương pháp được dùng thường xuyên trong hàng hóa kỳ hạn và thị
trường cổ phiếu.
Năm đó một số trùm tài chính thế giới, bỏ không ít tiền để đầu cơ, vốn họ sử
dụng, còn nhiều hơn số tiền của Trương Dương hàng nghìn hàng vạn lần.
Lúc nói, Tô Triển Đào tràn đầy hy vọng nhìn Trương Dương.
Nếu có thể đầu cơ được, vậy thì chí ít còn có thể kiếm thêm vài chục triệu,
tích lũy lại, gã có khả năng sẽ trở thành tỷ phú.
Trương Dương khẽ thở dài, chậm rãi lắc đầu nói:
- Triển Đào, con người phải biết đủ, lần này chúng ta đã kiếm được không ít,
thu tay lại được rồi đấy!
- Thu tay lại?
- Đúng, thu tay lại, chúng ta ra ngoài lâu như vậy rồi, cũng cần phải về rồi,
tiền vĩnh viễn không thể nào kiếm đủ đâu!
Trương Dương chầm chậm nói, Mễ Tuyết bên cạnh không ngừng gật đầu, đồng ý với
lời nói của Trương Dương.
Mấy ngày nay cô đã biết, dựa theo thỏa thuận của hai người, Trương Dương cũng
kiếm được không ít, cũng gần được 20 triệu, trong phút chốc Trương Dương có
nhiều tiền như vậy đã tạo cho cô không ít áp lực.
- Được rồi, chúng ta về, không làm nữa!
Tô Triển Đào ngẩn người, cuối cùng khẽ cắn môi gật đầu, chín quá hoá nẫu gã
hiểu được điều đó, chỉ có điều tam thất quá hấp dẫn, lần này kiếm được quá
nhiều, ngay cả gã cũng không khống chế được dục vọng trong lòng.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, có vài câu, hắn chưa nói rõ với Tô Triển Đào.
Kiếp trước hắn có vài bệnh nhân, cũng giàu lên nhờ hàng hóa kỳ hạn, kể cho hắn
rất nhiều chuyện về hàng hóa kỳ hạn, hàng hóa kỳ hạn có thể đục nước béo cò,
có thể kiếm được tiền, tuy nhiên phải có mức độ, quá mức độ đó sẽ không tốt.
Lần này họ đã kiếm được không ít, làm đầu cơ không phải không thể, nhưng một
số tiền lớn ép xuống như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hành động của nhà
cái, bị nhà cái để ý không phải là chuyện tốt.
Vì lợi ích, rất nhiều người chuyện gì cũng có thể làm, chứ đừng nói đến món
lời mấy trăm triệu này.
Đương nhiên, Trương Dương cũng không biết Triệu Chí chính là một nhà cái,
nhưng cho dù có biết hắn cũng buông tay, lần này đã đạt được mục đích của hắn,
hắn không phải là người tham lam quá độ.
Rất nhanh, tất cả tiền trong chợ, toàn bộ đã chuyển vào tài khoản của Tô Triển
Đào.
Sau khi kiểm tra tài khoản ngân hàng, tâm tình Tô Triển Đào vô cùng vui vẻ,
hơn 60 triệu, cả 60 triệu, một tháng trước gã chưa tình nghĩ đến, mình kiếm
được khoản tiền này nhanh như vậy.
Trở về khách sạn, Tô Triển Đào lập tức đi theo vào phòngTrương Dương, chuyện
quan trọng nhất gã vẫn chưa quên.
- Trương Dương, lần này kiếm được nhiều tiền như vậy, tất cả đều là công lao
của cậu, tôi gần như chẳng làm được gì cả, tôi đề nghị...
Tô Triển Đào còn chưa nói xong, Trương Dương khoát tay:
- Đợi chút, tôi tính đã!
Trương Dương nói xong, cầm máy tính ra, không ngừng tính toán.
- Khoản hàng lẻ Ngô Thắng đang bán ngoài kia không tính, hiện tại chúng ta có
tổng cộng sau ba triệu bảy trăm ngàn, dựa theo thương lượng ban đầu, anh bỏ
vốn, tôi thực hiện, cuối cùng tiền lời chia bảy ba, giờ tôi tính ra hiện kim,
khoản tiền bên Ngô Thắng tôi không cần, anh đưa tôi mười chín triệu một trăm,
anh chuyển khoản tiền này vào tài khoản của tôi là được rồi!
Trương Dương lấy giấy viết, viết số tài khoản ngân hàng của mình, 19 triệu 100
ngàn, đây là thu hoạch lần này của hắn, nói thật, con số này nhiều hơn so với
những gì hắn tưởng tượng một chút.
- Trương Dương, kỳ thực tôi muốn nói...
- Anh không cần nói gì cả, tôi hiểu, tục ngữ nói tiền bạc phân minh ái tình
dứt khoát, tiền đối với tôi đủ dùng là được rồi!
Trương Dương cắt ngang lời Tô Triển Đào, Tô Triển Đào muốn nói gì, kỳ thật hắn
biết rõ.
Đơn giản là muốn thay đổi cách chia tiền ban đầu, chia cho Trương Dương nhiều
hơn, đối với Trương Dương mà nói chuyện này hắn không cần, câu nói vừa nãy của
hắn không sai, tiền đủ dùng là được.
Không đủ, hắn dùng khoản tiền này làm vốn, còn có cơ hội để kiếm nhiều tiền
hơn, mấy công ty sau này kiếm được tiền, hắn tùy tiện đầu tư vài chỗ, tương
lai có thể sẽ trở thành tỷ phú.
- Vậy được, cần gì cứ đến tìm tôi, còn nữa, nếu có vụ làm ăn nào kiếm được
tiền đừng quên tôi đấy, chúng ta cùng làm!
Tô Triển Đào bất đắc dĩ cầm tờ giấy Trương Dương đưa, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Dương đoán không sai, thực sự gã muốn đưa thêm cho Trương Dương, ít
nhất cũng chia cho Trương Dương 30 triệu.
Lần làm ăn này công lao đúng là của Trương Dương, hắn chỉ không có 3 triệu ban
đầu để đầu tư mà thôi, đối với Trương Dương mà nói số tiền này không phải vấn
đề lớn.
Tiếp theo, điểm quan trọng là, gã muốn tạo mối quan hệ hợp tác với Trương
Dương, sau này nếu có cơ hội làm ăn, Trương Dương sẽ lại tìm gã, khi đó sẽ
kiếm được nhiều tiền hơn, gã không muốn chỉ hợp tác với Trương Dương một lần
này thôi.
- Yên tâm đi, sau này có cơ hội chúng ta cùng làm!
Trương Dương cười, vỗ vai gã.
Câu này của Trương Dương không phải khách sáo, hắn biết sau này có rất nhiều
cơ hội, những cơ hội này có kéo theo cả Tô Triển Đào cũng không sao, gã cũng
khá thoải mái.
Cơ hội trong tương lai, không phải giống như lần này, chắc chắn sẽ phiền phức
hơn, chu kỳ cũng dài hơn, cùng hợp tác với Tô Triển Đào, giao hết phiền phức
cho gã, có thể tiết kiệm được thời gian cho hắn.
Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, tất cả cứ đợi sau này hẵng nói.
Tiền tới tay, không cần phải ở lại Tiêu Ấp nữa, buổi chiều ba người trả phòng,
lái xe về lại Trường Kinh.
Tới tối về tới Trường Kinh, ăn uống đơn giản một chút, Trương Dương và Mễ
Tuyết cùng nhau về nhà.
Cả đi lẫn về, tổng cộng hơn 20 ngày, cộng thêm Mễ Tuyết tai nạn nằm viện, lần
này Trương Dương xin nghỉ phép hơn 1 tháng, trong thời gian đó Cục trưởng
Triệu cũng mấy lần gọi điện, lần này đi Tiêu Ấp lăng xê tam thất, đã làm trễ
nãi việc điều trị của cha Cục trưởng Triệu.
Tuy nhiên cũng may, ông cụ Triệu không cần châm cứu thường xuyên, cứ uống
thuốc theo đơn thuốc của Trương Dương, cũng có thể từ từ khôi phục, Trương
Dương trở về bù lại cho ông là được.
- Về nhà rồi!
Sau khi về phòng mình, Mễ Tuyết lập tức nằm xuống giường mình, khách sạn xa
hoa hơn, nhưng không thoải mái như ở nhà.
Trong lúc đó, thân mình Mễ Tuyết chợt cảm thấy nhẹ hơn, cả người tự nhiên lật
qua, trước mặt của cô là một khuôn mặt tuấn tú.
- Ô!
Ánh mắt Mễ Tuyết đột nhiên tròn xoe, miệng ồ lên, đôi môi của cô đã bị Trương
Dương xâm chiếm mất rồi.
Đầu lưỡi Trương Dương tùy ý xâm nhập chiếm cứ địa bàn, dường như hắn đang
tuyên thệ chủ quyền của mình, hai tay Mễ Tuyết cũng ôm lấy hắn, hai người ở
trên giường dính chặt lấy nhau.
Mấy phút sau, Trương Dương mới thả Mễ Tuyết ra, Mễ Tuyết gối đầu trên ngực
hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, lần này hôn nhau mấy phút liền, còn lâu
hơn lần trước ở đường cao tốc.
Ở đường cao tốc, đó là lần đầu tiên Trương Dương hôn Mễ Tuyết, đây là lần thứ
hai, mấy hôm nay hai người không có cơ hội ở riêng với nhau, ra ngoài thì có
rất nhiều việc, nên hai người không có thời gian.
- Em đi tắm trước đi, hôm nay nghỉ sớm một chút, mai chúng ta cùng nhau lên
trường trả phép!
Trương Dương hôn nhẹ lên trán Mễ Tuyết, Mễ Tuyết gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn
vẫn đỏ bừng.
Nói xong, Trương Dương đứng dậy trở về phòng, trước khi về phòng, hắn còn
không quên vào nhà tăm chỉnh nước ấm cho Mễ Tuyết.
Sự cẩn thận của Trương Dương làm trong lòng Mễ Tuyết có một cảm giác ngọt
ngào, nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, mặt cô nàng đỏ lên, cả người cũng
thấy nóng rực.